Từ khi từ trong miệng của Hoàng Phủ Kình Thiên biết được ở kinh đô còn có một tổ chức rất bí mật và cường đại, Diệp Khiêm liền có ý muốn tu luyện cổ võ. Chỉ là, hắn vẫn không tìm thấy phương pháp tu luyện, Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Hồ Hội đều vì nguyên nhân quy củ, nên không dám dạy cho hắn. Còn có chuyện lần trước cùng sư huynh Tông Chính Nguyên của Hồ Hội đọ sức, đây là chuyện mà Diệp Khiêm một mực canh cánh ở trong lòng, Diệp Khiêm tự nhiên cũng nhìn ra Tông Chính Nguyên thích Hồ Hội, nếu như Diệp Khiêm đến kinh đô thì người thứ nhất muốn gây phiền toái cho hắn chỉ sợ sẽ là Tông Chính Nguyên. Dưới tình huống không có tu luyện cổ võ, Diệp Khiêm tự biết rõ, hiện tại võ công của hắn căn bản không thể chống lại Tông Chính Nguyên.
Hôm nay, Diệp Khiêm thật không ngờ gia tộc của mình lại là một thế gia cổ võ ngàn năm. Ba của mình đã từng là đại anh hùng đại hào kiệt của Diệp gia, là người nổi bật nhất ở trong cùng thế hệ; mà mẹ của mình cũng là một cao thủ cổ võ, nhưng do bị trọng thương, làm cho kinh mạch trong cơ thể tổn hại, cho nên đã mất hết võ công, thể chất cũng trở nên rất kém cỏi.
Muốn chữa tốt kinh mạch bị thương tỗn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, Tây y tuy có thể thông qua thủ pháp nối mạch đem những kinh mạch kia một lần nữa nối lại, nhưng chỉ sợ cũng không có cách nào hoàn toàn khôi phục lại như trước kia.
Trong giới cổ võ, tất cả mọi người phải tuân theo một cái quy tắc, chính là tuyệt đối không thể lợi dụng cổ võ của mình để khi dễ người bình thường, cũng tuyệt đối không thể nói cho người bình thường nghe về cổ võ. Trừ phi là thu người đó làm đồ đệ, hoặc người đó là người của gia tộc ngươi. Cũng chính bởi vì như vậy, lúc Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Hồ Hội nhìn thấy Diệp Khiêm đều muốn nói cho hắn nghe về cổ võ nhưng rồi lại thôi, kể cả Trần Nhất cũng vậy, đều không thể dễ dàng nói rõ.
Hiện tại, Diệp Khiêm có thể tính toán là chân chính truyền nhân của thế gia cổ võ, nên chuyện để cho hắn tu luyện cổ võ cũng là chuyện rất bình thường. An Tư dạy cổ võ cho hắn, cũng không tính là trái với quy tắc. Huống chi, tại trong lòng Diệp Khiêm thì những quy tắc này đều là chó má. Người Hoa Hạ vì có quá nhiều loại quy củ, nên mới có rất nhiều thứ bị thất truyền, kể cả Trung y cũng vậy, bởi vì tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, nên mới có cục diện như ngày hôm nay.
"Mẹ, con cũng muốn học!" Diệp Văn nhìn An Tư, kiên định nói, "Con cũng phải lấy lại công đạo cho ba."
"Tiểu Văn a, nhiều năm như vậy mẹ đều không co dạy võ công cho con, mục đích là vì không muốn con bị cuốn vào bên trong tranh đấu này, hi vọng con có thể sống như một người bình thường. Trong nội tâm của mẹ đều là oán hận, mẹ hận toàn bộ Diệp gia, hận bọn họ đã bức chúng ta thành như vậy. Vốn, lòng của mẹ đã chết, cũng không có ý định báo thù. Nhưng hiện tại anh của con đã trở về, chuyện này đã nói lên là ba của con trên trời có linh, hi vọng trọng chấn uy phong của nhà chúng ta." An Tư chậm rãi nói, "Điều kiện Tiên Thiên của con không bằng anh con, mà hiện tại mẹ cũng không có biện pháp trợ giúp con, hết thảy tất cả đều phải tự con lục lọi, nên sẽ rất gian nan, con không sợ sao?"
