Siêu Cấp Binh Vương

Chương 530: Không thể bước xuống đài



Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Hoa Kiệt nói chuyện hăng say như vậy, Trần Trung khải cũng không khỏi lâm vào bên trong kinh ngạc, bị lộng có chút mơ hồ, vừa rồi Hoa Kiệt không phải đã nói là không có phái người tới quấy rối hay sao? Nhưng sao bây giờ lại giống như quả thật nhận biết nhau, nếu không như thế nào lại nói chuyện vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ chuyện này là do Hoa Kiệt phái người đi làm?

Bất quá, cho dù thế lực của Hoa Kiệt tại tỉnh Hải Nam rất lớn, nhưng mình dù sao cũng là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, ít nhiều gì cũng phải cho mình một chút mặt mũi a? Sẽ không như vậy đối phó cậu em vợ của mình chứ. Dù sao, nếu như đắc tội với mình, thì đối với Hoa Kiệt cũng không có bao nhiêu chỗ tốt.

Cảm giác của Hoa Kiệt thì không phải là như thế, hắn hoàn toàn bị hành động của Diệp Khiêm làm cho có chút hồ đồ rồi. Nếu như Diệp Khiêm muốn đối phó hắn, thì tuyệt đối sẽ không ngốc đến nỗi đi lợi dụng Trần Trung Khải, bởi vì Trần Trung Khải căn bản cũng không có năng lực đối phó hắn, chắc hẳn Diệp Khiêm cũng không có khả năng không biết chuyện này a? Đối với chuyện của Diệp Khiêm hắn biết cũng không phải rất nhiều, chỉ biết Diệp Khiêm là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, bởi vì Diệp Khiêm đã từng được đưa lên đầu đề của báo chí rất nhiều lần rồi, lúc thành lập quỹ ngân sách Tương Lai Diệp Khiêm đã từng lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên tham gia nghi thức khai mạc. Sau đó, lại thành lập hội quán Cực Quyền Đạo, trong lúc nhất thời khiến cho danh tiếng Diệp Khiêm trở nên vang dội, Diệp Khiêm đã trở thành đầu đề mà giới truyền thông báo chí theo đuổi nhiều nhất.

Tập đoàn Hạo Thiên là tập đoàn nằm trong top 20 tập đoàn lớn nhất thế giới, tự nhiên thế lực cũng không nhỏ. Hoa Kiệt miễn cưỡng cũng có thể xem là người trên thương trường, đối với chuyện buôn bán tự nhiên cũng hiểu rõ một ít, không có bất kỳ một tập đoàn cỡ lớn nào chỉ là tập đoàn buôn bán đơn thuần như vậy, khẳng định là có mạng lưới quan hệ khổng lồ của riêng mình, nếu không thì tuyệt đối sẽ không phát triển đến một bước kia. Cho nên, lúc Hoa Kiệt biết rõ Diệp Khiêm cùng Lý Tể Thiên có quan hệ hợp tác, hắn cũng cảm thấy uy hiếp, một núi không thể chứa hai hổ a, Hoa Kiệt tuyệt đối sẽ không cho phép người khác tới tỉnh Hải Nam kiếm một chén canh.

Hôm nay hắn bị hành động của Diệp Khiêm làm cho có chút như lọt vào trong sương mù, bất quá hắn dù sao cũng là kiêu hùng một phương rồi, tuy trong nội tâm rất khiếp sợ, nhưng trong lời nói của hắn cũng không lộ ra bất cứ thứ gì. Hơn nữa, loại người giống như Diệp Khiêm, vậy mà lại đi đến cửa hàng của người khác nháo sự, chuyện này làm cho Hoa Kiệt có chút dở khóc dở cười. Loại việc nặng nhọc này, hoàn toàn có thể phái thủ hạ đi giải quyết nha, giống như Hoa Kiệt vậy, loại chuyện đánh nhau giết người hắn chẳng bao giờ ra tay, toàn để thủ hạ đi làm.

