Siêu Cấp Binh Vương

Chương 567: Mưu kế của thanh phong



Có đôi khi, Diệp Khiêm thậm chí có chút lo lắng vì lúc tuổi trẻ hắn dùng não quá độ, đến lúc độ tuổi năm mươi hắn có thể sẽ trở thành kẻ si ngốc hay không. Vì sự phát triển củ Nanh Sói, mỗi ngày Diệp Khiêm hao tổn không biết bao nhiêu tế bào não, tuy biểu hiện ra ngoài của hắn tựa hồ cũng không có khẩn trương hay lo lắng gì, nhưng mà mỗi ngày hắn đều phải thức khuya dậy sớm làm việc. Nếu như không phải hắn chăm chỉ tập võ, chỉ sợ hắn cũng không có cách nào bảo đảm trạng thái tinh thần của hắn tốt như vậy.

Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm, đây là phong cách làm việc từ trước đến nay của Diệp Khiêm. Lần này đi tới Hải Nam, tuy mức độ nguy hiểm của hắn so với lúc ở Đông Bắc thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại càng thêm hao tổn tâm trí. Ví dụ như là cử động của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng đã đủ để cho Diệp Khiêm không biết đâu mà lần rồi, hoàn toàn khiến cho hắn như bị lọt vào trong sương mù. Cho nên, lúc Nam Cung Tử Tuấn ném tới cho hắn một cái nan đề, Diệp Khiêm thật sự có chút khó suy nghĩ. Hơn nữa, bởi vì suy nghĩ trong đầu đang lộn xộn, nên hắn cũng không thể nghĩ ra được bất cứ chuyện gì.

Muốn để cho một tên tội phạm có chỉ số IQ hơn 120 chui đầu vô lưới, đâu phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu như Lôi Giang dễ dàng mắc lừa như vậy, thì đã không có chuyện cho đến bây giờ Cục Quốc An cũng tìm không ra chứng cứ phạm pháp của hắn. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng đã từng để cho Thanh Phong đi tập kích Lôi Giang, ý đồ giá họa cho Hoa Kiệt, nhưng mà, rất nhanh liền bị Lôi Giang phát hiện. Nếu như đổi lại là Hoa Kiệt chắc chắn sẽ không có tư duy chu đáo chặt chẽ giống như Lôi Giang vậy.

Nghe được Thanh Phong nói Nanh Sói còn có một kỳ binh có thể hỗ trợ giải quyết chuyện này, Diệp Khiêm lập tức liền hiếu kỳ không thôi. Tình huống Nanh Sói, tự nhiên là không có người nào so với Diệp Khiêm biết rõ ràng hơn rồi. Tuy Thanh Phong là thành viên Nanh Sói, nhưng hiện tại thế lực Nanh Sói có bao nhiêu, Thanh Phong cũng không biết rõ ràng, còn Diệp Khiêm thị lại biết rõ ràng rành mạch, hắn thật đúng là không nghĩ ra Nanh Sói còn kỳ binh gì a.

Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Lão đại, anh như thế nào lại quên Lý Vĩ đi a? Muốn chuyển hàng từ Nam Mĩ đến nơi đây, thì nhất định sẽ dùng đường biển. Tại trên biển mênh mông đó, đâu còn có chuyện cho Lôi Giang nói ah."

Toàn thân Diệp Khiêm không khỏi run động, phảng phất giống như bị thể hồ quán đính, cuống quít nói: "Nói tiếp!"

"Rất đơn giản, chỉ cần để cho Lý Vĩ đem hàng của Lôi Giang cướp đi, sau đó liên hệ Lôi Giang, lại để cho Lôi Giang tự mình mang tiền chuộc đến. Đến lúc đó, chẳng khác nào là Lôi Giang là tự mình áp tải hàng sao? Hơn nữa, chúng ta còn có thể thuận tiện kiếm thêm chút tiền a, đây là biện pháp vẹn cả đôi đường, không phải sao?." Thanh Phong nói.

