Công tác giữ bí mật của tổ chức Thất Sát quả thật là làm không chê vào đâu được, có rất nhiều cục Quốc An trên thế giới biết đến tổ chức Thất Sát, nhưng bọn lại không biết căn cứ của bọn họ ở đâu; thậm chí, ngay cả tư liệu thành viên Thất Sát bọn họ cũng không có. Bản thân Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không biết chuyện lần trước DIệp Khiêm có thể đối phó Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Mễ Cáp Y Nặc Phu là dựa vào sự hỗ trợ của tổ chức Thất Sát.
Thất Sát là một tổ chức sát thủ, trong nhận định của mọi người thì sát thủ chỉ nhận lợi ích không nhận người, cho nên bọn họ tuyệt đối là một tổ chức khủng bố. Một khi tư liệu Thất Sát bị tiết lộ ra ngoài, rất có thể sẽ đưa tới sự liên hợp công kích của hơn phân nữa thế giới, cho dù Thất Sát có mạnh như thế nào, thì chỉ sợ cũng không thể sống yên ổn.
Mà Nanh Sói, mặc dù tư liệu của bọn họ có rất nhiều quốc gia trên thế giới biết, kể cả nước Mỹ cùng rất nhiều quốc gia ở Châu Âu, nhưng bọn họ có đôi khi vẫn thuê lính đánh thuê Nanh Sói đi hoàn thành một ít nhiệm vụ. Nói toạc ra, đây là một loại quan hệ vì lợi ích. Hơn nữa, các quốc gia trên thế giới đều thừa nhận sự tồn tại của các tổ chức lính đánh thuê tổ, nhưng lại không chấp nhận sự tồn tại của tổ chức sát thủ. Cho nên, những hành động của Thất Sát đều phải tiến hành trong im lặng, việc này đã tôn lên vẻ thần bí của tổ chức Thất Sát.
Nếu như không phải lần trước Lâm Phong đã nói với Diệp Khiêm, thì Diệp Khiêm làm sao có thể biết căn cứ của tổ chức Thất Sát ở Đông Bắc? Thất Sát, cũng giống như Lang Thứ ở bên trong Nanh Sói, bọn họ đều phải biết giữ bí mật nghiêm mật. Bọn họ giống như là rễ cây, vĩnh viễn sinh hoạt dưới lớp bùn đất, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng mà sự tồn tại của bọn họ lại rất quan trọng, nếu không có rễ cây thì cho dù là gốc cây đại thụ cũng sẽ héo chết.
Diệp Khiêm đương nhiên sẽ không nói với Hoàng Phủ Kình Thiên về Thất Sát, một là vì không cần phải nói ra chuyện này, hai là vì sự tín nhiệm của Lâm Phong đối với hắn. Lâm Phong đã đem căn cứ của Thất Sát nói với Diệp Khiêm, nếu như Diệp Khiêm nói ra chuyện này thì chẳng phải là hắn đá bán đứng bằng hữu của mình sao?
Cùng Hoàng Phủ Kình Thiên tùy tiện nói vài câu, Diệp Khiêm cùng hắn liền hướng chân núi Erlong đi đến. Diệp Khiêm cũng không có nói sẽ hủy bỏ hợp tác với Phổ Hi Kim, cũng không có nói sẽ tiếp tục hợp tác với hắn, bất quá theo Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm sẽ đáp ứng lời đề nghị của hắn, sẽ không xen vào vũng nước đục này. Nhưng mà, Diệp Khiêm đã sớm có tính toán của hắn rồi, chuyện mà hắn đã quyết định thì sẽ không dễ dàng cải biến.
Bất quá, thông qua nói chuyện cùng Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm vẫn có thể cảm giác, Hoàng Phủ Kình Thiên đối với hắn tuy không phải xuất phát từ nội tâm, nhưng quả thật có chút suy nghĩ vì hắn a. Diệp Khiêm đương nhiên cũng sẽ không yêu cầu hắn hoàn toàn đứng ở bên mình, cũng sẽ không yêu cầu hắn sẽ thành tâm thành ý đối đãi với mình, dù sao Hoàng Phủ Kình Thiên đang ngồi ở vị trí cao như vậy, hắn cũng có sự bất đắc dĩ của bản thân, không phải hắn muốn làm chuyện gì đều có thể tự mình quyết định.
Bất kể như thế nào, Diệp Khiêm đối với thái độ của Hoàng Phủ Kình Thiên có chút đổi mới. Diệp Khiêm là người ghét bị người khác bán đứng, ghét bị người khác coi như là quân cờ. Bất quá, đây chỉ là cách nghĩ của riêng Hoàng Phủ Kình Thiên mà thôi, cũng không có nghĩa là tất cả cao tầng Hoa Hạ đều có cách nghĩ như vậy, bởi vậy, Diệp Khiêm vẫn phải chấp hành kế hoạch của mình, không thể có nửa điểm trì trệ, bằng không mà nói, không chừng tương lai có một ngày hắn cũng sẽ bị xem như là một quân cờ vứt đi.
