Đối với sự "Vô sỉ"của Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu đã sớm có lĩnh giáo, tại trước mặt mọi người làm ra động tác như vậy cũng không phải là lần một lần hai. Tuy Lâm Nhu Nhu có chút ngượng ngùng, nhưng trong nội tâm lại có cảm giác ngọt ngào. Sau khi ngượng ngùng nở nụ cười, Lâm Nhu Nhu nhẹ giọng nói: "Vậy đêm nay anh cần phải ra sức nha."
Mặc Long nghe thấy, không khỏi hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười. Hắn hiển nhiên là không ngờ Lâm Nhu Nhu cũng có thể nói những lời như vậy, trong mắt Diệp Khiêm từ trước đến nay Lâm Nhu Nhu đều là một cô gái nhu thuận, hôm nay cô lại nói ra câu nói như thế này, quả thật có chút ra ngoài dự đoán của hắn a.
"Lão đại cùng chị dâu cứ chậm rãi trò chuyện, em đi trước." Mặc Long nói.
Diệp Khiêm tự nhiên biết rõ Mặc Long muốn đi làm cái gì, lập tức nói: "Đừng nóng vội, bây giờ chúng ta hãy đi ăn cơm, sau đó tao sẽ gọi điện thoại liên hệ với Hoàng Phủ Kình Thiên trước, hẹn thời gian gặp mặt. Bây giờ mà mày mạo muội đi tìm hắn, thì cũng chưa chắc có thể gặp được hắn."
"Như thế nào? Vừa trở về anh lại muốn đi đâu nữa hả?" Lâm Nhu Nhu hỏi.
"Ah, không có chuyện gì đâu, anh cam đoan, tối hôm nay anh nhất định sẽ có mặt tại nhà." Diệp Khiêm nói. Sau đó nhìn thoáng qua Mặc Long ở bên cạnh, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Tốt rồi, đừng suy nghĩ nữa. Mày còn chưa có thưởng thức qua tay nghề của chị dâu mày a? Hôm nay xem như mày có lộc ăn."
"Đúng vậy a, Mặc Long, cùng đi chứ. Cho dù chuyện có gấp như thế nào thì cũng không thể không ăn cơm nha." Lâm Nhu Nhu cũng phụ họa nói.
Dù sao, Lâm Nhu Nhu nói như thế nào trên danh nghĩa cũng là chị dâu a, tuy cô còn không có chính thức cùng Diệp Khiêm xác định mối quan hệ, nhưng thành viên Nanh Sói vẫn rất tôn trọng cô. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Nhu Nhu mời, Mặc Long cũng không thể không cho cô mặt mũi, sau khi trầm mặc một lát thì nhẹ gật đầu.
Đối đãi với người nhà của thành viên Nanh Sói, thì bất cứ thành viên Nanh Sói nào đều rất tôn trọng bọn họ. Chẳng những là thành viên Nanh Sói tôn trọng nữ nhân của Diệp Khiêm, Diệp Khiêm cũng rất tôn trọng người nhà của các thành viên Nanh Sói. Nanh Sói, kỳ thật chính là một đại gia đình, ngẫu nhiên sẽ có mâu thuẫn, nhưng luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Thành viên Nanh Sói biết rất rõ tính cách của Diệp Khiêm, hắn không phải là người hoa tâm, cũng không phải là người lạm tình. Nếu không nhiều năm như vậy, mà ngay cả một người bạn gái cũng không có, thậm chí là Tống Nhiên dâng tới miệng, Diệp Khiêm cũng một mực né tránh. Lâm Nhu Nhu, là bạn gái mà Diệp Khiêm công khai thừa nhận, vì vậy thành viên Nanh Sói rất tôn trọng cô, xem cô là chị dâu tương lai.
"Đúng rồi, vừa rồi em có gọi điện thoại cho chị Nhiên, chắc giờ này chị ấy cũng đang trên đường về nhà." Lâm Nhu Nhu nói.
"Ách." Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Đúng rồi, chuyện bên quỹ ngân sách thế nào rồi? Có gì phiền toái hay không?"
"Rất thuận lợi. Dưới sự trợ giúp của quỹ ngân sách Tương Lai rất nhiều vùng núi xa xôi đều đã bắt đầu xây dựng trường học rồi, hơn nữa em còn có kế hoạch kiểm tra giám sát tiền của quỹ ngân sách Tương Lai để tiền có thể trợ giúp đúng chỗ." Lâm Nhu Nhu vui vẻ nói. Nhưng nhớ tới những đứa bé của gia đình nghèo khó không có tiền để đi học, Lâm Nhu Nhu liền không thể vui vẻ được. Cô vĩnh viễn đều là người thiện lương như vậy.
"Chuyện quỹ ngân sách tuy rất trọng yếu, nhưng em cũng không thể quá mệt mỏi, nếu không anh sẽ đau lòng. Hơn nữa, nếu như thân thể em quá mệt mỏi thì sau này lúc sinh Bảo Bảo sẽ đối với Bảo Bảo không tốt nha." Diệp Khiêm nói.