"Con không sợ, cho dù có khổ hay mệt mỏi thế nào thì con đều có thế kiên trì, con sẽ không để cho mẹ thất vọng. Con là con gái của Diệp Chính Nhiên, con tuyệt đối sẽ không thua bất cứ người nào." Diệp Văn kiên định nói.
"Đúng vậy a, mẹ, hãy để cho tiểu Văn học cổ võ a. Cho dù là dùng để phòng thân cũng tốt, miễn cho về sau đi ra ngoài bị người khác khi dễ." Diệp Khiêm cũng ở một bên phụ họa nói. Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, Diệp Văn quay đầu nhìn hắn một cái, lộ ra bộ dạng tươi cười cảm kích.
"Được rồi!" Trầm mặc một lát, An Tư đáp ứng. Dù sao, nếu như Diệp Khiêm bắt đầu báo thù, bà không thể không cân nhắc đến sự an toàn của Diệp Văn, nếu chỉ dựa vào một mình Diệp Khiêm muốn đối phó toàn bộ Diệp gia thì nhất định sẽ gặp khó khăn trùng trùng điệp điệp, cho dù võ công của Diệp Văn không thể giúp được Diệp Khiêm, thì tối thiểu tại thời điểm có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể tự bảo vệ mình a.
"Mẹ, vừa rồi mẹ có nói đến cái bớt hình kiếm, đến cùng thì nó là gì?" Diệp Khiêm hỏi.
Cho tới nay, Diệp Khiêm cũng chỉ nghĩ cái bớt hình kiếm kia là trời sinh, không có gì kỳ quái. Nhưng tối hôm qua sau khi nghe mẹ của hắn nói xong, Diệp Khiêm đã biết rõ cái bớt hình kiếm kia cũng không phải đơn giản như vậy, chỉ sợ là nó cùng với cổ khí tức tà ác cường đại trong cơ thể mình có quan hệ rất lớn a. Vừa mới rồi An Tư cũng đã nói, đó chính là tài phú mà Diệp Chính Nhiên để lại cho hắn, điều này làm cho Diệp Khiêm càng thêm hiểu rõ, cái bớt hình kiếm này có ý nghĩa phi phàm. Nếu biết rõ ràng chuyện này, thì cũng có thể biết rõ ràng cổ khí tức tà ác trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì.
"Chuyện này nếu như muốn nói rõ thì rất dài. Kỳ thật, trong giới cổ võ chúng ta ngoài những cổ võ dùng để tu luyện ra thì còn có một loại Phong Ấn thuật..." An Tư nói.
"Phong Ấn thuật?" Lời An Tư còn chưa nói hết, Diệp Khiêm đã cắt đứt lời nói của bà, biểu lộ có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng của Diệp Khiêm, Phong Ấn thuật chỉ xuất hiện ở bên trong tiểu thuyết hoặc là trên TV mà thôi.
"Con đừng hiểu lầm, Phong Ấn thuật cũng không có khoa trương giống như trong tiểu thuyết vậy. Kỳ thật Phong Ấn thuật chỉ là đem khí mà bản thân tu luyên ra, chuyển dời đến trong cơ thể một người khác, sau đó dùng phương pháp nào đó đem khí đó tập trung áp chế tại bên trong một huyệt đạo, hoặc là bên trong một đầu kinh mạch mà thôi." An Tư nói.
