Nếu nói chơi đao, thì những người kia sao có thể là đối thủ của Diệp Khiêm cùng Thanh Phong. Chỉ thấy Thanh Phong giơ tay lên, liền rất nhẹ nhàng túm lấy một thanh Khai Sơn Đao từ trong tay một tên thủ hạ của Hoa Kiệt, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, từ trên nghiêng bổ xuống. Chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, lưỡi đao đã chém vào trong bả vai gã thủ hạ kia, khiến cho hắn đau nhức kêu to, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Có thể do lưỡi đao đã chém vào trong khớp xương cho nên Thanh Phong không có cách nào rút ra. Nhưng chỉ cần khẽ động, thì gã thủ hạ bị đao chém trúng kia càng phát ra âm thanh đau đớn, toàn thân nhịn không được bắt đầu run rẩy. Người bên cạnh nhìn thấy cơ hội tốt như thế này thì làm sao có thể bỏ qua được, nhao nhao vung đao hướng Thanh Phong bổ tới.
Hung hăng đạp một cước trên người gã thủ hạ bị đao chém kia, Thanh Phong thuận thế rút thanh đao ra, sau đó liền vung trở lại một đao, hung hăng bổ vào cổ một người trong đó. Những gã thủ hạ kia nhìn thấy một màn như vậy, cả bọn đều sợ đến nối đứng bất động tại đâu đó, thanh đao trong tay vẫn giữ nguyên tư thế giơ lên trên không trung, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía trước. Thủ pháp tàn nhẫn như vậy, khiến cho bọn họ bị hù đến nổi toàn thân phát run, không dám xông về phía trước, ngược lại từng bước lui về phía sau.
Tuy bọn họ cũng thường xuyên nhìn thấy chém giết lẫn nhau, nhưng đao pháp tàn bạo lợi hại giống như Thanh Phong thì bọn họ lại chưa từng thấy qua, quả thực quá kinh khủng. Trong mắt bọn họ thì Thanh Phong chẳng khác gì ma quỷ, là một ác ma đội lốt con người.
Nếu như nói đao pháp của Thanh Phong thuộc về đại khai đại hợp thì đao pháp của Diệp Khiêm có chút thiên về xảo trá cùng quỷ dị. Huyết Lãng ở trong tay Diệp Khiêm giống như đã có sinh mạng, luôn theo một góc độ rất xảo trá đâm vào ngực đối phương. Ra tay vừa nhanh vừa chuẩn lại hung ác, những gã thủ hạ của Hoa Kiệt không thể chống cự lại nổi.
Nhìn thấy một màn như vậy, những gã thủ hạ của Hoa Kiệt đã sớm bị hù dọa thất thần, đâu còn có lòng tin tái chiến. Có một ít người thậm chí bị hù dọa tiểu trong quần, muốn đi cũng không được, muốn ở lại cũng không xong, hoàn toàn không biết phải làm sao. Rốt cục thì cũng có người chịu đựng không nổi sợ hãi, "Ah" kêu to một tiếng, điên cuồng chạy ra ngoài. Đã có người dẫn đầu, thì những người còn lại cũng không có gì phải cố kỵ nữa, phảng phất giống như đột nhiên tỉnh táo lại, nhao nhao chạy ra ngoài giống như bị điên.
