Siêu Cấp Binh Vương

Chương 562: Nhâm Xuân Bách Tới



Lúc đi ngang qua bên cạnh Nhâm Thiểu, gã đàn ông trung niên đầu trọc hung hăng trợn mắt nhìn Nhâm Thiểu, xem bộ dáng phảng phất là muốn ăn hết hắn. Trông thấy vẻ mặt của gã đàn ông trung niên đầu trọc như thế, Diệp Khiêm không khỏi có chút nở nụ cười. Rất rõ ràng, Nhâm Thiểu cùng gã đàn ông trung niên đầu trọc này cũng không giao tình sâu đậm, chẳng qua là Nhâm Thiểu xuất tiền, để cho gã đàn ông trung niên đầu trọc hỗ trợ dọn dẹp chuyện này mà thôi.

Hôm nay chuyện đã biến thành như vậy, chỉ sợ Nhâm Thiểu không có nhiều quả ngon để ăn rồi, bồi thường một số tiền lớn đó là chuyện khẳng định không thiếu được rồi, bằng không mà nói, chỉ sợ gã đàn ông trung niên đầu trọc này sẽ không bỏ qua hắn. Mặc dù cha của Nhâm Thiểu có quyền lực rất lớn, nhưng đầu sỏ gây ra chuyện này lại là Nhâm Thiểu, nên chỉ sợ cha của hắn cũng sẽ không thể che chở hắn quá mức a. Hơn nữa, gã đàn ông trung niên đầu trọc dù sao cũng là người lăn lộn trên đường, nếu ép hắn quá thì chuyện gì hắn cũng dám làm được. Chó cùng rứt giậu, đến lúc đó thật sự đến tình trạng cá chết lưới rách, chỉ sợ cũng không phải là kết quả mà Nhâm Xuân Bách hi vọng trông thấy.

Nhâm Thiểu bị gã đàn ông trung niên đầu trọc trừng, toàn thân hắn không khỏi rùng mình một cái, không tự giác mà lui lại một bước. Hắn đâu ngờ tới chuyện sẽ trở thành như thế này a, hắn cũng không ngờ công phu của Diệp Khiêm lại tốt đến như vậy, một người đánh mười mấy người, hơn nữa còn có Hoa Kiệt vô duyên vô cớ liên lụy vào chuyện này nữa. Nếu như biết rõ những chuyện này, hắn sẽ không lòng tham như vậy, xin chút tiền lì xì sau đó rời đi chẳng phải là được sao.

Hết thảy đều là lỗi của Lý Tể Thiên, hắn ở chỗ này náo loạn nhiều lần, mỗi lần Lý Tể Thiên cũng chỉ là báo công an đến xử lý, làm hại Nhâm Thiểu cho rằng Lý Tể Thiên cũng không có bao nhiêu năng lực, cho nên mới sử dụng công phu sư tử ngoạm. Ai ngờ lại chọc ra một nhân vật lớn như vậy a, Nhâm Thiểu là người lớn lên ở thành phố Hải Khẩu, nên hắn làm sao có thể không biết Hoa Kiệt a? Một nhân vật như vậy, không phải là người mà cha hắn có thể thu thập được a. Tuy Hoa Kiệt có thể sẽ bán cha hắn một chút mặt mũi, nhưng không có nghĩa là Hoa Kiệt sợ cha hắn, hiện tại rõ ràng là hắn đã làm sai rồi, xin lỗi bồi thường tiền chỉ sợ là không thể tránh khỏi. Hiện tại Nhâm Thiểu cũng không dám hy vọng xa vời cái gì, chỉ hy vọng có thể đơn giản kết thúc chuyện này là tốt rồi.

Lúc gã đàn ông trung niên đầu trọc muốn cùng thủ hạ của mình rời khỏi nơi đây, thì âm thanh còi cảnh sát truyền tới, có hơn mười chiếc cảnh sát dừng lại phía trước công trường. Cũng không biết có phải giống như trong phim Hồng Kông hay không, mà những cảnh sát này cũng giống như trong phim, đợi khi mọi chuyện giải quyết xong mới xuất hiện.

