Điểm khác nhau lớn nhất giữa người ngu xuẩn cùng người thông minh là người ngu xuẩn vĩnh viễn đều có cảm giác mình rất tài giỏi, vĩnh viễn cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới đều sẽ sợ mình.
Cũng có người khiến cho Diệp Khiêm sợ hãi, nhưng tuyệt đối không phải là tiểu tử Nhật Bản trước mặt này.
Hắn không nói mình quen thành viên Yamaguchi Group thì còn khá tốt, lúc hắn nói mình quen với thành viên Yamaguchi Group, thì sát ý của Diệp Khiêm càng dâng lên mãnh liệt.
Cừu hận giữa Diệp Khiêm cùng Yamaguchi Group đã tích lũy rất lâu, để cho Diệp Khiêm phiền muộn nhất chính là hình như hắn đi tới chỗ nào cũng gặp thành viên Yamaguchi Group chạy tới trêu chọc hắn.
Jamaica dù sao cũng không thuộc phạm vi thế lực của Nanh Sói, Diệp Khiêm cũng không thể làm quá phận, huống hồ Diệp Khiêm cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy lại đi giết người.
Bất quá, chuyện này cũng không đại biểu cho việc Diệp Khiêm đã bị tiểu tử Nhật Bản này chấn nhiếp, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Vậy sao? Tao là người có tính cách bướng bỉnh, càng là người không thể trêu chọc tao lại càng muốn thử một chút.
Đại ca của mày là thành viên Yamaguchi Group, tao cũng muốn nhìn xem Yamaguchi Group có thể làm gì tao."
Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm liền hung hăng đá một cước vào trên người tiểu tử Nhật Bản này, lập tức, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, lại gãy thêm mấy cây xương sườn.
Tên tiểu tử Nhật Bản đâu ngờ tới chuyện, sau khi hắn báo ra danh hào Yamaguchi Group mà Diệp Khiêm còn dám động đến hắn.
Tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bản ở bên cạnh đâu còn dám nói chuyện, mới vừa rồi hắn bị Diệp Khiêm đánh trúng một quyền, đã có chút cảm giác khó thở.
Hơn nữa, hắn cũng nhìn thấy tận mắt Diệp Khiêm một quyền liền đánh nát băng ghế, vừa rồi tiểu tử Nhật Bản kia đưa ra danh hào Yamaguchi Grop mà Diệp Khiêm vẫn không có chút sợ hãi nào, chuyện này cũng đủ để nói rõ Diệp Khiêm cũng có chỗ dựa vững chắc rồi, nên hắn cũng không dám làm ẩu, nếu không thì hắn sẽ ăn thêm nhiều đau khổ nữa.
"Mịa, có gan thì hãy giết chết tao a, nếu không tao nhất định sẽ để cho mày chết vô cùng thảm." Tiểu tử Nhật Bản diện mục dữ tợn, phẫn nộ quát.
"Hét, miệng còn rất cứng rắn nha." Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà.
Ngồi xổm xuống, Diệp Khiêm hung hăng tát vào mặt tên tiểu tử Nhật Bản kia, ra tay không có chút nào lưu tình, chỉ nghe "BA~" một tiếng giòn vang, trên khuôn mặt của tiểu tử Nhật Bản xuất hiện một dấu bàn tay rất rõ ràng, hàm răng cũng bị đánh rớt mấy cái, miệng đầy máu tươi.
Tiểu tử Nhật Bản đau nhức oa oa kêu to, muốn nói ra lời nhục mạ, nhưng lại căn bản nói không nên lời.
Nước mắt nước mũi cùng máu tươi trộn lẫn với nhau, khuôn mặt của hắn giống như vỏ dưa hấu đã bị hư thối, vô cùng bẩn đáng ghét không thôi.
Những thanh niên nam nữ khác chẳng những không có cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn nhao nhao kêu la lấy, Diệp Khiêm cũng không biết gan của bọn họ thật sự lớn, hay là do bọn họ hận người Nhật Bản nữa.
"Nếu mày đã muốn chết như vậy, thì tao sẽ thành toàn cho mày!" Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, quay đầu nhìn những thanh niên nam nữ đang ở trong phòng, nói: "Mọi người không phải có thuốc sao? Đem toàn bộ cho hắn ăn."
"Tốt tốt!" Những thanh niên nam nữ kia nhao nhao phụ họa nói.
Tiểu Tiểu càng thêm hưng phấn, vội vàng đem tất cả thuốc mang tới, đưa cho Diệp Khiêm, nói: "Nhanh cho hắn ăn a!"
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, có chút không biết nên hình dung những người tuổi trẻ này như thế nào rồi, cũng không biết bọn họ có phải thật sự không biết sử dụng thuốc quá liều sẽ chết người hay không nữa, chẳng lẽ nhìn thấy có người chết ở trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ không sợ hãi sao? Bất quá Diệp Khiêm cũng mặc kệ những chuyện này rồi, dù sao những người này cùng hắn cũng không có quan hệ gì.
