Siêu Cấp Binh Vương

Chương 571: Hoa kiệt ra tù



Hết thảy, đều hoàn toàn dựa theo kế hoạch của Diệp Khiêm phát triển, toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của Diệp Khiêm. Tỉnh Hải Nam giống như đã chú định kết cục rồi. Không đúng, phải nói, là từ khi Diệp Khiêm bước vào tỉnh Hải Nam, cũng đã chú định kết cục rồi. Chỉ là, sự xuất hiện của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Diệp Khiêm, Diệp Khiêm như thế nào cũng không ngờ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại bị cuốn vào trong cuộc chiến lần này.

Bất quá, may mắn chính là, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không có gây trở ngại kế hoạch của Diệp Khiêm, nếu không Diệp Khiêm thật sự không dám cam đoan kế hoạch của mình có thể tiến hành thuận lợi như vậy. Kế hoạch của Diệp Khiêm có thể nói là vô cùng chu đáo, chỉ có điều là hắn không cách nào đoán trước được hành động của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Đối với Diệp Khiêm mà nói, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không thể nghi ngờ là một chuyện xấu lớn nhất, hắn căn bản không cách nào khống chế hướng đi của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nên cũng không biết Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe sẽ mang đến biến cố dạng gì. Chuyện lần này, hồi tưởng lại vẫn khiến cho Diệp Khiêm có chút sợ hãi, bất quá, kết quả cuối cùng còn phát triển dựa theo kế hoạch mà hắn dự đoán trước, không có bị phá hư.

Diệp Khiêm không biết cử động lần này của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là vì cái gì, bất quá, Diệp Khiêm vẫn rất cảm kích hắn, dù sao, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ở một mức độ nào đó vẫn là đang giúp hắn cùng Nanh Sói. Tuy hắn luôn mồm nói muốn hủy diệt Nanh Sói, nhưng cho tới nay những chuyện mà hắn đã làm cũng không giống như là đang hủy diệt Nanh Sói, ngược lại giống như là đang trợ giúp Nanh Sói. Loại mâu thuẫn tâm lý này, chỉ sợ ngay cả Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng không rõ ràng a?

Lôi Giang đã xuất phát, mang theo tiền đi đến địa điểm đã ước định với Lý Vĩ. Địa điểm đương nhiên là ở trên biển rồi, Lôi Giang chỉ mang theo hai bảo tiêu, hắn cũng không có mang theo nhiều người đi cùng hắn. Bởi vì hắn biết rõ, tại biển rộng mênh mông, coi như hắn mang theo nhiều người chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.

Nếu như Diệp Khiêm dự tính không sai, thì đây là lần cuối cùng giằng co với Lôi Giang, con đường của Lôi Giang sẽ rất nhanh đi đến hồi kết thúc. Tại Hoa Hạ, mười tấn hàng, đầy đủ cho hắn chết vài chục lần rồi. Diệp Khiêm tin tưởng vào năng lực làm việc của Lý Vĩ, tuy tên này so với Thanh Phong còn muốn hèn mọn bỉ ổi cùng cà lơ phất phơ, nhưng năng lực làm việc cùng trí tuệ đều là không thể nghi ngờ, Lôi Giang nhất định sẽ mắc lừa, thuận lợi bị Cục Quốc An bắt được người cùng tang vật.

Sau khi Lôi Giang xuất phát được vài ngày, Hoa Kiệt thuận lợi từ trong cục cảnh sát đi ra. Diệp Khiêm cũng căn bản không có ý nghĩ thông qua những cảnh sát kia đi thu thập Hoa Kiệt, người này, Diệp Khiêm muốn đích thân xử trí, không phải vì lý do nào khác, mà là vì Hoa Kiệt đã từng phái người hạm hại hắn tại sân bay thành phố Thượng Hải. Tuy chuyện kia không đủ để cho Diệp Khiêm vứt bỏ tánh mạng, nhưng Diệp Khiêm lại rất thống hận loại hành vi này của Hoa Kiệt, thống hận hắn tự cho là đúng. Bởi vậy, Hoa Kiệt, Diệp Khiêm sẽ đích thân đối phó.