Về phần Phổ Hi Kim, Diệp Khiêm cũng không biết nên có thái độ như thế nào với hắn, Diệp Khiêm đang đợi, đợi Hoàng Phủ Kình Thiên ra tay, lúc đó kế hoạch của hắn mới có thể thực hiện được.
Sau khi xuống núi, Hoàng Phủ Kình Thiên lôi kéo Diệp Khiêm cùng đi ăn cơm, Diệp Khiêm không lay chuyển được hắn, nên đành cũng hắn đi ăn cơm. Hoàng Phủ Kình Thiên đối đãi với cấp dưới khá hiền hoà, cho nên Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển cũng cùng ngồi chung ăn cơm. Thái độ của Tây Môn Tiểu Uyển vẫn như trước, lúc ăn cơm cô thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Khiêm, làm cho hắn có chút không hiểu thấu.
Nhìn cô có thái độ như vậy, Diệp Khiêm thật sự là nhịn không được, nói: "Không phải là cô thích tôi chứ? Cô không có việc gì làm hay sao mà cứ nhìn tôi hoài vậy? Tôi nói cho cô biết, tơi đã có bạn gái, hơn nữa, tôi đối với loại người như cô không có hứng thú." Vừa nói, Diệp Khiêm vừa nhin bộ ngực của Tây Môn Tiểu Uyển một chút, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng hiểu.
Tuy từ trước đến nay Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển làm việc chung với nhau, hắn vẫn có bộ dạng là một người đại ca, nhưng chỉ cần khi không chấp hành nhiệm vụ, thì hắn chính là một người rất bi thúc, một người bị Tây Môn Tiểu Uyển xem như là nô lệ. Cho nên, Nam Cung Tử Tuấn đối với tính tình của Tây Môn Tiểu Uyển quả thực là biết đến nhất thanh nhị sở, bởi vậy sau khi Diệp Khiêm nói ra những lời này, Nam Cung Tử Tuấn cuống quít làm như cái gì cũng không nghe thấy, vùi đầu ăn phần cơm của mình. Loại chuyện này, hắn cũng không dám xen vào, bằng không mà nói, không chừng sau này cô ta sẽ tra tấn hắn a.
"Không biết xấu hổ, ai đối với anh có ý tứ, anh cho rằng anh là loại người hiếm có sao?" Tây Môn Tiểu Uyển tức giận hừ hai tiếng, vừa nói vừa lườm hạ bộ của Diệp Khiêm, bộ dáng kia rõ ràng là đang nói thằng nhỏ của Diệp Khiêm cũng nhỏ giống như bộ ngực của cô vậy.
Đáng tiếc chính là, cô lại không để ý đến một điểm, bộ ngực của cô trên cơ bản vẫn là có thể nhìn ra, mà thằng nhỏ của Diệp Khiêm thì hiện tại không có cách nào nhìn ra. Cho nên, lời này vừa nói ra khỏi miệng, không giống như là phản kháng, mà càng giống như là liếc mắt đưa tình mập mờ.
"Cô đã nhìn thấy hay là đã nếm qua? Bằng không thì cô thế nào biết rõ của tôi là lớn hay nhỏ?" Diệp Khiêm nhìn Tây Môn Tiểu Uyển, khiêu khích nói.
"Nhìn dáng vẻ của anh tôi liền biết, anh đúng là kẻ hèn mọn bỉ ổi hạ lưu không biết hổ thẹn là gì." Tây Môn Tiểu Uyển trả lời một cách mỉa mai nói.
"Cô hình như còn quên vài thứ, ví dụ như là bị bệnh liêt dương, hơn nữa còn lấy bệnh liêt dương để giả bộ xử nam. Như thế nào, đã đủ chưa? Cô đã cầm nắm thứ đồ chơi kia mà còn giả bộ xử nữ sao?" Diệp Khiêm một bộ lợn chết không sợ nước sôi, nói.
"PHỐC..." Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Nam Cung Tử Tuấn nhao nhao nhịn không được, phun cơm ra ngoài. Mịa, những lời này của Diệp Khiêm có thể quả thực là siêu cấp Vô Địch ah.
Nhìn thấy Tây Môn Tiểu Uyển muốn bộc phát, Hoàng Phủ Kình Thiên cuống quít nói: "Tốt rồi tốt rồi, ăn bữa cơm mà thôi, các ngươi có thể yên tĩnh chút không? Hai người các ngươi kiếp trước nhất định là tình nhân, kiếp trước ở nhau không đã, cho nên kiếp này mới tiếp tục quấn quít."