Sau khi nhận thuốc, Diệp Khiêm nở nụ cười tà một chút, nói: "Mày rất thích cắn thuốc có phải không, lần này tao sẽ cho mày ăn no, cam đoan cho mày hưng phấn tới cực điểm."
Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm đem toàn bộ thuốc nhét vào trong miệng tiểu tử Nhật Bản.
Vô luận tên tiểu tử Nhật Bản có giảy dụa thế nào, cũng không có cách nào thoát khỏi, tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bản ở bên cạnh thấy một màn này, trong nội tâm không khỏi âm thầm sợ hãi, có chút lo sợ Diệp Khiêm cũng sẽ cho hắn uống thuốc.
Hắn muốn chạy trốn, lại phát hiện hắn căn bản không thể nhấc chân lên được, hắn rốt cuộc biết nguyên lai tử vong cách hắn là gần như vậy, nỗi sợ hãi lập tức chất đầy trong đầu hắn.
Chỉ mới dùng chưa tới một nửa số thuốc, liền nhìn thấy toàn thân tiểu tử Nhật Bản run rẩy, hai mắt thẳng trợn trắng, sùi bọt mép.
Những thanh niên nam nữa kia nhìn thấy một màn như vậy, chẳng những không có chút nào sợ hãi, còn nhao nhao hưng phấn kêu lên, giống như căn bản cũng không biết tên tiểu tử Nhật Bản kia sắp tử vong.
Một lát sau, tiểu tử Nhật Bản đã đình chỉ run rẩy, chớp mắt, khí tuyệt bỏ mình.
Diệp Khiêm giơ tay dò xét hơi thở của hắn, sau đó nhìn những người khác có chút nhún vai, ý nói người này đã chết.
Vượt qua dự đoán của Diệp Khiêm chính là, những thanh niên nam nữ kia đình chỉ âm thanh kêu la hưng phấn của mình lại, nguyên một đám ngẩn người, biểu hiện tràn đầy sợ hãi.
Ngoại trừ Tiểu Tiểu là người không có tim không có phổi, vẫn đang hưng phấn kêu la lấy.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra những người tuổi trẻ này không phải không biết sự đáng sợ khi giết người, mà là do bị dược vật kích thích đã mất đi lý trí.
Hiện tại mắt thấy đã có chết người đi, bọn họ cũng đều tỉnh táo lại, có chút không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
"Hắn đã chết rồi? Chuyện này làm sao xử lý a? Nếu như bị cảnh sát biết rõ, chúng ta có thể sẽ bị đi tù tập thể a." Một tiểu tử da đen khẩn trương nói.
"Như thế nào? Mọi người sợ hãi sao? Chuyện này rất đơn giản, mọi người không để cho cảnh sát biết mọi người giết hắn là được rồi." Diệp Khiêm có chút nhún vai, thản nhiên nói.
"Không...!Không phải, không phải chúng ta giết hắn, mà là anh giết chết hắn.
Không được, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!" Tiểu tử da đen kia nói năng lộn xộn, vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.
"Anh cần phải hiểu rõ, số thuốc này đều là do anh đưa cho tôi, hơn nữa anh cũng có mặt ở đây, nếu như anh nói anh không có giết chết hăn thì những cảnh sát kia có tin hay không? Nếu như anh không tin thì anh cứ báo cảnh sát a, dù sao cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết." Diệp Khiêm nói.
Nghiền ngẫm cười cười, Diệp Khiêm ngược lại không để ý tối chuyên giết chết một người, cũng không sợ hãi đem tội danh ôm trên người mình, chỉ là nhìn những người tuổi trẻ này sợ hãi như vậy, nên Diệp Khiêm cố tình muốn trêu đùa bọn họ một phen.
Ai kêu vừa rồi bọn hắn kêu gào hưng phấn như vậy, ồn ào muốn hắn giết chết tên tiểu tử Nhật Bản này, hiện tại tên tiểu tử Nhật Bản thật sự đã bị giết chết, thì lại cảm sợ hãi.
"Chuyện này...!Chuyện này...!Vậy phải làm sao bây giờ? Cảnh sát sớm muộn sẽ tra ra được." Tên tiểu tử da đen khẩn trương nói.
"Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không có người biết chuyện này.
Đợi tí nữa chúng ta cùng dìu hắn đi ra ngoài, sau đó tìm một chỗ đem thi thể của hắn chôn đi, liền thần không biết quỷ không hay.
Bất quá mọi người nhất định phải nhớ kỹ, ai cũng không thể đem chuyện này nói ra, nếu ai nói ra, chính là kẻ thù của tất cả mọi người." Một tiểu tử da trắng ổn định tốt tâm tình của mình, nói.