Đương nhiên, Hoa Kiệt có thể từ trong cục cảnh sát đi ra, cũng không phải do Diệp Khiêm âm thầm trợ giúp hắn cái gì. Hoa Kiệt có thể có địa vị như ngày hôm nay, Diệp Khiêm tin tưởng hắn có năng lực cùng quan hệ của mình, hoàn toàn có thể thong dong từ cục cảnh sát đi ra. Chỉ cần trung ương không hạ đạt lệnh giết chết Hoa Kiệt, thì địa phương không thể trói buộc Hoa Kiệt được.

Người Cục Quốc An tự nhiên không có để ý đến chuyện này, Diệp Khiêm lúc trước chỉ phân phó bọn họ điều động lực lượng công an đi đối phó địa bàn Hoa Kiệt, cũng không có nói qua muốn đối phó Hoa Kiệt, cho nên, Hoa Kiệt có thể từ trong cục cảnh sát đi ra hay không, chuyên đó cũng không có liên quan tới bọn họ.

Tại Cục Quốc An lăn lộn nhiều năm như vậy, Nam Cung Tử Tuấn tự nhiên vô cùng rõ ràng bối cảnh của Hoa Kiệt, bất quá Cục Quốc An một mực đều không có ý định đối phó Hoa Kiệt, lần này nếu như không phải Diệp Khiêm muốn đối phó Hoa Kiệt, thì Nam Cung Tử Tuấn đã không xuất thủ rồi. Cho nên, Hoa Kiệt có thể từ trong cục cảnh sát đi ra ngoài, hắn cũng không có ý nghĩ nhúng tay vào, trừ phi là lần nữa nhận được mệnh lệnh Hoàng Phủ Kình Thiên. Nhưng mà, chuyện này là không thể nào, bằng sự thông minh của Hoàng Phủ Kình Thiên, như thế nào không rõ chuyện Diệp Khiêm đã nổi lên sát tâm đối với Hoa Kiệt a?

Hoa Kiệt có thể thuận lợi từ trong cục cảnh sát đi ra, sợ nhất không ai qua được những cảnh sát đã tham dự hành động kia. Bọn họ vẫn còn nhớ rõ những lời Hoa Kiệt đã nói, nếu như Hoa Kiệt thật sự muốn trả thù bọn họ thì bọn họ sẽ khó lòng phòng bị ah. Trừ phi cả ngày trốn ở trong bót cảnh sát, bọn họ có thể làm vậy nhưng còn người nhà của bọn họ thì phải xử lý như thế nào a? Cái gọi là họa không lan sang người nhà cũng đã sớm không còn tồn tại rồi. Hiện tại lưu hành đều là trảm thảo trừ căn a.

Tuy Nhâm Xuân Bách rất bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không có cách nào, hắn cũng không có đủ chứng cứ để bắt Hoa Kiệt, hơn nữa phía trên cũng gây áp lực rất lớn cho hắn, hắn không thể không thả Hoa Kiệt. Bất quá, hắn cũng không có chút nào sợ hãi, đã dám bắt Hoa Kiệt, hắn cũng đã dự liệu đến loại tình huống này rồi. Hơn nữa, con của hắn cũng đã bị giết chết, hắn cũng không có gì để mà sợ hãi nữa rồi. Thậm chí, Nhâm Xuân Bách còn ước gì Hoa Kiệt tìm hắn gây phiền toái, thậm chí là cho người ám sát hắn, đến lúc đó hắn sẽ có đầy đủ chứng cứ để đưa Hoa Kiệt lên đoạn đầu đài rồi, như vậy cũng xem như là báo thù cho con của hắn. Chỉ cần Hoa Kiệt chết, những phần tử xã hội đen còn lại của tỉnh Hai Nam đều chẳng qua là tôm tép nhãi nhép mà thôi, hắn sẽ từng bước từng bước dọn dẹp, triệt để quét sạch tất cả kẻ xấu.