Nhâm Xuân Bách sau khi xuống xe, vung tay lên, nói: "Ngăn bọn họ lại, không cho phép bọn họ đi."

Nhìn thấy cha mình tới, Nhâm Thiểu nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi hắn thật sự lo lắng chuyện Diệp Khiêm cùng bắt hắn để lại thứ gì đó, hiện tại cha của mình đã đến, cho dù Diệp Khiêm có lớn mật đến cỡ nào, thì hắn nghĩ Diệp Khiêm cũng không dám làm xằng bậy a? Chuyện này tuy hắn làm sai, bất quá dù sao cũng là cha con, bất kể như thế nào Nhâm Xuân Bách vẫn sẽ bảo hộ hắn a, tối đa là sau khi về nhà mắng hắn một chập mà thôi.

Diệp Khiêm cũng không có để ý, ngược lại cảm thấy Nhâm Xuân Bách tới rất đúng lúc. Nhâm Xuân Bách đến lúc này, chắc chắn sẽ không buông tha gã đàn ông trung niên đầu trọc đơn giản như vậy a, chuyện này sẽ làm cho gã đàn ông trung niên đầu trọc hận Nhậm Thiểu càng thêm sâu sắc, đến lúc đó không cần Diệp Khiêm ra tay, thì gã đàn ông trung niên đầu trọc này cũng sẽ không bỏ qua cho Nhâm Thiểu.

Lý Tể Thiên là người đã nhìn quen tràng diện lớn, đừng nói lần này là Nhâm Thiểu không đúng, coi như là hắn đúng, Lý Tể Thiên cũng hoàn toàn có thể dựa vào quan hệ của mình đem chuyện này đè xuống. Bất quá, chuyện này đã giao cho Diệp Khiêm xử lý, nên hắn cũng không muốn nhúng tay vào, hắn muốn nhìn xem Diệp Khiêm sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, nên gã đàn ông trung niên đầu trọc và thủ hạ của hắn đều phải ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. "Nhâm cục trưởng, anh em của tôi đều bị thương, có thể đưa bọn họ tới bệnh viện trước hay không?" Gã đàn ông trung niên đầu trọc đi đến trước mặt Nhâm Xuân Bách, nói.

Nhâm Xuân Bách tùy ý liếc qua, chỉ thấy có bốn mươi năm mươi người bị trọng thương, có người còn bị hôn mê, không khỏi có chút sửng sốt. Ánh mắt nhìn sang hướng Diệp Khiêm, rất rõ ràng chuyện này là do Diệp Khiêm làm rồi. Chỉ là, Nhâm Xuân Bách ngược lại không ngờ rằng, bên phía Diệp Khiêm chỉ có mấy người như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng không chút tổn thương của bọn họ khiến cho hắn có chút giật mình.

Hơn nữa, Nhâm Xuân Bách cũng không ngờ Diệp Khiêm sẽ xuất hiện ở chỗ này, theo hắn biết, Động Mạn Thành này là do Lý Tể Thiên phụ trách khai phát cùng đầu tư. Chẳng lẽ Diệp Khiêm là vì nhìn thấy bất công của thiên hạ nên mới tới nơi này? Ngẫm lại, Nhâm Xuân Bách cảm giác ý nghĩ này của mình thật sự là rất vớ vẩn, Lý Tể Thiên là người nổi danh trong giới thương nghiệp, hắn quen biết Diệp Khiêm chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, chắc hẳn đây hết thảy chỉ là trùng hợp a.

"Gọi xe cứu thương, mau đưa người bị thương tới bệnh viện, phái người đi tới bệnh viện giám thị bọn họ, tùy thời chuẩn bị cho bọn họ ghi lại khẩu cung." Nhâm Xuân Bách nhìn thủ hạ bên cạnh phân phó, ngược lại có chút tác phong quyết đoán.