"Biện pháp này không phải là không thể được. Chỉ là, sau khi chuộc lại hàng, Lôi Giang hoàn toàn có thể rời khỏi thuyền, đâu cần phải tự mình áp tải hàng làm gì?" Diệp Khiêm nói.

"Chuyện này dễ xử lý. Đến lúc đó, chỉ cần để cho Lý Vĩ lấy hết thuyền cứu hộ ở trên thuyền bọn họ, sau đó lại vụng trộm lắp đặt thiết bị quấy nhiễu sóng điện thoại ở trên thuyền là được. Đến lúc đó, coi như là Lôi Giang muốn một mình ly khai, chỉ sợ cũng bất lực. Chỉ cần thuyền của bọn họ vừa đến vùng biển Hoa Hạ, thì người Cục Quốc An cục liền có thể ra tay nha." Thanh Phong nói.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Đây là một biện pháp tốt, chỉ là, không biết Lôi Giang bị mắc lừa hay không. Vạn nhất hắn không tự mình đi, thì chuyện này cũng có chút khó làm."

Ha ha cười cười, Thanh Phong nói: "Lão đại, anh thật sự là thông minh cả đời hồ đồ nhất thời a, đây không phải rất chuyện rất đơn giản sao. Hiện tại Lôi Giang đang thiếu tài chính, hắn khẳng định sẽ nóng lòng đem hàng vận chuyển đến, sau đó nhanh chóng bán ra. Một khi hàng bị cướp, hắn khẳng định sẽ giống như là kiến đang bò trên chảo nóng, tinh thần rối loạn, đến lúc đó lại để cho Lý Vĩ thêm chút áp lực, lại để cho hắn tự mình đi chuộc, nếu không sẽ không trả hàng lại, cam đoan hắn sẽ hấp tấp chạy tới."

Trầm tư một lát, Diệp Khiêm nói: "Như vậy tựa hồ có thể thực hiện, cứ làm như thế a, bất kể như thế nào đều phải thử một chút. Bất quá, hiện tại chúng ta đối với chuyện này lực bất tòng tâm a, chúng ta không có quân hạm, hãy để cho đoàn hải tặc Ma Quỷ xuất mã a, đến lúc đó đạt được lợi nhuận thì chia cho đoàn hải tặc Ma Quỷ một nửa là được rồi." Dừng một chút, Diệp Khiêm lại nói tiếp: "Chuyện này tao giao cho mày xử lý, nhớ phải nghĩ biện pháp lấy được lộ tuyến vận chuyển trên biển của thuyền bọn họ, đến lúc đó ra tay sẽ thuận tiện hơn. Một hồi tao sẽ gọi điện thoại thông báo cho Lý Vĩ biết trước. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, còn lại thì phải xem phương hướng phát triển của chuyện này đi về đâu."

"Ai, em đúng là người số khổ a, thích tìm ngược đãi, yên lành không chịu lại muốn kiếm chuyện để làm." Thanh Phong bất đắc dĩ quơ quơ đầu, đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.

"Mày đi đâu vậy?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.

"Đi điều tra lộ tuyến vận chuyển hàng của Lôi Giang ah." Thanh Phong nói, "Tin tức là cần phải tự mình nghe ngóng, sẽ không có chuyện nó tự động đưa tới cửa, hắc hắc, yên tâm đi, em cam đoan giải quyết chuyện này ổn thỏa."

Đối với điểm này, Diệp Khiêm tuyệt không hoài nghi, Thanh Phong có rất nhiều phương pháp nghe ngóng tin tức. Nói như thế nào đây? Giống như vô luận ở địa phương nào đều có người của hắn, đương nhiên, chuyện này là không thể nào, tiểu tử này là người yêu bát quái, cho nên tự nhiên có biện pháp của mình. Chỉ cần có thể lấy được tin tức, Diệp Khiêm cũng chẳng muốn đi quản hắn làm gì.