"Đúng vậy a, Hoa tổng, hiện tại có chút phiền toái, cục trưởng Trần không cho tôi đi, hơn nữa lại vu cáo tôi tội danh mưu sát cùng vơ vét tài sản của người khác nữa a." Diệp Khiêm nói.

Hoa Kiệt bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, trong nội tâm tựa hồ đã có chút hiểu rõ ý tứ của Diệp Khiêm, xem ra là hắn muốn dẫn mình đi ra, muốn cùng mình gặp mặt một lần. Bất quá, Hoa Kiệt cũng là rất muốn gặp Diệp Khiêm, gặp người trẻ tuổi làm việc hoàn toàn không có theo Logic này một lần. Dừng một chút, Hoa Kiệt nói: "Diệp tiên sinh như thế nào lại sợ những chuyện này? Bất quá Diệp tiên sinh đã xảy ra chuyện ở trên địa bàn của tôi, đó là tôi chiếu cố không chu toàn ah. Diệp tiên sinh yên tâm, tôi sẽ lập tức tới đó, sau đó mọi người cùng nhau ăn bữa tối." Dừng một chút, lại nói tiếp: "Diệp tiên sinh, phiền toái cậu đem điện thoại đưa cho Trần Trung Khải!"

Diệp Khiêm có chút cười cười, đưa di động tới trước mặt Trần Trung Khải, nói: "Hoa tổng muốn nói chuyện với ông." Diệp Khiêm làm sao không rõ ý tứ trong lời nói của Hoa Kiệt, đơn giản là muốn nói cho hắn biết tỉnh Hải Nam là địa bàn của Hoa Kiệt.

Trần Trung Khải với vẻ mặt nghi hoặc tiếp nhận điện thoại, sau đó lại có bộ dạng tươi cười, nói: "Hoa tổng!"

"Cục trưởng Trần a, người kia là một vị bằng hữu cũ của tôi, ưa thích hồ đồ, anh chớ để ý, tôi thay hắn hướng anh bồi tội. Như vậy đi, cục trưởng Trần, anh hãy cho tôi cái mặt mũi, chuyện này cứ như vậy là được rồi, có được không?" Hoa Kiệt nói.

"Hoa tổng, bây giờ không phải là tôi không muốn bỏ qua, mà là hắn không muốn ah. Hắn hướng của cậu em vợ của tôi vơ vét tài sản hơn bốn trăm vạn, chuyện này có chút..." Giọng nói của Trần Trung Khải có chút khác thường rồi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Khiêm cũng biến thành có chút kinh ngạc. Đừng nói là Diệp Khiêm, coi như là Hoa Kiệt, cũng không dám trực tiếp hướng cậu em vợ của mình vơ vét tài sản hơn bốn trăm vạn a? Diệp Khiêm rõ ràng là khinh người quá đáng nha. Bất quá, Hoa Kiệt đã nói rất rõ ràng rồi, Diệp Khiêm là bằng hữu của hắn. Tuy tiền là chuyện nhỏ, nhưng cứ như vậy đưa cho Diệp Khiêm hơn bốn trăm vạn, vậy mặt mũi của mình còn đặt ở nơi đâu? Thế nhưng mà Trần Trung Khải cũng không dám đơn giản đắc tội Hoa Kiệt, bởi vậy, cách nói chuyện có chút ấp a ấp úng.

Tuy Trần Trung Khải là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, nhưng do là hắn từ tầng dưới chót thăng lên, cùng đám lưu manh trên xã hội có quan hệ tương đối mật thiết. Là người ai không có ba phần nóng tính, đem những kẻ lưu manh kia đắc tội quá độc ác, không chừng bọn họ sẽ cá chết lưới rách. Huống chi Hoa Kiệt cũng không phải là một tên côn đồ đơn giản như vậy, chỉ sợ Hoa Kiệt muốn mạng của mình đó cũng là chuyện quá đơn giản.

