Kỳ thật An Đức Liệt cũng không phải là kẻ ngốc, tuy không nói là người đại trí tuệ, nhưng làm một người lãnh đạo vẫn là dư sức. Tuy lúc trước Diệp Khiêm cùng An Đức Liệt chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn, nhưng Diệp Khiêm vẫn có thể nhìn ra năng lực của An Đức Liệt. Nếu như không phải như vậy, thì lúc trước Diệp Khiêm cũng sẽ không lựa chọn hợp tác với hắn, mà có thể sẽ đi tìm A Tạ Phu hợp tác a.
Khi đó, thực lực của A Tạ Phu so với An Đức Liệt thì mạnh hơn một chút, nếu như không phải Diệp Khiêm ngăn cơn sóng dữ tại thành phố Murmansk, khiến cho địa vị của An Đức Liệt ở trong gia tộc dần dần lên cao thì hắn làm sao có thế lực như ngày hôm nay.
Sự thật chứng minh, là Diệp Khiêm đã lựa chọn đúng, trợ giúp An Đức Liệt xoay người, như vậy An Đức Liệt sẽ càng thêm coi trọng hắn, càng thêm nể trọng hắn, như vậy hắn có thể kiếm được lợi ích càng lớn hơn.
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "An Đức Liệt tiên sinh thật đúng là thần cơ diệu toán, thoáng cái đã bị anh đoán trúng. Đúng vậy, tôi quả thật đã tìm được tên xạ thủ kia."
An Đức Liệt hít thật sâu một hơi, hỏi: "Vậy hắn bây giờ đang ở đâu? Người sai phái hắn có phải là A Tạ Phu hay không?"
Nhìn thấy vẻ mặt của An Đức Liệt như thế, Diệp Khiêm có chút sửng sốt, xem ra An Đức Liệt còn không có quyết định muốn loại bỏ A Tạ Phu, tựa hồ vẫn còn quyến luyến lấy phần tình cảm chú cháu kia a. Bất quá, như vậy càng có thể nói rõ An Đức Liệt là người rất xem trọng tình nghĩa, qua đó cho thấy lựa chọn của mình không có sai.
"Tên xạ thủ kia đã bị tôi giải quyết." Diệp Khiêm nói, "Hắn là thành viên Cáo Bắc Cực, là người do A Tạ Phu phái tới để ám sát anh. Tôi biết An Đức Liệt tiên sinh sẽ có chút khó có thể tiếp nhận sự thật này, dù sao anh cùng A Tạ Phu cũng có quan hệ chú cháu, nhưng sự thật chính là sự thật. Anh và chú của anh đã không có khả năng đồng thời tồn tại trong gia tộc Khố Lạc Phu Tư, chỉ có một người có thể sống tiếp. Hoa Hạ có câu tục ngữ, gọi là một núi không thể chứa hai hổ, tôi nghĩ, tình cảnh giữa hai chú cháu anh là như vậy a."
Có chút thở dài, An Đức Liệt nói: "Lời anh nói tôi hiểu rất rõ, mâu thuẫn giữa tơi cùng A Tạ Phu là do ông ấy trước khơi mào, mặc kệ tôi có trốn tránh như thế nào thì cũng vô dụng. Được rồi, đã ông ấy bất nhân, thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Ông ấy đã muốn dồn tôi vào chỗ chết, như vậy tôi cũng tuyệt đối không thể để cho ông ấy sống sót."
"Nam tử hán đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm, lúc cần ra tay thì phải lập tức ra tay a." Diệp Khiêm nói, "Thế giới này, không có tuyệt đối đúng với sai, người thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, có đôi khi cho dù là tình thân nếu cần vứt bỏ thì phải dứt khoát vứt bỏ. Anh yên tâm đi, đến lúc đó nếu như anh không hạ thủ được, thì cứ để tôi ra tay."
Lời nói mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Diệp Khiêm cũng không có ý nghĩ như vậy. Trong lòng hắn, cái gì mà người thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết căn bản chính là chó má, nếu như ngay cả tình thân cũng có thể vứt bỏ, thì người nam nhân này vẫn còn có thể xem là nam nhân sao? Nếu như leo lên đỉnh phong, mà ngay cả một người thân bằng hữu đều không có, loại tịch mịch này không phải là người nào cũng có thể chịu được, ít nhất, Diệp Khiêm không muốn có kết quả như vậy.
Chỉ có điều, tình cảm giữa An Đức Liệt cùng A Tạ Phu chỉ có thể nói là trên danh nghĩa mà thôi. Giữa hai người bọn họ cũng không có bất kỳ tình cảm gì, hơn nữa còn đạt đến tình trạng không chết không ngớt, kết quả là chỉ có thể một người trong hai người bọn họ tử vong mới có thể chấm dứt.
Nhẹ gật đầu, An Đức Liệt nói: "Cảm ơn, tôi biết rõ nặng nhẹ."