Nhìn thấy một màn như vậy, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong nhìn nhau nở nụ cười một chút. Bọn họ cũng không có đuổi theo ra ngoài, những người kia chẳng qua chỉ là tiểu lâu la mà thôi, không cần phải đuổi tận giết tuyệt, Diệp Khiêm cũng không phải sát nhân cuồng ma. Ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, lúc Diệp Khiêm đang chuẩn bị đi lên, thì Hoa Kiệt đã từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy trong phòng khách chỉ còn lại hai người Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, trên sàn nhà thì có rất nhiều thi thể đang nằm, những người còn lại cũng không biết đã chạy đi đâu hết rồi, trong nội tâm Hoa Kiệt không khỏi run lên. Tuy vừa rồi Hoa Kiệt đã được chứng kiến sự lợi hại của Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, nhưng khi hắn thấy bên hắn nhiều người như vậy mà lại không đối phó được bọn họ, thì trong nội tâm khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
"Tốt, tốt, quả nhiên không hổ là người đã giết chết hai đời thủ lĩnh của tổ chức Yamaguchi Group, quả nhiên có chút năng lực." Hoa Kiệt cười lạnh một tiếng, nói, "Bất quá, không biết là đao của các anh nhanh, hay là viên đạn của tôi nhanh. Hừ, công phu cho dù có cao thì như thế nào? Anh có thể nhanh hơn được viên đạn sao?"
Vừa nói Hoa Kiệt bên vừa lấy ra khẩu súng lục nhắm ngay Diệp Khiêm. Vừa rồi hắn đi lên lầu, chính là đi thư phòng lấy súng, nhằm để phòng ngừa vạn nhất. Hắn cũng không muốn đem mạng nhỏ của mình nằm ở chỗ này, hiện tại là thời điểm để hắn đại triển quyền cước, sau này còn có rất nhiều thời gian vinh hoa phú quý đang đợi hắn.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Vậy sao? Ông có thể thử một lần." Tiếng nói vừa rơi đi, dao găm trong tay Diệp Khiêm đã phi tốc bắn ra ngoài, thân thể của hắn nhanh chóng hướng Hoa Kiệt chạy tới. Diệp Khiêm cũng không có tự tin đến trình độ kia, tốc độ của viên đạn Diệp Khiêm rất rõ ràng, nếu để cho Hoa Kiệt ra tay trước thì hắn cũng không tự tin có thể né tránh. Đánh đòn phủ đầu thì hắn sẽ có cơ hội nhiều hơn, nhìn thấy Diệp Khiêm nhanh chóng tiến tới gần, khiến cho Hoa Kiệt rõ ràng có chút sửng sốt, hướng Diệp Khiêm bắn lung tung một phát súng. Thế nhưng mà, căn bản là không thể cho Diệp Khiêm vào trong tầm ngắm, nên không thể bắn trúng hắn.
Nhưng mà, hắn đã không có cơ hội nổ súng lần nữa. Huyết Lãng hung hăng đâm vào cổ tay của Hoa Kiệt, vì quá đau, nên súng trong tay hắn bị rơi xuống trên sàn nhà. Mà lúc này Diệp Khiêm cũng đã đến bên cạnh hắn, tay phải nhanh chóng cầm chuôi đao Huyết Lãng, cả người nhanh chóng trượt ra sau lưng Hoa Kiệt.
Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Như thế nào? Hình như là tôi nhanh hơn viên đạn của ông a."
Hoa Kiệt quả thật có chút giật mình, chuyện này quả thật có chút vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hắn hoàn toàn không thể ngờ rằng Diệp Khiêm vậy mà so với viên đạn còn nhanh hơn. Kỳ thật tốc độ của Diệp Khiêm cũng không nhanh bằng viên đạn, chỉ là do hắn đánh đòn phủ đầu, cho nên Hoa Kiệt mới có ảo giác như vậy mà thôi.
Chịu đựng sự đau đớn do vết thương cổ tay gây ra, Hoa Kiệt nói: "Diệp tiên sinh, đừng làm xằng bậy, đừng làm xằng bậy. Giết tôi, đối với anh cũng không có chỗ nào tốt."
"Như thế nào? Đây là ông đang cầu xin tôi tha thứ sao?" Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.