Lúc chuẩn bị hướng phía trước đi đến, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy Nhâm Thiểu đang trốn ở một bên, không khỏi sững sờ, lập tức trên mặt hiện lên một tia sắc mặt giận dữ. Biết con không ai ngoài cha, Nhâm Xuân Bách cũng đoán được chuyện lần này chỉ sợ cùng con của mình không thoát khỏi liên quan a? Nhâm Xuân Bách bắt đầu do dự, không biết nên làm như thế nào để giúp con mình giải vây. Mặc kệ con của mình có sai như thế nào, thì hắn vẫn là con của mình, đây chính là độc đinh của Nhâm gia a, là người duy nhất duy trì hương khói của Nhâm gia.

Dừng một chút, Nhâm Xuân Bách cất bước đi tới trước mặt Lý Tể Thiên, nhẹ gật đầu, nói: "Lý tổng, tôi đã tới chậm, không có xảy ra chuyện gì chứ?"

"Phim cảnh sát bắt cướp tôi đã xem nhiều rồi, không có sao, đã sớm đoán được bọn ông sẽ đến muộn." Thanh Phong trào phúng nói. Chỉ có điều, ai cũng không có phát hiện, là do Diệp Khiêm nhẹ đụng cánh tay Thanh Phong một chút, nên Thanh Phong mới có thể nói như vậy. Nói cách khác, lời Thanh Phong nói vừa rồi, hoàn toàn là do Diệp Khiêm bày mưu đặt kế. Đi theo bên cạnh Diệp Khiêm lâu như vậy, Thanh Phong tự nhiên hiểu rõ tâm tư Diệp Khiêm, cho nên lúc Diệp Khiêm đụng cánh tay hắn một chút, hắn lập tức liền phản ứng.

Trên khuôn mặt của Nhâm Xuân Bách hiện ra một tia giận dữ, bất quá rất nhanh liền áp chế xuống dưới. Hắn không biết rõ chân tướng chuyện này, nên hắn không dám tùy tiện đắc tội Diệp Khiêm. Thứ nhất, hắn không rõ mối quan hệ giữa Diệp Khiêm cùng Lý Tể Thiên, sợ đắc tội Diệp Khiêm chẳng khác nào đắc tội Lý Tể Thiên; thứ hai, hắn cũng không biết chuyện này cùng con của mình có phải có quan hệ hay không, nếu như hết thảy đều là lỗi của con mình, nếu mình biểu hiện quá mức cường thế thì chỉ sợ sẽ cứu không được con của mình. Cho nên, đối mặt với sự khiêu khích của Thanh Phong, Nhâm Xuân Bách cũng phải cứng rắn nhẫn nhịn xuống dưới.

"Ha ha, không có sao, đã đến là tốt rồi." Lý Tể Thiên ha ha cười cười, nói, "Nhâm cục trưởng đã đến, thì chuyện này giao cho ông xử lý đi."

"Đây là bổn phận của tôi a." Nhâm Xuân Bách nói. Sau đó là bộ giống như vừa trông thấy Diệp Khiêm, nói: "Ồ? Diệp tiên sinh cũng ở nơi đây? Hạnh ngộ hạnh ngộ."

Diệp Khiêm mắt lé nhìn hắn một chút, nói ra: "Hạnh ngộ cái gì? Đã tìm ra tên xạ thủ ở sân bay chưa? Đừng nói là cho đến bây giờ ngay cả một chút đầu mối cũng không có, tôi thật không biết cảnh sát các ông có biết phá an hay không nữa. Phải biết rằng, nếu tên xạ thủ kia còn nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật, thì sẽ tạo uy hiếp tới tính mạng của tôi cùng với bằng hữu của tôi. Vạn nhất tôi gặp chuyện không may thì người nào chịu trách nhiệm? Hừ, xem ra chuyện này tôi cần phải để cho phía trên tạo chút áp lực mới được."