"Ừ!" Diệp Khiêm lên tiếng, chuyển hướng chủ đề, nói: "Đến, ăn sáng thôi." Khi ánh mắt của hắn dời từ người An Đức Liệt xuống trên mặt, chỉ thấy trên bàn toàn là đĩa không, ngay cả cặn bã cũng không còn. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh Phong cùng hai gã bảo tiêu của An Đức Liệt, trong miệng mỗi người đều nhét đầy thức ăn.
Trông thấy Diệp Khiêm hướng mình nhìn tới, Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười một tiếng. Hai gã bảo tiêu cũng có vẻ mặt xấu hổ, mặc dù bọn hắn lúc ở Mát-xcơ-va cũng nếm qua thức ăn Hoa Hạ, nhưng cũng không phải là đồ ăn chính tông, nên trong lúc nhất thời có chút khống chế không nổi, ăn mãnh liệt chút ít.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm giơ tay kêu nhân viên phục vụ tới, lại gọi thêm một số món điểm tâm. Mỉm cười hỏi thăm hai gã bảo tiêu có ăn no chưa, muốn ăn thêm nữa không. Hai gã bảo tiêu cười cười xấu hổ, có chút nhớ nhung nhưng lại không có ý tứ mở miệng, quanh co cả buổi cũng không nói nên lời. Diệp Khiêm nhìn ra tâm tư của bọn họ, có chút cười cười, thay bọn họ gọi không ít đồ ăn.
Ăn sáng xong, lúc mọi người đang chuẩn bị rời đi, thì âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm vang lên. Diệp Khiêm vừa mới đứng dậy, lại lần nữa ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, là do Lý Tể Thiên gọi tới. Từ trước đến nay Lý Tể Thiên rất ít khi gọi điện thoại cho Diệp Khiêm, ngay cả khi Diệp Khiêm đến thành phố Hải Khẩu, Lý Tể Thiên cũng chỉ gọi điện thoại hàn huyên hai lần mà thôi, lúc bình thường trừ phi là có chuyện trọng yếu, nếu không sẽ hắn không quấy rầy Diệp Khiêm.
Từ lần trước cùng sau khi cùng Diệp Khiêm thảo luận qua bản kế hoạch, Lý Tể Thiên đã không có gọi điện thoại cho Diệp Khiêm nữa rồi, một mực bận rộn bắt tay vào kế hoạch phát triển tại tỉnh Hải Nam. Lý Tể Thiên có một ý tường muốn thành lập một hãng phim lớn nhất Châu Á, hắn đặt tên cho hãng phim đó là Động Mạn Thành, hắn có ý nghĩ muốn đem thể loại phim Anime Hoa Hạ phát triển tiến thêm một bước. Kế hoạch này Diệp Khiêm cảm thấy rất hứng thú, ở ngoại quốc, đặc biệt là Hàn Quốc cùng Nhật Bản, phim Anime phát triển vô cùng tốt, mang đến lợi nhuận cũng rất khổng lồ. Tài nguyên Hoa Hạ phong phú như vậy, tuyệt đối ở phương diện này sẽ siêu việt Hàn Quốc cùng Nhật Bản.
Lần này nếu như không phải gặp chuyện có chút khó làm, Lý Tể Thiên cũng sẽ không quấy rầy Diệp Khiêm. Đất để xây dựng Động Mạn Thành căn bản không có vấn đề gì, lúc vừa mới tới tỉnh Hải Nam, Lý Tể Thiên đã mua rất nhiều khu đất trống, lần này kế hoạch xây dựng Động Mạn Thành làm phi thường kỹ càng, nên chính phủ tự nhiên là đại lực ủng hộ. Bởi vì, chuyện này không chỉ có thể kéo sản nghiệp văn hóa phát triển, cũng có thể hấp dẫn nguồn tài nguyên du lịch khổng lồ, Động Mạn Thành có thể so sánh với Walt Disney của nước Mỹ vậy.
Thế nhưng mà, Động Mạn Thành vừa mới khởi công, thì có người muốn tới kiếm tiện nghi. Kỳ thật, nếu như chỉ là người trong giới giang hồ hoặc là quan viên thì Lý Tể Thiên cũng sẽ rất khách khí cho bọn họ một phong bao tiền lì xì. Dù sao, làm sinh ý lâu như vậy, Lý Tể Thiên mặc dù có năng lực chấn nhiếp bọn họ, nhưng bởi vì cái gọi là nhiều người bằng hữu sẽ có nhiều đường hơn, cho nên Lý Tể Thiên hơn phân nửa sẽ rất khách khí cho bọn họ tiền lì xì. Chỉ là, chuyện lần này làm có chút quá mức, người kia vậy mà mở miệng muốn chiếm hai thành cổ phần. Tuy trên miệng nói sau này có chuyện gì thì hắn sẽ giúp Lý Tể Thiên dọn dẹp, nhưng bằng phân lượng hiện tại của Lý Tể Thiên, tăng thêm năng lực của Diệp Khiêm, thì còn phải cần người khác giúp đỡ hay sao?