Tuy Hoa Kiệt rất điên cuồng, nhưng hắn làm việc đều có chừng mực, sau khi hắn biết rõ chuyện lần này hoàn toàn là chủ ý của Nhâm Xuân Bách, thì hắn đã an tâm rất nhiều. Đối phó một người như Nhâm Xuân Bách so với đối phó Lôi Giang thì đơn giản hơn rất nhiều, hắn trước kia lo lắng hết thảy chuyện này đều là do Lôi Giang xếp đặt thiết kế, hiện tại biết không phải như vậy, tự nhiên vui vẻ không thôi.

Tại cửa ra vào cục cảnh sát, hơn mười chiếc limousine đậu ở chỗ đó, có hơn trăm người đang đứng thành hai hàng ở cửa cục cảnh sát. Bọn họ đang chờ đợi ai? Đương nhiên là đang đợi ông trùm cờ bạc Hoa Kiệt rồi.

Hoa Kiệt rất thong dong từ trong cục cảnh sát chậm rãi đi ra, Nhâm Xuân Bách mang theo mấy tên cảnh sát đi sau lưng hắn. Lúc nhìn thấy cục diện này, Nhâm Xuân Bách lớn tiếng trách mắng: "Các anh muốn làm gì? Muốn tụ tập nháo sự sao? Hừ, có tin tôi đem toàn bộ các anh bắt vào trong cục cảnh sát hay không."

"Như thế nào? Đứng ở chỗ này cũng phạm pháp à? Bắt a, bắt ah." Những người kia nhao nhao ồn ào nói.

Hoa Kiệt phất phất tay, đám người kia lập tức đình chỉ ồn ào. Có chút cười cười, Hoa Kiệt nói: "Bọn mày sao có thể nói như vậy, người ta là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam đó, đây chính là quan lớn a, chúng ta phải cho ông ấy chút mặt mũi, có phải không?." Vừa nói vừa khiêu khích nhìn về phía Nhâm Xuân Bách.

Khóe miệng của Nhâm Xuân Bách không ngừng co rúm lấy, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Hoa Kiệt, ông chớ đắc ý, sớm muộn sẽ có một ngày ông sẽ bị tôi bắt được. Còn có, cho người của ông cút khỏi đây nhanh lên, nếu không đừng trách tôi không khách khí."

"Ai ui, Nhâm cục trưởng cũng biết tức giận nữa hả. Bất quá, bọn họ đều là nhân viên của công ty tôi, bọn họ tới đón tôi đi ra ngoài, cũng không phạm pháp a?" Hoa Kiệt lạnh giọng nói, "Nhâm Xuân Bách, ông hảo hảo hưởng thụ mặt trời hôm nay a, tôi sợ về sau ông không thể nhìn thấy mặt trời được nữa rồi, nhìn nhiều một chút a."

"Hừ, Hoa Kiệt, có bản lĩnh thì ông cứ phóng ngựa tới đây, Nhâm Xuân Bách tôi nếu như nhíu mày thì cũng không phải là hảo hán." Nhâm Xuân Bách không sợ hãi nói.

"Mạnh miệng cũng vô dụng thôi. Trước kia là do tôi cho ông vài phần mặt mũi mà thôi, ông thật cho rằng tôi sợ ông sao? Chúng ta hãy chờ xem ai sẽ là người cười cuối cùng." Hoa Kiệt cười lạnh một tiếng, nói xong vung tay lên, dẫn theo thủ hạ của mình rời khỏi cục cảnh sát.

Nhìn thấy đoàn xe rời đi, một gã cảnh sát đi đến bên cạnh Nhâm Xuân Bách, nói: "Nhâm cục trưởng vẫn nên coi chừng một chút a, Hoa Kiệt là người nói được làm được. Tôi nghĩ, những ngày này Nhâm cục trưởng vẫn nên ở bên trong bót cảnh sát cho an toàn a. Cho dù Hoa Kiệt có lớn mật như thế nào, cũng tuyệt đối không dám đến cục cảnh sát nháo sự."