Lâm Nhu Nhu ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, sờ lên đầu hắn, nói: "Anh không có bệnh a? Như thế nào lại muốn sinh Bảo Bảo à?"
"Em không muốn sao? Anh rất muốn biết cảm giác khi có người gọi anh là ba ba." Diệp Khiêm nói.
"Chúng ta còn chưa có kết hôn mà, hơn nữa ngay cả giấy kết hôn cũng không có, anh cũng đừng mơ em sẽ giúp anh sinh Bảo Bảo." Lâm Nhu Nhu bỉu môi nói.
"Giấy kết hôn chỉ là chuyện nhỏ. Chờ anh có thời gian rãnh, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ oanh oanh liệt liệt, để cho toàn bộ Hoa Hạ đều biết, Lâm Nhu Nhu là vợ của Diệp Khiêm." Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói.
Lâm Nhu Nhu không phải loại nữ nhân yêu thích sự nghiệp, cô hy vọng có cuộc sống gia đình hạnh phúc, cô sẽ ở nhà giúp chồng chăm sóc con. Giúp Diệp Khiêm sinh mấy đứa con, mỗi ngày khi Diệp Khiêm về nhà có thể làm cho hắn một chén canh, giúp hắn xoa bóp bả vai. Cho nên, đối với chuyện kết hôn, Lâm Nhu Nhu đã sớm nghĩ tới. Chỉ là, cô cũng biết rõ Diệp Khiêm có rất nhiều việc phải làm, có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên, cho tới bây giờ cô chưa từng chủ động nói qua vấn đề này.
Lần này Diệp Khiêm lại chủ động nói ra, chuyện này làm cho Lâm Nhu Nhu vui vẻ không thôi. Thâm tình nhìn Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu đem đầu rúc vào trên bờ vai Diệp Khiêm.
Sau khi rời khỏi sân bay, ba người lái ô tô hướng biệt thự của Tống Nhiên chạy tới. Trên đường về nhà Diệp Khiêm có gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Kình Thiên, ước hẹn hắn buổi chiều sẽ gặp mặt tại Kim Bích Huy Hoàng. Hoàng Phủ Kình Thiên mặc dù có chút kỳ quái không biết vì cái gì Diệp Khiêm vừa về tới Hoa Hạ lại tìm hắn, nhưng hắn vẫn sảng khoái đáp ứng.
Những chuyện phát sinh tại nước Nga tự nhiên không giấu Hoàng Phủ Kình Thiên được, tuy hắn không có chứng cứ xác thực những chuyện này đều là do Diệp Khiêm gây nên, nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Diệp Khiêm thì chuyện xảy ra ở nước Nga lần này khắng định có liên quan đến Diệp Khiêm.
Lần trước tại Đông Bắc, Phổ Hi Kim được người cứu đi chuyện này hắn cũng một mực canh cánh trong lòng. Liên hệ với chuyện lần này xảy ra tại nước Nga, Hoàng Phủ Kình Thiên tin tưởng người cứu Phổ Hi Kim chính là Diệp Khiêm. Cho dù Diệp Khiêm không tìm Hoàng Phủ Kình Thiên, thì Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ tìm Diệp Khiêm để hỏi hắn một chút, xem hắn đang có chủ ý quỷ quái gì, tại sao hắn phải cứu Phổ Hi Kim.
Quay đầu hướng Mặc Long nhẹ gật đầu, đem chuyện ước hẹn cùng Hoàng Phủ Kình Thiên nói cho Mặc Long nghe, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó lại lâm vào trong trầm mặc. Lâm Nhu Nhu có chút tò mò trước thái đô của Mặc Long, xuyên thấu qua kính chiếu hậu trông thấy lông mày của Mặc Long nhíu chặt, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, hiển nhiên là đang hỏi thăm Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm nhìn Lâm Nhu Nhu có chút cười cười, cũng không nói lời nào. Hắn biết rõ tâm tình của Mặc Long bây giờ, có lẽ tất cả mọi chuyện, sau khi gặp Hoàng Phủ Kình Thiên sẽ có được tất cả đáp án. Dưới dạng thời khắc này, tâm tình của Mặc Long khó tránh khỏi có chút khẩn trương cùng tâm thần bất định.
Không có bao lâu, xe liền dừng lại trong sân biệt thự. Diệp Khiêm còn chưa có xuống xe, tiểu nha đầu Diệp Lâm đã sôi nổi chạy tới, trông thấy Diệp Khiêm, liền nhảy dựng lên, Diệp Khiêm thuận thế ôm lấy cô. "Ba ba, Lâm Lâm rất nhớ ba ba, như thế nào mà mỗi lần ba ba đi công tác đều lâu như vậy?" Tiểu nha đầu nói.