Bởi vậy, Lý Tể Thiên liền trực tiếp cự tuyệt yêu cầu vô lý của đối phương. Kết quả, Động Mạn Thành vừa mới khởi công, liền có một đám côn đồ chạy tới quấy rối. Lý Tể Thiên liền báo cảnh sát, cảnh sát tới đem những tên côn đồ kia đuổi đi, ai biết ngày hôm sau những tên côn đồ kia lại chạy tới quấy rối. Ba phen mấy bận, khiến cho Động Mạn Thành căn bản không có biện pháp khởi công.
Lý Tể Thiên hoàn toàn có năng lực thông qua trung ương, gây áp lực đối với cục công an thành phố Hải Khẩu, để cho bọn họ tăng cường quản lý trị an, đối với kẻ nháo sự sẽ nghiêm túc xử phạt nặng. Bất quá, cử động như vậy đối với những tên côn đồ kai cũng chỉ có tác dụng uy hiếp tạm thời mà thôi, cũng không thể bảo đảm sau này sẽ luôn an bình. Biện pháp tốt nhất, vẫn là dùng bạo chế bạo, để cho Diệp Khiêm đi thu thập bọn họ, mới có thể triệt để giải quyết chuyện này. Huống hồ, hợp tác với Diệp Khiêm lâu như vậy, Lý Tể Thiên cảm thấy Diệp Khiêm cũng nên lộ ra một ít năng lực để cho hắn nhìn. Lúc trước hắn lựa chọn hợp tác với Diệp Khiêm, chỉ vì nhìn trúng năng lực tiềm ẩn của Diệp Khiêm, hắn cũng không hiểu rõ thế lực của Diệp Khiêm, hôm nay, mượn cơ hội này để cho Diệp Khiêm phơi bày một ít thế lực của mình a.
Sau khi Lý Tể Thiên đem mọi chuyện nói đơn giản một lần, Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại bọn họ còn ở đó không?"
"Vẫn còn ở đây, tôi định để cho anh xử lý chuyện này, cho nên không có báo cảnh sát. Bây giờ anh có thời gian tới nơi này hay không? Nếu như anh không rãnh, thì tôi sẽ gọi cho cảnh sát." Lý Tể Thiên nói.
"Đừng gọi cảnh sát. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức đi qua đó." Diệp Khiêm nói, "Quả thực là không biết sống chết, một đám tiểu lâu la vậy mà cũng muốn xảo trá."
Nói xong, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại.
"Diệp tiên sinh, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" An Đức Liệt nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm, kinh ngạc hỏi.
"Cũng không phải là đại sự gì, có mấy tên côn đồ đi đến công trường của tôi nháo sự. An Đức Liệt tiên sinh, có hứng thú cùng đi nhìn xem hay không? Tôi sẽ giới thiệu người đang hợp tác với tôi cho anh nhận thức một chút." Diệp Khiêm nói.
"Đương nhiên, tôi rất vinh hạnh đi cùng a." An Đức Liệt nói.
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm cùng An Đức Liệt đi ra khỏi nhà ăn, chui vào trong xe. Sau khi đem địa chỉ nói với Thanh Phong, hắn lập tức nổ máy xe hướng Động Mạn Thành chạy tới. Tốc độ quả thật có chút nhanh, cũng không biết là do Thanh Phong lo lắng chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng, hay muốn nhìn thấy cảnh đánh nhau, mà lại hưng phấn như vậy.
"Diệp tiên sinh, người hợp tác với anh là ai a?" An Đức Liệt có chút tò mò hỏi.
"Ah, anh ấy tại Hoa Hạ là một người rất có phân lượng, có quan hệ rất mật thiết với cao tầng trung ương Hoa Hạ, anh ấy chuyên làm đầu tư buôn bán. Ánh mắt rất độc đáo, làm việc rất có phách lực. Nói thật, lúc trước anh ấy lựa chọn hợp tác với tôi đã khiến tôi có chút kinh ngạc, không biết vì cái gì anh ấy lại vừa ý tôi." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, khen ngợi Lý Tể Thiên không chút keo kiệt, nói.
"Diệp tiên sinh đã quá khiêm nhượng." An Đức Liệt nói, "Tôi cảm thấy người hợp tác với anh nhất định là rất tinh mắt, chỉ bằng phần ánh mắt độc đáo của người này, đã khiên tôi bội phục không thôi. Người này, tôi quả thật là muốn gặp."
Ha ha nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "An Đức Liệt tiên sinh, tôi thể đem lời của anh lý giải, là anh đang khen ngợi tôi không? Nếu như nói anh ấy thật tinh mắt nhìn trúng tôi, lựa chọn hợp tác với tôi, như vậy An Đức Liệt tiên sinh cũng là người như vậy ah."