Siêu Cấp Binh Vương

Chương 518: Mẹ con nhận nhau



Không thể không nói, bổn sự thông đồng với con gái của Thanh Phong đúng là không đơn giản, chỉ dăm ba câu nói, liền đem nhân viên phục vụ gọi là chị Viên kia lừa gạt, nói ra tất cả những gì mà cô biết. Chẳng những là đem tình huống trong nhà Diệp Văn nói ra rõ ràng, mà ngay cả địa chỉ nhà của Diệp Văn cô cũng nói cho Thanh Phong biết.

Muốn biết Diệp Văn vì cái gì lại nhìn mình như vậy, biện pháp duy nhất chính là vụng trộm đi theo cô ấy, đến lúc đó chắc chắn sẽ có dấu vết để lại. Sau khi thanh toán xong, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong đi ra khỏi nhà hàng, lái ô-tô hướng nhà Diệp Văn chạy tới. Lúc trên đường đến nhà Diệp Văn, Diệp Khiêm có gọi một cú điện thoại cho Jack, để cho Jack tìm tất cả tư liệu của Hoa Kiệt cùng Lôi Giang sau đó gửi đến cho hắn.

Loại chuyện này đối với Jack mà nói, hẳn là không có độ khó gì. Jack có thể dùng kỹ thuật máy tính của mình, xâm nhập vào cơ sở dữ liệu cơ mật của quốc gia để tìm kiếm thông tin mà hắn muốn, hơn nữa mỗi ngày cơ quan tình bào Nanh Sói cũng đều có rất nhiều tư liệu liên tục không ngừng giao tới chỗ Jack. Tin tưởng muốn tra ra thân phận của hai người kia hoàn toàn là không có vấn đề gì.

Tuy Diệp Khiêm cùng với Lý Tể Thiên hợp tác với nhau lâu như vậy, nhưng vẫn luôn là Lý Tể Thiên một mình phụ trách thao tác, Diệp Khiêm cảm thấy bản thân nên làm gì đó để phụ giúp cho hắn. Chuyện lần trước nếu như Diệp Khiêm cũng tham dự vào thì có lẽ sẽ không thua thảm như vậy. Thua một lần không sao, nhưng Diệp Khiêm không muốn thấy chuyện giống như vậy phát sinh lần nữa. Bây giờ hắn đã tới tỉnh Hải Nam, như vậy cũng có ý nghĩa sau này nơi đây sẽ là thiên hạ của hắn. Hơn nữa, vị trí địa lý của tinh Hải Nam rất đặc thù, Diệp Khiêm cũng muốn nương theo địa vị đặc thù của tỉnh Hải Nam để đả thông con đường đến các quốc gia khác.

Đài Loan là một hòn đảo nhỏ, lại có thể phát triển tốt như vậy, Diệp Khiêm tin tưởng tỉnh Hải Nam cũng có thể phát triển như thế. Đã có tỉnh Hải Nam này môi giới, Diệp Khiêm hoàn toàn có thể dựa vào con đường vận chuyển trên biển nối thẳng tới Singapore, Thailand, Indonesia, Manila..... Hơn nữa nơi đây còn tiếp giáp đặc khu hành chính Ma Cao. Địa phương tốt như vậy, Diệp Khiêm cũng không có ý định buông tha.

Trọng yếu hơn là, Diệp Khiêm cũng muốn sự nghiệp của mình lại thêm một lần đột phá. Thế lực ngầm của Nanh Sói kỳ thật phát triển cũng không khá lắm, tiền kiếm được cũng không phải rất nhiều, hiện tại bên Lý Vĩ cần rất nhiều tiền để phát triển căn cứ trên biển, Diệp Khiêm nhất định phải đem kinh doanh ngầm của Nanh Sói trở nên hợp pháp hóa, tập đoàn hóa, hiện đại hoá.