"Ba ba phải đi làm, bằng không thì làm sao có tiền mà nuôi con mèo tham ăn giống như con a. Con xem, khẳng định lại ăn vụng rồi, ăn xong cũng không biết lau sạch sẽ." Diệp Khiêm hạnh phúc vừa cười vừa nói. Tuy Diệp Lâm cũng không phải con gái ruột của hắn, thế nhưng mà Diệp Khiêm đã sớm xem cô là con gái ruột của mình rồi, ở cùng một chỗ với tiểu nha đầu, Diệp Khiêm có thể cảm giác được cái gọi là hạnh phúc gia đình.
Tiểu nha đầu hắc hắc cười cười, nói: "Chi Nhu Nhu làm đồ ăn rất ngon, nên con nhịn không được."
"Ồ? Đúng rồi, hôm nay sao con không đi học?" Diệp Khiêm tò mò hỏi.
"Hôm nay là cuối tuần, đại ngốc." Tiểu nha đầu nói.
Diệp Khiêm hơi sững sờ, bất đắc dĩ cười cười, hắn quả thật là vội vàng đến mức đầu óc choáng váng rồi, ngay cả hôm nay là cuối tuần cũng không biết. Lập tức ha ha nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm vuốt mũi tiểu nha đầu một cái, nói: "Lại dám nói ba là đại ngốc, vậy con chẳng phải là tiểu ngốc hay sao."
Một lớn một nhỏ, cứ như vậy vui đùa ầm ĩ đi vào trong biệt thự.
"Lão đại!" Ngô Hoán Phong trông thấy Diệp Khiêm đi vào, cung kính kêu một tiếng.
Vỗ vỗ bả vai Ngô Hoán Phong, Diệp Khiêm nói: "Đã lâu không gặp, càng ngày càng có tinh thần a. Như thế nào rồi? Công phu không có hạ xuống chứ? Có thời gian thì cùng tao đối luyện."
"Tốt." Ngô Hoán Phong lên tiếng. Diệp Khiêm gật gật đầu, cùng tiểu nha đầu vui đùa ầm ĩ hướng Tống Nhiên đi tới. Lúc Ngô Hoán Phong quay đầu trông thấy Mặc Long, liền ôm Mặc Long một cái, nói tiếp: "Như thế nào rồi? Lần này tới Nga mọi chuyện đều thuận lợi chứ?"
"Rất thuận lợi, đã giải quyết Cáo Bắc Cực." Mặc Long nói.
Nhẹ gật đầu, Ngô Hoán Phong cùng Mặc Long nắm chặt tay nhau, hết thảy đều không cần phải nói.
"Chị Nhiên, trông thấy em sao không chào hỏi gì hết vậy. Như thế nào? Thấy em trở về nên không cao hứng sao?" Diệp Khiêm tiến đến bên cạnh Tống Nhiên, hắc hắc vừa cười vừa nói.
"Em trở về cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, có gì mà phải cao hứng a. Đúng rồi, quà đâu? Em từ nước Nga trở về đừng nói với gì là không mang theo quà về ah." Tống Nhiên nói.
"Đúng vậy a đúng vậy a, ba ba, quà của con đâu?" Tiểu nha đầu cũng đi theo ồn ào nói.
"Đợi tí, em đi lấy." Diệp Khiêm nói xong, đi đến bên cạnh Mặc Long, lấy một rương hành lý thật lớn qua, trực tiếp ném lên trên bàn trà, nói: "Bên trong tất cả đều là quà tặng, mọi người tự chọn đi. Hoán Phong, mày cũng tới chọn một món đi."
"Không cần, lão đại." Ngô Hoán Phong nói.
"Mịa, bảo mày chọn thì mày cứ chọn đi, đi theo bên cạnh chị Nhiên thời gian dài nên mày nhiễm tính đàn bà rồi hả." Diệp Khiêm giận Ngô Hoán Phong nói. Thế nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Khiêm đã biết rõ là nói sai lời rồi, hắc hắc cười cười nhìn Tống Nhiên, cũng may Tống Nhiên chỉ trợn tròn mắt, cũng không có nói gì.
Diệp Khiêm thật đúng là không có mua quà tặng, chỉ có điều lúc gần lên máy bay thì An Đức Liệt cùng Phổ La Đỗ Nặc Oa tự mình đưa rương hành lý này cho Diệp Khiêm, nói là một ít đặc sản nước Nga cùng một ít quà tặng, để cho Diệp Khiêm mang về nếm thử hoặc là tặng người. Diệp Khiêm cũng không có cự tuyệt, thu rương hành lý này, hôm nay quả nhiên nó đã phát huy công dụng của mình a.
Tống Nhiên mở rương hành lý ra, chỉ thấy trong rương hành lý bày đầy đủ loại kiểu dáng lễ vật, tầng tầng lớp lớp. Thậm chí ngay cả đồ lót nữ nhân cũng có, bất quá đều là loại đồ lót sexy. Chuyện này làm cho Diệp Khiêm có chút kinh ngạc, cười cười xấu hổ, nói: "Em cũng không biết mọi người thích cái gì, nên thứ nào cũng mua một chút."