Trần Trung Khải vẫn còn nhớ rõ chuyện đã phát sinh năm đó, cũng là bởi vì chuyện kia khiến cho Trần Trung Khải phải thu liễm rất nhiều. Khi đó Trần Trung Khải trong lúc vô tình đã thông đồng với một người phụ nữ đã có chồng, ỷ vào bản thân là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu cho nên hắn không hề cố kỵ gì. Chồng của người phụ nữ kia sau khị phát hiện chuyện này thì đã hung hăng đánh Trần Trung Khải một trận, Trần Trung khải chưa từng chịu vũ nhục như vậy, nên hắn đã tìm cớ, đem người đàn ông kia đưa vào trong ngục giam ba năm. Ba năm sau, người đàn ông kia đi ra, trực tiếp tìm tới nhà của Trần Trung Khải, nói với Trần Trung Khải, nếu như Trần Trung khải không bồi thường thường tỗn thất ba năm này cho hắn, thì hắn để cho Trần Trung Khải đoạn tử tuyệt tôn. Trần Trung Khải nhìn ra được người đàn ông kia không giống như đang nói giỡn, tuy trong nội tâm thập phần không tình nguyện, nhưng Trần Trung Khải cũng không muốn đấu cùng dân liều mạng, cho nên Trần Trung khải cuối cùng đành phải ngoan ngoãn bồi thường cho người đàn ông kia.

Người nhát gan sợ người gan lớn, người gan lớn sợ người không muốn sống, không muốn sống sợ người không biết xấu hổ. Đời chính là như thế!

"Cục trưởng Trần, đừng nói là tôi không có nhắc nhở anh trước nha, bằng hữu cũ này của tôi cũng không phải là người mà anh có thể đắc tội. Nếu như chỉ tốn hơn bốn trăm vạn mà có thể giải quyết chuyện này thì anh nên thắp nhang thơm cầu nguyện a." Hoa Kiệt nói, "Tốt rồi, cứ như vậy nha, tôi sẽ lập tức đi qua đó, nếu như không có việc gì thì anh hãy chờ một chút,đợi tôii qua đó rồi nói sau."

Trần Trung Khải có chút sửng sốt, thật không ngờ Hoa Kiệt muốn đích thân tới đây, như vậy xem ra, lời Hoa Kiệt nói một chút cũng không có sai, thân phận của Diệp Khiêm chỉ sợ thật sự không đơn giản rồi, là người mà mình không thể trêu vào, nếu không Hoa Kiệt có lẽ sẽ không đến mức nói như vậy. Sau khi nói vài câu, Trần Trung Khải liền cúp điện thoại.

Ánh mắt của hắn lại nhìn hướng Diệp Khiêm, biểu lộ trên khuôn mặt của Trần Trung Khải rõ ràng có chút xấu hổ rồi, có chút đứng ngồi không yên, hiện tại đi cũng không được, mà không đi cũng không được.

"Anh rể, làm sao vậy? Tiểu tử này thật là người của Hoa tổng?" Lô Ba tiến đến bên tai Trần Trung Khải, nhỏ giọng hỏi.

Trần Trung Khải hung hăng trợn mắt nhìn Lô Ba, nếu như không phải tiểu tử này ở bốn phía gây chuyện, thì làm sao có cục diện như ngày hôm nay, làm cho mình bây giờ không có bậc thang đi xuống. Bị ánh mắt của Trần Trung Khải trừng, Lô Ba cuống quít lùi về phía sau, không dám lên tiếng nữa, biểu hiện của Trần Trung Khải đã rất rõ ràng rồi, Lô Ba cũng biết chính mình lần này đã đá trúng thiết bản rồi.

Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, nhìn thoáng qua tên tiểu tử đang một mực trốn sau lưng Lô Ba, chính là người phụ trách đi lấy tiền, nhưng tiền thì không thấy đâu lại đem Trần Trung Khải tới đây. Biểu hiện của tên tiểu tử kia rõ ràng có chút bối rối cùng sợ hãi, hiển nhiên là hắn đã nhìn thấy rõ ràng cục diện hiện tại, biết rõ Trần Trung Khải căn bản không thể trấn trụ được Diệp Khiêm, mà vừa rồi hắn lại lừa gạt Diệp Khiêm chạy đi mật báo, sợ Diệp Khiêm sẽ đem toàn bộ tội tính đến trên đầu của hắn.