"Diệp tiên sinh, chúng ta không oán không cừu, chúng ta hoàn toàn không cần phải làm như vậy, anh thấy tôi nói có đúng hay không? Chỉ cần anh tha cho tôi, thì anh muốn cái gì tôi đều đáp ứng. World Cup sắp khai mạc, tôi là nhà cái cá độ bóng đá lớn nhất Đông Nam Á, chỉ cần anh tha cho tôi thì lợi nhuận chúng ta mỗi người một nửa, anh thấy thế nào?" Hoa Kiệt nói. Tuy trên cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng vì bảo trụ mạng nhỏ của mình, Hoa Kiệt không thể không tạm thời chịu đựng.
Diệp Khiêm lắc đầu, nói: "Không không không, tôi muốn tất cả thu nhập từ cá độ bóng đá."
Hoa Kiệt sửng sốt một chút, trong nội tâm tức giận mắng: "Thực con mẹ nó hung ác!" Thế nhưng mà lại có biện pháp nào a, hiện tại người ta là dao thớt mà hắn là thịt cá, hắn nào dám đem những lời này nói ra. Chỉ cần bây giờ có thể bảo vệ mạng nhỏ của mình, những chuyện còn lại đều không trọng yếu, cái gì mà lợi nhuận cá độ bóng đá phân phối thế nào, cái gì mà phải ăn nói thế nào với tổ chức Yamaguchi Group, tất cả đều là chuyện sau này.
"Đi, đi, anh nói như thế nào thì liền làm nhứ thế ấy. Toàn bộ thu nhập World Cup năm này đều đưa cho anh." Hoa Kiệt nói.
Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Tôi nghĩ Hoa tổng đã hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không phải chỉ muốn thu nhập của năm nay, mà là bắt đầu từ năm nay về sau tất cả thu nhập đều là của tôi. Ông hiểu ý của tôi chứ? Có nghĩa là thế lực bên Đông Nam Á đều là của tôi."
Toàn thân của Hoa Kiệt run lên, rốt cục hắn đã minh bạch ý tứ của Diệp Khiêm, nguyên lai Diệp Khiêm đã sớm chuẩn bị đối phó hắn rồi, có dã tâm muốn chiếm đoạt thế lực của hắn. Nói như vậy, Diệp Khiêm sẽ không bỏ qua cho hắn? Bất kể như thế nào, Hoa Kiệt vẫn muốn tranh thủ một chút, không thể cứ như vậy liền bị Diệp Khiêm giết chết.
"Ý tứ của anh tôi hiểu rõ, bên Đông Nam Á tôi đã kinh doanh nhiều năm như vậy, không phải anh muốn tiếp nhận liền có thể tiếp nhận, nếu như không có tôi, anh nhất định sẽ không làm được." Hoa Kiệt nói.
"Vậy sao? Xem ra ông vẫn đánh giá mình rất cao ah. Người phụ trách cá độ bóng đá của ông ở Đông Nam Á hầu như đã bị giết chết hết, chẳng lẽ ông cho rằng là do Lôi Giang làm chuyện này sao? Còn có, tôi không ngại nói cho ông biết, hiện tại thế lực của ông tại Đông Nam Á trên cơ bản đã bị tôi tiếp thu rồi, cho nên, ông không cần phải lo lắng." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.
Hoa Kiệt giật mình, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, nguyên lai từ đầu đến cuối, hắn cùng Lôi Giang đều bị Diệp Khiêm đùa bỡn trong lòng bàn tay. Từ ngày Diệp Khiêm tiến vào tỉnh Hải Nam, thì đã có quyết định đối phó hắn cùng Lôi Giang rồi, Hoa Kiệt nở nụ cười, nụ cười lộ vẻ sầu thảm. Đường đường ông trùm cá độ bóng đá lớn nhất Đông Nam Á, lại bị người khác đùa giỡn như vậy, quả thật là chuyện rất buồn cười a.