"Ah!" Diệp Khiêm lên tiếng. An Tư nói như vậy, Diệp Khiêm đã có thể lý giải rồi, lúc vừa nghe Phong Ấn thuật, Diệp Khiêm quả thật rất hoảng sợ, hắn sợ Phong Ấn thuật này giống như là Phong Ấn thuật trong những tiểu thuyết hay viết, phong ấn quái thú, binh khí hay những thứ gì khác. Nguyên lai không phải như vậy, đây chẳng qua là một loại phương pháp phong ấn khí mà thôi.
"Lúc con còn rất nhỏ, ba của con ngẫu nhiên đạt được một bản bí tịch rất lợi hại. Ba của con nhịn không được hiếu kỳ của mình, cho nên bắt đầu tu luyện nó, thế nhưng mà càng về sau lại càng phát giác ra chuyện kỳ quái, khí mà bản bí tịch này luyên ra rất tà ác, nó khiến cho ba con sinh ra dục vọng giết chóc rất mãnh liệt. Bởi vậy, ba của con liền bỏ cuộc không tu luyện nó nữa, thế nhưng cổ khí tức tà ác vẫn tồn tại trong cơ thể của ba con, nó cùng với bản nguyên khí của ba con không ngừng đấu tranh lẫn nhau. Vì muốn triệt để đem cổ khí tức tà ác này bài xuất ra bên ngoài cơ thể, ba của con đã nghĩ hết mọi biện pháp, cuối cùng thì ba của con cũng tìm được một phương pháp." An Tư nói.
"Chính là chuyển cổ khí tức tà ác đó đến trên người con?" Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói. Nếu quả thật là như thế, chẳng phải là nói ba của mình là người rất ích kỷ, vì bản thân ông ấy vậy mà không để ý đến mạng sống của con mình sao?
An Tư có chút nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, muốn đem cổ khí tức tà ác kia bài xuất ra bên ngoài cơ thể, biện pháp duy nhất là chuyển dời nó đến trên người người khác. Bất quá, ba của con cũng không nguyện ý hại người khác, cho nên ông ấy cố gắng nghiên cứu xem có phương pháp nào xử lý tốt chuyện nay hay không. Cuối cùng thì ông ấy cũng tìm được, vì vậy liền đem cổ khí tức tà ác kia đưa vào trong cơ thể của con, hơn nữa ông ấy còn dùng khí của bản thân đem nó phong ấn ở trên cánh tay của con. Tuy cổ khí tức kia rất tà ác, nhưng lực lượng của nó lại rất cường đại, hơn nữa tốc độ tu luyện của bản bí tịch này nhanh hơn những võ công khác gấp nhiều lần. Ba của con đã nghĩ ra cách để cho con lợi dụng cổ khí tức tà ác này tu luyện, sau đó dưới sự trợ giúp của khí tức thuần khiết của ông ấy, có thể giúp con tu luyện nhanh hơn, hơn nữa ông ấy còn có thể giúp con triệt để không chế nó, như vậy, đối với việc tu luyện của con sẽ có hiệu quả làm chơi ăn thật. Đáng tiếc, trời không theo lòng người, ba của con mất quá sớm, cho nên hiện tại căn bản không ai có thể khống chế nó nữa rồi. Nếu như con muốn tu luyện, thì phải dựa vào ý chí cùng nghị lực của mình đi áp chế nó, còn không thì con hãy chọn sống như một người bình thường, có như vậy thì cổ khí tức tà ác kia mới có thể một mực bị phong ấn ở chỗ đó."
Diệp Khiêm cười khổ một tiếng, nói: "Chỉ sợ hiện tại con có muốn làm một người bình thường cũng không được nữa rồi? Bởi vì cổ khí tức tà ác kia đã hai lần thoát khỏi sự trói buộc của con."
"Ai, chỉ sợ là phong ấn của ba con đã mất đi hiệu quả rồi. Lúc trước ba của con còn sống, ông ấy có thể sử dụng khí tức thuần khiết của bản thân giúp con áp chế, mà hiện tại mẹ đã mất hết võ công, chỉ sợ cũng không có cách nào giúp con được rồi. Cho nên, hết thảy đều phải dựa vào chính con rồi, làm thế nào để khống chế nó, vậy thì phải xem chính con rồi." An Tư sau khi có chút sửng sốt, lập tức chậm rãi nói.