Nhà Diệp Văn cũng ở trong thành phố Hải Khẩu, căn nhà đã quá cũ kỹ, tùy thời đều có thể sụp đổ. Lúc Diệp Khiêm cùng Thanh Phong láii ô-tô tới, từ rất xa đã nghe tiếng khóc ở bên trong nhà truyền ra, có tiếng khóc của Diệp Văn đang cố gắng khuyên bảo, có tiếng khóc của một người phụ nữ trung niên đang có ý nghĩ tìm đến cái chết. Quả thực là thê lương vô cùng, để cho người khác nhịn không được cũng muốn khóc theo.

"Lão đại, hiện tại như thế nào đây? Có đi vào hay không?" Thanh Phong hỏi.

"Đã đến nơi đây, đương nhiên là phải đi vào rồi." Diệp Khiêm nói, "Bên kia có một cái siêu thị, mày đi qua đó mua một ít lễ vật đi. Lần thứ nhất đến thăm mà đi tay không thì không tốt cho lắm."

"Hắc hắc, lão đại, anh làm như vậy giống như là đi gặp mẹ vợ vậy nha." Thanh Phong hắc hắc vừa cười vừa nói.

"Tao lần thứ nhất gặp mẹ vợ cũng không có tặng lễ gì hết. Thôi, mày tranh thủ đi mua đi, còn dong dài là tao cho mày ăn đòn ah." Diệp Khiêm làm ra tư thế muốn đạp, Thanh Phong vội vàng hấp tấp hướng siêu thị chạy tới. Nhớ tới những lời mình mới vừa nói ra Diệp Khiêm không khỏi có chút cười cười, hình như là lần đầu tiên gặp mẹ vợ hắn thật đúng là không có tặng quà gì hết ah, vô luận là mẹ của Lâm Nhu Nhu hay là mẹ của Tần Nguyệt, Triệu Nhã, hắn đều không có tặng quà.

Không bao lâu, Thanh Phong liền mang theo túi quà tặng đi trở về, hai người cất bước hướng nhà của Diệp Văn đi đến. Nhà của Diệp Văn đã rất cũ nát, cửa chính cũng không có khóa, hai người trực tiếp đi vào trong nhà.

Trong phòng có mùi thuốc rất nồng nặc, hiển nhiên đây là mùi thuốc mà mẹ của Diệp Văn quanh năm uống. Bên trong nhà bài trí cũng rất đơn giản cùng cũ nát. Thấy tình cảnh như vậy, Diệp Khiêm không khỏi nhớ tới khoảng thời gian lúc hắn còn bé, khi đó hắn cùng lão tía cũng ở trong một căn nhà cũng giống như thế này. Chỉ có điều, khi đó trong nhà rất náo nhiệt, tuy cuộc sống rất gian khổ, nhưng lại có cảm giác gia đình ấm áp cùng vui vẻ.

Sau khi gõ cửa phòng ngủ, rất nhanh cửa liền mở ra. Trông thấy Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, Diệp Văn không khỏi có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Hai anh làm sao biết em ở chỗ này? Tìm em có chuyện gì hả?"

"Tiểu Văn, ai vậy con?" Người phụ nữ trung niên ở trên giường hữu khí vô lực nói.

"Ah, mẹ, bọn họ là bạn của con." Diệp Văn quay đầu lại nói. Thế nhưng mà ngay tại lúc Diệp Văn quay người lại, thì người phụ nữ trung niên nằm ở trên giường nhìn thấy Diệp Khiêm, cả người bà chấn động, biểu lộ kinh ngạc và kích động. Diệp Khiêm tự nhiên cũng nhìn thấy người phụ nữ trung niên ở trên giường, cảm giác mơ hồ trong đầu bỗng nhiên trở nên rõ ràng, hắn có cảm giác đã nhìn thấy người phụ nữ trung niên này ở nơi nào đó rồi.