Kỳ thật chuyện này cũng chẳng trách người khác, bởi vì những năm này sự nghiệp của Hoa Kiệt phát triển không ngừng, khiến cho hắn có chút quá mức tự tin, không coi ai ra gì, phảng phất trong thiên hạ không có người nào có thể là đối thủ của hắn. Quá mức tự tin cũng là nguyên nhân khiến cho hắn thất bại như ngày hôm nay, bất luận kẻ thất bại nào đều phải nên tự tìm vấn đề của bản thân trước, Hoa Kiệt cũng không ngoại lệ. Tuy đối thủ của hắn là Diệp Khiêm quá mức lợi hại, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do bản thân Hoa Kiệt quá mức tự tin, không xem ai ra gì.
"Đến đây đi, hãy cho tôi thống khoái!" Hoa Kiệt ngóc cổ lên, nói. Hắn biết rõ hôm nay hắn trốn không thoát rồi, cũng đừng nghĩ có thể sống rời khỏi nơi này.
"Ông cũng có thể xem là một nam nhân chân chính." Tiếng nói vừa rơi đi, Diệp Khiêm rút ra thanh dao găm đang cắm ở trên cổ tay Hoa Kiệt, cổ tay khẽ đảo, vạch phá cổ họng của Hoa Kiệt. Một đời kiêu hùng lại chết như vậy.
Đối với Hoa Kiệt, Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu phản cảm, chỉ là hai người nhất định phải trở thành địch nhân của nhau, bởi vì Hoa Kiệt ngăn cản con đường của Diệp Khiêm, Diệp Khiêm không thể không diệt trừ hắn. Có lẽ, đây gọi là “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ” a. Chuyện Hoa Kiệt phái người tại sân bay thành phố Thượng Hải hãm hại Diệp Khiêm, cùng với chuyện hợp tác với tổ chức Yamaguchi Group chẳng qua chỉ là một sợi dây dẫn nổ mà thôi, cho dù không có những chuyện này, thì Diệp Khiêm cũng sẽ tiêu diệt Hoa Kiệt.
Bất quá, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm đối với tổ chức Yamaguchi Group càng thêm căm hận, xem ra hai lần ám sát thủ lĩnh của bọn họ còn không khiến cho bọn họ biết nghe lời a. Thông qua chuyện hai lần ám sát thủ lĩnh tổ chức Yamaguchi Group cũng làm cho Diệp Khiêm hiểu rõ một điểm, chính là cho dù có giết chết thủ lĩnh của bọn họ thì cũng vô dụng, bởi vì là sau lưng bọn họ còn có Hắc Long hội, muốn tiêu diệt tổ chức Yamaguchi Group, thì cũng phải tiêu diệt tận gốc Hắc Long hội, nếu không thì cũng giống như là gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi.
Nếu như lần trước không phải vì chuyện Huyết Lãng bị trộm, có lẽ hiện tại Diệp Khiêm đã đang ở Nhật Bản rồi, đã triển khai đối phó tổ chức Yamaguchi Group cùng Hắc Long hội. Bất quá hiện tại cũng không muộn, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này càng tăng thêm hận ý của Diệp Khiêm đối với tổ chức Yamaguchi Group, đợi lúc hận ý đạt tới trình độ nhất định, thì chiến ý của Diệp Khiêm sẽ tăng lên rất cao. Chiến ý càng cao, Diệp Khiêm lại càng tăng thêm khả năng đánh bại tổ chức Yamaguchi Group.
Đem Huyết Lãng thu vào trong ngực, Diệp Khiêm nhìn Thanh Phong, nói: "Đi thôi." Nói xong, cất bước đi ra ngoài, Thanh Phong có chút nhếch miệng, đi theo.
Sau khí đưa Thanh Phong về khách sạn, Diệp Khiêm liền lái ô-tô hướng biệt thự của mình chạy tới. Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Diệp Văn cùng An Tư đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách. Sắc mặt của An Tư rất tốt, trên khuôn mặt cũng có bộ dạng tươi cười, xem ra giải phẩu nối lại kinh mạch phi thường thành công. Nhìn thấy Diệp Khiêm, An Tư nở nụ cười một chút, nói: "Tiểu Khiêm, con về rồi hả?".