"Ông đang nói giỡn đó hả? Tôi cùng cô ấy là tình nhân? Nhìn hai cái bánh bao nhỏ xíu kia, thì có cảm giác gì a, hơn nữa, cô ấy cũng không có tướng vượng phu ích tử a." Diệp Khiêm nói.
"Anh vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu!" Tây Môn Tiểu Uyển cảm thấy tất cả từ ngữ dơ bẩn dùng ở trên người Diệp Khiêm, cũng không đủ để dùng hình dung người thanh niên này.
"Cô sai rồi, phía dưới của tôi sẽ không lưu, đều là dùng để bắn a, phía dưới của cô mới có thể lưu, cho nên, cô mới là hạ lưu a." Diệp Khiêm không đếm xỉa tới nói. Đối với chuyện đấu võ mồm, Diệp Khiêm vẫn có chút kinh nghiệm, chính là cần trấn định, nếu như người khác chửi mình vài câu, mình liền tức giận, thì khẳng định sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Phải biết đối với lời nói của người khác giống như mắt điếc tai ngơ, sau đó dùng ngôn ngữ của mình công kích đối phương.
Nguyên bữa cơm chỉ toàn nghe tiếng mắng chữi giữa hai người Diệp Khiêm cùng Tây Môn Tiểu Uyển. Hoàng Phủ Kình Thiên thề, hắn lần sau nếu như đi gặp Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không mang Tây Môn Tiểu Uyển theo, nếu không lỗ tai của hắn muốn thanh tịnh thì chỉ sợ cũng không được. Sau khi cơm nước xong xuôi, hắn nói với Diệp Khiêm vài câu, liền cuống quít mang theo Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển đi ra khòi quán.
Mấy ngày kế tiếp, mọi người đều có chuyện bận rộn của riêng mình, chỉ có Diệp Khiêm là thoải mái nhất, cả ngày ở trong khách sạn xem tivi. Hắn hiện tại đang đợi Hoàng Phủ Kình Thiên ra tay với Phổ Hi Kim. Kế hoạch của hắn cũng đã bố trí tốt, thành viên Nanh Sói cùng Thất Sát đều lặng lẽ tiến vào nước Nga, làm một ít công tác chuẩn bị tiền kỳ.
Về phần Phổ Hi Kim, hắn đang bận đến rối tinh rối mù a, hắn hiện tại không dám có chút lười biếng, sau khi lấy được hợp đồng thuê mảnh dất kia của Hắc Quả Phụ Cơ Văn, Phổ Hi Kim liền chạy tới rất nhiều ban ngành chính phủ, xin giấy phép xây dựng mảnh đất kia thành khu mua sắm cao cấp. Sau khi có đầy đủ các loại giấy phép, Phổ Hi Kim liền sai công ty xây dựng dưới trướng của hắn bắt đầu thi công.
Bất quá, đây cũng không phải là một công trình nhỏ, vừa thi công khu mua sắm cao cấp, vừa vụng trộm thành lập đường ống dẫn dầu về nước Nga. Công nhân làm công trình này hơn phân nửa đều là người nước Nga mà Phổ Hi Kim lúc trước thành lập công ty xây dựng đã mang tới, hơn nữa bọn họ đều là thân tín của hắn. Bởi vì, ban ngành chính phủ nhìn thấy vị trí mảnh đất kia ở nơi vắng vẻ, cho nên cho phép bọn họ có thể làm luôn trong buổi tối vì nó cũng không tồn tại chuyện gì làm phiền hà dân chúng.
Mấy ngày nay, tâm tình của Phổ Hi Kim đều phi thường vui vẻ, kế hoạch của hắn sắp thành công rồi, tại biên giới nước Nga đã có thể trông thấy dầu mỏ đen sẫm không ngừng tuôn ra. Đây chính là một số lượng tài phú cực lớn a, hơn nữa, chuyện này đối với tiền đồ của hắn chính là lực đẩy rất lớn. Phổ Hi Kim phảng phất đã nhìn thấy được kiếp sống chó săn huy hoàng của hắn. Ai nói làm chó săn không có tiền đồ? Hiện tại Phổ Hi Kim có cảm giác hắn có tiền đồ vô hạn.
Những hành động của Phổ Hi Kim đều không có giấu giếm được Hoàng Phủ Kình Thiên. Mặc dù nói hắn lần này chỉ dẫn theo Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển tới Đông Bắc mà thôi. Nhưng mà Phổ Hi Kim mỗi ngày làm gì, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng đều biết đến nhất thanh nhị sở, 24 tiếng đồng hồ đều có người theo dõi sau lưng hắn.
Phổ Hi Kim đương nhiên cũng biết chuyện này không phải là chuyện dễ dàng gì, nên công tác giữ bí mật làm vô cùng cẩn thận, hơn nữa vì phòng ngừa vạn nhất, hắn còn cố ý điều 10 thành viên Cáo Bắc Cực tới nơi đây để phụ trách an toàn.