"Tiểu... Tiểu Khiêm? Là con sao? Là con sao?" Người phụ nữ trung niên giãy dụa muốn ngồi dậy, biểu lộ dị thường kích động nói. Diệp Văn cuống quít xoay người đở lấy mẹ của mình ngồi dậy.

Nghe được xưng hô như vậy, biểu hiện của Diệp Khiêm rõ ràng có chút kinh ngạc. Thanh Phong cũng có vẻ mặt mờ mịt, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm.

Ổn định tinh thần của mình, Diệp Khiêm chậm rãi đi tới, nói: "Chào cô, xin hỏi tại sao cô lại biết tên của con?"

"BA~!" Bỗng nhiên, người phụ nữ trung niên hung hăng tát Diệp Khiêm một bạt tai, lập tức, trên mặt của Diệp Khiêm liền hiện ra dấu một bàn tay. Chuyện này dọa cho Diệp Văn nhảy dựng, cuống quít nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy, tại sao lại vô duyên vô cớ đánh anh ấy a." Sau đó cuống quít nhìn Diệp Khiêm biểu đạt áy náy nói: "Thực xin lỗi anh Diệp, mẹ của em có thể là đã hiểu lầm gì đó."

Sau khi nhìn thấy hành động của người phụ nữ trung niên kia, phản ứng đầu tiên của Thanh Phong là muốn xông lên giáo huấn bà ấy, bất quá vừa mới bước ra hai bước, liền bị Diệp Khiêm giơ tay ngăn lại.

"Con nói, vì cái gì lâu như vậy mà con không trở về nhà? Trong lòng con có còn xem mẹ là mẹ của con hay không, có còn xem nó là em của con hay không?." Người phụ nữ trung niên nghiêm nghị nói.

Diệp Khiêm một mảnh mờ mịt, bất quá vẫn rất nhẫn nại bình tĩnh, nói: "Cô à, con nghĩ là cô đã hiểu lầm gì đó rồi a."

"Đúng vậy, mẹ, anh ấy chỉ có tên giống như tên của anh con mà thôi. Huống hồ, cũng đã hai mươi năm rồi, tướng mạo của anh con khẳng định sẽ khác đi rất nhiều." Diệp Văn phụ họa nói.

"Con là do mẹ sinh ra, mặc kệ con có biến thành thế nào thì mẹ đều có thể nhận ra." Người phụ nữ trung niên nói, "Năm đó là mẹ không đúng, không thể bảo vệ cho con, để con bị người khác bắt đi. Nhưng coi như con có hận mẹ, thì nhiều năm như vậy chắc nỗi hận này đã không còn a? Con có biết hay không, cả ngày lẫn đêm mẹ đều nhớ tơi con. Mỗi lần nhớ tới con, trái tim của mẹ giống như là bị người dùng dao cắt lấy. Vì cái gì? Vì cái gì con lại muốn tra tấn mẹ như vậy? Vì cái gì nhiều năm như vậy mà con không trở lại?"

Diệp Văn áy náy nhìn Diệp Khiêm, sau đó nhìn người phụ nữ trung niên nói: "Mẹ, anh ấy không phải là anh của con. Hơn nữa, anh của con năm đó bất quá chỉ mới 8 tuổi mà thôi, đã nhiều năm như vậy, cho dù anh ấy muốn trở về, anh ấy cũng không nhớ rõ nhà của mình ở đâu. Hơn nữa, chúng ta cũng đã dọn nhà, anh ấy cho dù muốn tìm cũng tìm không thấy."

"Anh của con như thế nào có thể quên? Nó là con của Diệp Chính, từ nhỏ trí nhớ của nó đã rất tốt, chỉ cần là thứ mà nó nhìn thấy thì nó đều sẽ không quên, nó làm sao có thể không nhớ rõ." Người phụ nữ trung niên nói.