"Tốt, tốt, cứ làm như thế, nếu ai nói ra, tất cả mọi người nhất định sẽ không buông tha hắn." Một cô gái tóc vàng phụ họa nói.
"Chuyện này giống như có chút độ khó ah, thằng này và tên mới chết ở cùng một chỗ, hắn nhất định sẽ đem chuyện này nói ra, đến lúc đó mọi người sẽ chết hết." Diệp Khiêm vừa nói vừa chỉ tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bản bên canh, ý tứ rất rõ ràng, là muốn mượn đao giết người.
Tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bàn sao lại không biết ý tứ của Diệp Khiêm, lập tức bối rối nói: "Sẽ không đâu, tôi sẽ không nói ra, người Nhật Bản chúng tôi rất xem trọng danh dự.
Huống hồ, nếu như tôi đem chuyện này nói ra thì đối với tôi cũng không có lợi ích gì, tôi cũng không phải kẻ ngu nha."
"Không được, mày là người Nhật Bản, mày cùng hắn là cùng một quốc gia.
Hiện tại hắn chết rồi, mày nhất định sẽ đi báo cảnh sát, không được, tuyệt đối không thể để cho mày rời khỏi nơi đây." Tiểu tử da đen khẩn trương nói.
Suy nghĩ của hắn hiện tại đã là một mảnh hỗn loạn, đâu có thể phân tích rõ ràng tình huống hiện tại, hắn chỉ biết là phải giết chết tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bản này, sau đó sẽ không có người nào đem chuyện này nói ra, lúc đó hắn sẽ an toàn.
"Đúng vậy a, thằng này nhất định sẽ nói ra, không thể buông tha nó, tuyệt đối không thể để cho nó còn sống rời khỏi nơi đây." Một cô gái cũng phụ họa nói.
"Tốt, mọi người đã nhất trí quyết định, thì cứ làm như thế a.
Dù sao giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết a." Tiểu tử da trắng nói, "Các cô gái hãy đi lấy thuốc mang tới đây, các chàng trai hãy tới khống chế nó lại."
Nhìn thấy tình hình như vậy, tiểu tử tóc vàng Nhật Bản liền bất chấp tất cả, liều mạng bò dậy hướng phía ngoài chạy tới.
Nhưng mà, Diệp Khiêm sau có thể để cho hắn chạy thoát, chỉ thấy Diệp Khiêm nhẹ nhàng ở trên người hắn điểm một chút, tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bản liền cảm thấy hai chân của mình tê rần, liền té xuống sàn nhà.
Những người khác thuận thế đè lên trên người hắn, không cho hắn nhúc nhích, tiểu tử da trắng lập tức phân phó lấy những người khác đem toàn bộ thuốc nhét vào trong miệng tiểu tử tóc vàng Nhật Bản.
Bởi vì khẩn trương, hai tay của cô gái không ngừng run rẩy, nên lúc cho tiểu tử tóc vàng Nhật Bản uống thuốc, thì đa số thuốc đều rơi trên sản nhà.
Lại cuống quít đem thuốc nhặt lên, sau đó liền nhét trong miệng tiểu tử tóc vàng Nhật Bản.
Rất nhanh, liền nhìn thấy toàn thân tiểu tử tóc vàng Nhật Bản không ngừng run rẩy, trong miệng không ngừng phun ra bọt mép.
Tuy bọn họ đã quyết tâm muốn giết chết tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bản này, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, vẫn tránh không được có chút sợ hãi.
Lúc tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bản run rẩy, bọn họ bị hù dọa kêu to một tiếng, nhao nhao lui qua một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn xem hắn.
Từ đầu đến cuối, Tiểu Tiểu cũng không có tham dự, hơi hơi bĩu môi nhìn Diệp Khiêm, sau đó lại nhìn Diệp Khiêm có chút cười cười.
Ý tứ trong nụ cười rất rõ ràng là đang ám chỉ cô biết rõ Diệp Khiêm đang mượn đao giết người.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, cũng không có giải thích quá nhiều.
Những thanh niên nam nữ này cũng không phải là người tốt gì, tuổi còn trẻ mà đã cắn thuốc cả ngày, chơi orgy party, Diệp Khiêm đối với bọn họ cũng không có đồng tình gì, bọn họ có chết hay không cùng hắn cũng không có nửa điểm quan hệ.
"Tốt rồi, thi thể thì mọi người nghĩ biện pháp đi chôn đi à, tôi đi trước." Nói xong, Diệp Khiêm cất bước đi ra ngoài.
"Đợi em một chút a!" Tiểu Tiểu cuống quít đi theo, khoác lên cánh tay Diệp Khiêm, đi ra khỏi KTV..