Diệp Khiêm rất rõ ràng, nếu như hắn không tu luyện, thì hắn sẽ bị cổ khí tức tà ác kia giết chết. Biện pháp duy nhất chính là tu luyện, chỉ cần hắn có khống chế được cổ khí tức tà ác kia, thì chẳng những hắn sẽ không chết mà còn có được sức mạnh khổng lồ. Hơn nữa, Diệp Khiêm còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra tại chùa Linh Long, Vô Danh lão tăng lúc ấy cũng truyền vào trong cơ thể của hắn một loại khí tức, loại khí tức này có thể áp chế cổ khí tức, nếu như hắn có thể phát huy tốt loại khí tức này, thì có thể sẽ làm cho hai loại khí tức này hỗ trợ lẫn nhau, đạt tới trạng thái cân băng tốt nhất a.
"Đây là bản bí tịch kia, con hãy cầm lấy tự mình tìm hiểu a. Bởi vì mẹ cũng không hiểu rõ cổ khí tức tà ác kia, cho nên mẹ cũng không có cách nào giúp con được, hết thảy cũng chỉ có thể dựa vào chính con." An Tư nói, "Lúc trước người của Diệp gia cũng chính là vì quyển bí tịch này, mới ra tay với mẹ. Bất quá, ba của con đã từng nói qua, nếu như có sự trợ giúp của ông ấy thì con có thể tu luyện bản bí tịch này. Nhưng tuyệt đối không thể để nó rơi vào trong tay người khác, nếu không nhất định sẽ gây nên đại họa. Hiện tại ba của con đã mất, là phúc hay là họa thì mẹ cũng không biết rõ. Bất quá nghe những lời con nói vừa rồi, thì chỉ sợ hiện tại cho dù con không tu luyện cũng không được rồi."
Diệp Khiêm nhận lấy bản bí tịch đã có chút ố vàng, mở ra tùy ý liếc một cái, trên giấy vẽ sơ đồ kinh mạch của con người, trong đó có một đám mũi tên hướng dẫn, chắc hẳn là làm thế nào khống chế cổ khí tức tà ác kia a? Bên cạnh còn có lời chú thích, đều là cổ văn, rất khó đọc.
Bây giờ đối với Diệp Khiêm mà nói, đã đâm lao nên đành phải theo lao. Thông qua kinh nghiệm hai lần trước, Diệp Khiêm cũng không dám khẳng định cổ khí tức tà ác kia sẽ không tác quái lần nữa, nếu như nó tác quái lần nữa, thì hắn còn có thể may mắn như hai lần trước sao? Bởi vậy, Diệp Khiêm không thể không kiên trì đi lục lọi.
Diệp Khiêm cũng hiểu rõ ý nghĩ của mẹ hắn, bà ấy muốn Diệp Khiêm có thể nhanh chóng tu luyện thành công, sau đó đi tìm Diệp gia báo thù, nhưng lại sợ Diệp Khiêm không thể khống chế nổi cổ khí tức tà ác kia, bị nó làm hại. Cho nên, bà để cho Diệp Khiêm tự mình quyết định, vô luận là Diệp Khiêm lựa chọn như thế nào, thì An Tư cũng sẽ không trách hắn.
Kỳ thật ở trong lòng Diệp Khiêm, ý nghĩ báo thù của hắn rất phai nhạt. Có lẽ là do hắn không nhớ rõ chuyện năm đó, cho nên đối với những chuyện Diệp gia đã làm cũng không có nhớ rõ, hiện tại hắn chỉ có ý nghĩ là làm thế nào để khống chế được cổ khí tức tà ác này, bởi vì chuyện này liên quan đến mạng sống của hắn ah.