Cho tới nay, ngành tình báo của Nanh Sói đều do Jack kiêm quản lấy, Diệp Khiêm có ý nghĩ đem ngành tình báo giao cho Thanh Phong quản lý. Bất quá, tiểu tử này chắc chắn sẽ không nguyện ý. Lúc trước đem Lang Thứ giao cho hắn, nếu như không là vì Trung Đảo Tín Nại, thì tiểu tử này nơi nào sẽ dễ nói chuyện như vậy, quản lý Lang Thứ chưa được không bao lâu, thì hắn đã cảm thấy không có gì hứng thú rồi, liền chạy trở về.

Lượng tài mà dùng, đây mới là chuyện Diệp Khiêm muốn làm.

Hiện tại Cục Quốc An đã chuẩn bị đối phó Lôi Giang, Diệp Khiêm cũng bắt đầu suy nghĩ nên đối phó Hoa Kiệt như thế nào. Ông trùm cá độ bóng đá lớn nhất Đông Nam Á này, mặc dù không có chỉ số thông minh cao như Lôi Giang, nhưng hắn cũng không phải là người có thể dễ dàng đối phó như vậy. Sinh ý của hắn cơ hồ đều ở nước ngoài, sinh ý ở trong nước đều chẳng qua là ngụy trang mà thôi, hắn cũng không mong đợi sẽ kiếm được tiền từ những sinh ý đó. Trọng yếu hơn là, Hoa Kiệt ở trong nước cũng không làm gì phạm pháp, bởi vậy cho dù Cục Quốc An biết rõ hắn là ông trùm cá độ bóng đá lớn nhất Đông Á, cũng không có ý định bắt hắn, dù sao Hoa Kiệt ở trong mắt Cục Quốc An thì cũng coi như là an phận thủ thường. Thế lực của hắn tại tỉnh Hải Nam mặc dù có chút vượt qua ranh giới hắc đạo, nhưng hắn cũng không có buôn bán những thứ mà quốc gia nghiêm cấm.

Bên Đông Nam Á có An Đức Liệt cùng thủ hạ của hắn phụ trách, tăng thêm Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã làm suy yếu lực lượng của Hoa Kiệt, bởi vậy, Diệp Khiêm cũng không có lo lắng gì. Huống chi, bên đó còn có bọn người Phong Lam, cho dù có tình huống đặc biệt gì, cũng có thể giải quyết gọn gàng.

Còn lại, chính là sản nghiệp của Hoa Kiệt tại tỉnh Hải Nam. Sản nghiệp của Hoa Kiệt tại tỉnh Hải Nam, hơn phân nửa đều là ngành dịch vụ, lấy ngành dịch vụ làm chủ, ví dụ như: quán bar, KTV, trung tâm massage, khách sạn....., muốn thu thập những sản nghiệp này, hẳn không phải là rất khó a. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, phối hợp hành động với Cục Quốc An, một lần hành động đem Lôi Giang cùng Hoa Kiệt tiêu diệt, là được rồi.

Nghĩ nghĩ, Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại cho Nam Cung Tử Tuấn nói là đã nghĩ ra biện pháp đối phó Lôi Giang rồi, lại để cho bọn họ chú ý mọi cử động của Lôi Giang là được rồi, cũng không có đem chuyện đoàn hải tặc Ma Quỷ nói ra.

Diệp Khiêm cũng sẽ không ngốc đến nổi đem chuyện Nanh Sói đã thành lập căn cứ trên biển tiết lộ cho Cục Quốc An biết a.

Sau đó, Diệp Khiêm lại cùng Nam Cung Tử Tuấn thảo luận một chút chuyện của Hoa Kiệt, lại để cho Nam Cung Tử Tuấn liên hệ phòng công an tỉnh Hải Nam, lại để cho bọn họ áp dụng hành động càn quét thành phần xã hội đen và các tụ điểm ăn chơi, đối với địa bàn của Hoa Kiệt tiến hành càn quét điên cuồng. Nam Cung Tử Tuấn có chút sửng sốt, sau đó liền gật đầu đáp ứng. Tuy Cục Quốc An không có ý nghĩ muốn đối phó Hoa Kiệt, nhưng đối với bối cảnh của Hoa Kiệt vẫn rất rõ ràng, Diệp Khiêm lần này ra tay với Hoa Kiệt đối với Hoa Hạ mà nói là trăm điều lợi mà không một điều hại. Hơn nữa, bây giờ đang là lúc quốc gia muốn đầu tư vào tỉnh Hải Nam, nên nếu như tiến hành càng quét phần tử xã hội đen quy mô lớn, thì nhất định sẽ gia tăng lòng tin cho người đầu tư.