Nhâm Xuân Bách cười cười xấu hổ, nói: "Chúng tôi vẫn còn đang điều tra, tên xạ thủ rõ ràng vô cùng chuyên nghiệp, một chút manh mối cũng không có để lại. Bất quá Diệp tiên sinh yên tâm, chúng tôi có những cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, nhất định có thể mau chóng tìm được tên xạ thủ kia." Dừng một chút, Nhâm Xuân Bách cuống quít nói sang chuyện khác, nói: "Diệp tiên sinh như thế nào cũng ở nơi đây? Lý tổng quen biết Diệp tiên sinh?"

Lý Tể Thiên có chút cười cười, nói: "Nhâm cục trưởng cùng anh Diệp đã có quen biết, thì cũng miễn cho tôi phải giới thiệu nữa. Kỳ thật, tôi cùng anh Diệp là đồng bọn hợp tác, anh Diệp cũng có một nửa cổ phần của Động Mạn Thành này, hôm nay anh ấy đến xem tiến độ của công trình. Đáng tiếc, những ngày này đều có người tới quấy rối, làm hại công trình không có cách nào khởi công ah. Nhâm cục trưởng, chuyện này ông phải hảo hảo quản lý một chút a, trị an thành phố Hải Khẩu quá kém a"

"Không nghĩ tới Diệp tiên sinh lại là người hợp tác với Lý tổng, là người giúp kinh tế tính Hải Nam chúng tôi phát triển, thất kính thất kính." Nhâm Xuân Bách rõ ràng có chút sửng sốt, hiển nhiên là không có dự liệu được loại tình huống này. Dừng một chút, lại nói tiếp: "Lý tổng, Diệp tổng xin yên tâm, chuyện này xin cứ giao cho tôi xử lý, tôi cam đoan sẽ cho hai người một câu trả lời thỏa mãn. Kỳ thật chúng tôi vẫn đang đả kích thành phần tội phạm nhằm đảm bảo trật tự trị an trong toàn tỉnh, tôi cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh ra những chuyện tương tự như vậy nữa."

"Lời nói chỉ vô dụng mà thôi, ông phải dùng hành động cho tôi xem mới được a, tôi muốn nhìn Nhâm cục trưởng công bằng chấp pháp là làm như thế nào." Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, nói, "Nhâm cục trưởng nhất định còn không biết chuyện gì đã xảy ra a? Tôi đây sẽ chầm chậm nói cho ông biết. Tên tiểu tử kia, ngay ngày Động Mạn Thành khởi công thì đã tới nơi đây quấy rối, tuyên bố nếu như chúng tôi không cho hắn hai thành cổ phần công ty, hắn sẽ để cho Động Mạn Thành của chúng tôi không cách nào khởi công. Chúng tôi đã báo cảnh sát rất nhiều lần rồi, thế nhưng mà tôi lại không biết vì nguyên nhân gì hắn vẫn còn có thể bình yên vô sự đứng ở nơi đó. Hôm nay hắn lại đến đây gây chuyện, hơn nữa lại còn gọi tới nhiều người như vậy. Nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, tôi nghĩ Nhâm cục trưởng nên biết xử lý như thế nào a?"

Nhìn thấy bộ dạng tươi cười của Diệp Khiêm, Nhâm Xuân Bách đã biết rõ Diệp Khiêm chỉ sợ là đã biết rõ Nhâm Thiểu là con của hắn rồi, cho nên cố ý làm khó dễ hắn. "Chuyện này chúng tôi còn cần điều tra thêm, Diệp tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục." Nhâm Xuân Bách nói.

Kỳ thật, Nhâm Xuân Bách chẳng qua là dùng kế hoãn binh mà thôi, hi vọng có thể kéo dài một ít thời gian, về sau lại tìm cơ hội để cho Lý Tể Thiên nói giúp một chút, chuyện này cứ như thế sẽ trôi qua được rồi. Thế nhưng mà, Nhâm Thiểu lại không biết thức thời, không hiểu nổi khổ tâm của hắn ah. Hấp tấp đi đến trước mặt Nhâm Xuân Bách, nói: "Cha, cha cần phải làm chủ cho con, cha xem, hắn đã đánh con thành như vậy, cha nhất định phải bắt hắn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.