Diệp Văn áy náy nhìn Diệp Khiêm, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Cô hiểu rất rõ tậm trạng của mẹ mình, trường kỳ đau ốm nằm ở trên giường nhiều năm như vậy, trong nội tâm khó tránh khỏi sẽ có một chút u buồn. Cô cũng thường xuyên nhìn thấy mẹ của mình nhìn ảnh chụp của anh cô thút thít nỉ non, nói là bà có lỗi với hắn.

Nhìn thấy mà của Diệp Khiêm sưng đỏ lên, người phụ nữ trung niên giơ tay lên, ôn nhu nói: "Tiểu Khiêm, có đau hay không? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, năm đó mẹ không nên để con ở một mình, là sai lầm của mẹ, con có thể tha thứ cho mẹ không?"

Diệp Khiêm bị cử động khác thường của bà làm cho có chút dở khóc dở cười rồi, không khỏi quay đầu lại nhìn Thanh Phong, hắn có chút nhún vai hình như là đang nói, đây là chuyện anh tự làm tự chịu, ai bảo anh muốn đến tìm Diệp Văn a. Diệp Khiêm hiện tại cũng có chút mơ hồ, không rõ người phụ nữ nhân trung niên này có bị vấn đề về thần kinh hay không mà nói chuyện có chút lộn xộn.

Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: "Cô à, con của cô bị bắt cóc sao? Trên người con của cô có điểm gì đặc thù hay không?"

"Trên người của con có điểm gì đặc thù mà con cũng không biết sao? Muốn khảo thí mẹ à, tuy mẹ bị bệnh, thế nhưng mà đầu óc không có bị gì hết. Mẹ nhớ trên cánh tay trái của con có một cái bớt hình kiếm, có đúng không? Kỳ thật đó cũng không phải bớt, mà là cha của con khắc lên." Người phụ nữ nhân trung niên có chút vừa cười vừa nói.

Lời này vừa nói ra, toàn thân của Diệp Khiêm cùng Thanh Phong không khỏi run lên. Hoàn toàn chính xác, trên cánh tay trái của Diệp Khiêm có một cái bớt hình kiếm, lúc trước Diệp Khiêm còn bị các huynh đệ Nanh Sói lấy nó ra giễu cợt, nói Diệp Khiêm chính là một lính đánh thuê trời sinh, nhất định phải giết người a, nếu không tại sao có thể có cái bớt hình kiếm a.

Bất quá, người biết rõ chuyện trên cánh tay trái của Diệp Khiêm có cái bớt hình kiếm cũng không ít, cũng không thể chỉ thông qua một cái dấu hiệu này liền chứng minh đối phương là mẹ của hắn. Kềm chế kích động trong lòng mình lại, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, hỏi tiếp: "Còn có cái điểm đặc thù gì khác không?"

"Đương nhiên là có ah. Con còn nhớ rõ không, từ nhỏ con đã không thể ăn trứng tôm, chỉ cần ăn trứng tôm, toàn thân con sẽ hiện lên rất nhiều ban đỏ rất ngứa. Hiện tại con có còn bị như vậy hay không? Đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ đã không còn a?" Người phụ nữ nhân trung niên nói.

"Lão đại, bà ấy nói có đúng hay không?" Thanh Phong tiến đến bên tai Diệp Khiêm, nhỏ giọng hỏi.

Lúc nay Diệp Khiêm đã hoàn toàn giật mình, hoàn toàn chính xác, thật sự là hắn có tật xấu như vậy, cho dù là hiện tại đi ăn hải sản, Diệp Khiêm cũng tuyệt đối không đụng tới trứng tôm. Nhớ rõ khi còn bé, có một lần Diệp Khiêm ăn trứng tôm, toàn thân của hắn hiện lên rất nhiều ban đỏ, làm cho lão tía sợ tới mức đêm hôm khuya khoắt mà còn phải ôm hắn chạy tới phòng khám bệnh. Người biết chuyện này cũng không nhiều, từ lần đó về sau, Diệp Khiêm đã không còn chạm qua món trứng tôm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.