Sau khi nhận lời đề nghị của Diệp Khiêm, Nam Cung Tử Tuấn nói sẽ gặp quan viên chính phủ tỉnh thương nghị chuyện này. Tuy người Cục Quốc An không thể can thiệp vào chuyên địa phương, nhưng dù sao cũng là từ trung ương xuống, quan viên địa phương cũng không dám không bán cho phần mặt mũi này. Nếu không, Cục Quốc An chỉ cần cho bọn họ vài tội danh thì liền có thể hạ bệ được họ rồi, bởi vì Cục Quốc An có quyền lợi tiên trảm hậu tấu a.

Sau khi cúp điện thoại, Nam Cung Tử Tuấn đắc ý nhìn Tây Môn Tiểu Uyển, nói: "Tiểu Uyển, em chuẩn bị giặt rửa tất thối cho anh một tháng đi a."

"Thôi đi pa ơi..., chuyện còn chưa có kết quả, ai thắng ai thua còn không rõ ràng lắm." Tây Môn Tiểu Uyển quật cường nói, bất quá nghĩ tới chuyện phải giặt rửa tất thối cho Nam Cung Tử Tuấn một tháng, khiến cho lông mày cô không khỏi nhíu lại.

"Vừa rồi Diệp Khiêm gọi điện thoại tới, nói là hắn đã an bài thỏa đáng mọi chuyện, kêu anh nhìn chằm chằm vào Lôi Giang là được rồi." Nam Cung Tử Tuấn nói.

"Nói thì ai nói không được a, phải đợi khi bắt được Lôi Giang mới có thể tính toán." Tây Môn Tiểu Uyển nói.

"Hảo hảo, dù sao hiện tại cũng không vội. Ừ, xem ra anh chuẩn bị tích lũy tất thối dần là vừa, sau đó sẽ để cho em chậm rãi giặt rửa." Nam Cung Tử Tuấn có chút cười cười, nói.

"Stop!" Tây Môn Tiểu Uyển lườm Nam Cung Tử Tuấn, hoàn toàn không để ý tới hắn.

"Tốt rồi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta còn có chuyện phải làm." Nam Cung Tử Tuấn nói, "Vừa rồi Diệp Khiêm có nói với anh, để cho anh an bài phòng công an tỉnh tiến hành càng quét quy mô lớn một lần, địa bàn của Hoa Kiệt sẽ trở thành địa bàn trọng điểm của đợt càng quét lần này."

"Hắn rõ ràng là muốn mượn lực lượng của Cục Quốc An chúng ta giúp hắn thanh trừ đối lập, anh đừng nói là ngay cả chuyện này anh cũng nhìn không ra a?" Tây Môn Tiểu Uyển nói.

"Ha ha, anh đương nhiên biết rõ, bất quá Hoa Kiệt quả thật là một phần tử nguy hiểm, để một người như Hoa Kiệt ở tỉnh Hải Nam, còn không bằng để một người mà chúng ta quen biết ở lại đây thì tốt hớn? Dù sao, Cục Quốc An chúng ta đối với chuyện của Diệp Khiêm biết đến không ít, miễn cưỡng cũng xem như có quan hệ không tệ. Người như vậy ở lại tỉnh Hải Nam so với Hoa Kiệt thì tốt hơn nhiều. Em yên tâm đi, đợi tí nữa anh sẽ hỏi cục trưởng một chút, xem ý của ông ấy như thế nào." Nam Cung Tử Tuấn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.