"Như thế nào? Anh sợ?" Nhâm Xuân Bách quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn những người khác một chút, nói, "Có phải các anh cũng sợ hắn phải không? Hừ, thiệt thòi cho các anh còn là cảnh sát, lại bị một kẻ lưu manh hù dọa. Tôi nói cho các anh biết, các anh sợ Hoa Kiệt, nhưng tôi không sợ. Tôi chỉ sợ hắn không dám đến giết tôi, nếu như hắn dám đến, thì tôi đảm bảo hắn chỉ có đến mà không có về, cũng coi như là vì xã hội trừ hại."

Nghe Nhâm Xuân Bách nói những lời quyết tuyệt như vậy, những người khác còn có thể nói gì a? Chỉ có thể thở dài, không nói gì thêm nữa. Chuyện bọn họ có thể làm, có thể nói bọn họ đều đã làm đã nói hết rồi, về phần Nhâm Xuân Bách có nghe hay không là chuyện của hắn. Bọn họ chỉ cầu bình an, bọn họ có thể thu thập một ít tiểu lưu manh không quyền không thế, nhưng cũng không dám cùng Hoa Kiệt loại trùm lưu manh này phân cao thấp a.

Trở lại nhà của mình, toàn thân của Hoa Kiệt cảm thấy nhẹ nhõm a, ở trong phòng giam vài ngày khiến cho hắn buồn bực không thôi. Thân phận cùng địa vị của Hoa Kiệt rất cao, nên lúc hắn ở bên trong phòng giam cũng không có ngườii nào dám động tới hắn, mà đều xem hắn giống như ông nội để hầu hạ, nên cuộc sống trong phòng giam cũng khá thoải mái. Bất quá, phòng giam cho dù có thoải mái thế nào, thì cũng không thể so với bên ngoài a, làm sao có thể tiêu diêu tự tại giống như ở bên ngoài a.

Hoa Kiệt vừa mới ngồi xuống, liền có mấy người từ trên lầu đi xuống. Bọn họ đều mang giày Tây, bất quá vóc dáng có chút thấp, tướng mạo có chút hèn mọn bỉ ổi, mắt nhỏ cộng thêm cái mũi nhỏ. "Hoa tiên sinh, anh rốt cục đã trở về rồi, tôi còn tưởng anh chuẩn bị ở bên trong bót cảnh sát qua đêm." Đi ở phía trước là một người đàn ông trung niên thản nhiên nói.

"Sơn Bản tiên sinh?" Hoa Kiệt nghe vậy, quay đầu, không khỏi có chút sửng sốt, kinh ngạc nói, "Sơn Bản tiên sinh đến thành phố Hải Khẩu khi nào? Có phải có việc gì gấp hay không?"

"Đương nhiên là có việc gấp, Hoa tiên sinh ở trong bót cảnh sát, sẽ không đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì chứ? Hiện tại đang ở trong thời khắc mấu chốt, ngàn vạn không thể xảy gì sơ suất gì." Sơn Bản Kiện chậm rãi đi đến đối diện Hoa Kiệt, cũng không cần Hoa Kiệt chiếu cố, liền ngông nghênh ngồi xuống.

"Ha ha, Sơn Bản tiên sinh xin cứ yên tâm, hết thảy đều nằm trong sự khống chế của tôi. Tuy tôi ở trong bót cảnh sát, thế nhưng mà chuyện bên ngoài tôi cam đoan không có vấn đề gì." Hoa Kiệt tự tin nói.

"Vậy sao? Thế nhưng mà tôi nghe nói người phụ trách cá độ bóng đá ở các nước Đông Nam Á của anh đã bị giết chết toàn bộ, tôi muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Anh phải biết rằng, World Cup sắp diễn ra rồi, người của anh lại bị giết chết hết, bây giờ kiếm đâu ra người chịu trách nhiệm mời chào sinh ý a?" Sơn Bản Kiện nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.