Càng sợ thứ gì, thì thứ đó sẽ tới. Diệp Khiêm nhàn nhạt vừa cười vừa nói: "Như thế nào rồi? Tôi có nhờ anh mua cho tôi bao thuốc lá, anh có mua không?"

Toàn thân của tên tiểu tử kia run lên, ấp úng nói: "Tôi... Tôi..." Quanh co cả buổi nhưng lại không nói ra được gì, sợ tới mức toàn thân run rẩy không ngừng, thiếu chút nữa thì đã đái ra quần rồi.

"Không có mua đúng không? Cho anh đi lấy tiền, anh không có lấy; cho anh đi mua bao thuốc lá, anh cũng không có mua. Như thế nào? Anh đây là đang xem thường tôi sao?" Diệp Khiêm nghiền ngẫm nói, giọng diệu hơi có chút tăng cường, khiến cho lời nói của hắn có chút hàn ý.

Lô Ba nhìn thấy tình hình này, trong đầu liền trở nên sáng suốt, lập tức quay đầu lại cho tên tiểu tử một cái bạt tai, khiển trách nói: "Con mịa mày, lão tử cho mày đi lấy tiền, sao mày không đi lấy tiền? Có phải mày muốn hại chết tao hay không?"

Tên tiểu tử quả thật là so với đậu nga còn oan uổng hơn a, phù phù một tiếng quỳ xuống, nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lần sau em sẽ không dám, xin hãy tha cho em!"

Thấy một màn như vậy, Trần Trung Khải có cảm giác nóng rát ở trên khuôn mặt của mình, có cục trưởng cục công an tọa trấn ở chỗ này, vậy mà lại xuất hiện trường hợp như vậy. Bất quá hắn lại có thể làm thế nào a? Đi cũng không được, mà không đi cũng không được, đành phải quay đầu đi, làm như chuyện gì cũng không biết.

"Lần sau? Còn có lần sau? Thảo, lão tử hiện tại chém chết mày!" Lô Ba một cước hung hăng đạp tới, đem tên tiểu tử đạp xuống sàn nhà, giống như còn chưa hết giận, hắn lại xông lên tát cho tên tiểu tử kia mấy bạt tai. Lô Ba cũng không ngốc, đương nhiên nhìn ra tình huống hiện tại, ngay cả anh rể của hắn cũng không có cách nào rồi, nếu bây giờ hắn không làm trò cho Diệp Khiêm xem, thì Diệp Khiêm sẽ không cho hắn sống khá giả a.

"Lô tổng thật là uy phong a, tôi đang hỏi anh ấy, lúc nào đến phiên ông ra tay." Diệp Khiêm lạnh lùng nói.

Lô Ba hơi sững sờ, lập tức xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, nói: "Diệp tiên sinh, những chuyện này đều là do tên tiểu tử này tự ý chủ trương, cũng không có liên quan đến tôi ah." Nghe Lô Ba nói như vậy, trong lòng ba gã thủ hạ của hắn lập tức nguội lạnh, ai không nhìn ra tên tiểu tử kia là làm theo chỉ thị của hắn a, nhưng bây giờ lại đem toàn bộ chuyện này đổ lên trên người tên tiểu tử kia, đi theo người như vậy, nói không chừng lúc nào mình cũng sẽ bị bán đứng như vậy.

"Hừ, ông cho rằng tôi là người ngu sao?" Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói. Bị ánh mắt lăng lệ ác liệt như đao của Diệp Khiêm trừng, Lô Ba sợ hãi cuống quít ngậm miệng lại, không dám nói nữa ngữ. "Đứng lên đi!" Diệp Khiêm nhìn tên tiểu tử kia, nói.

Tên tiểu tử kia nơm nớp lo sợ đứng lên, cúi đầu, không dám nói lời nào.

"Vừa rồi ông nói anh ấy không lấy tiền là do anh ấy tự chủ trương. Tốt rồi, hiện tại ông đem mật mã thẻ ngân hàng nói cho anh ấy biết, tôi lại để cho anh ấy đi lấy tiền lần nữa." Diệp Khiêm nhìn Lô Ba nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.