Giống như lời Diệp khiêm đã nói, có đôi khi nữ nhân cũng không hiểu rõ tình cảm giữa nam nhân, không hiểu được bọn họ vì cái gì có thể vì huynh đệ của mình mà ngay cả mạng sống của mình cũng cần, không hiểu bọn họ vì cái gì có thể vì một chút mặt mũi mà phải tranh giành đến tình cảnh đầu rơi máu chảy, không hiểu bọn họ vì cái gì lại say mê quyền lợi đến như vậy, nhưng lại có thể vì huynh đệ hoặc là người yêu, mà chắp tay đem giang sơn mà mình vất vả đánh rớt xuống nhường cho bọn họ.
Tình cảm nam nhân không có trực tiếp giống với tình cảm nữ nhân, tình cảm nam nhân thường hàm súc cùng uyển chuyển một chút.
Tình hữu nghị giữa Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là một tồn tại rất vi diệu, không chỉ riêng Tống Nhiên không hiểu, mà có rất nhiều người cũng đều không hiểu.
Có lẽ, chuyện này cũng chỉ có hai người bọn họ hiểu rõ mà thôi.
Nghe Tống Nhiên hỏi như vậy, Diệp Khiêm chỉ nhàn nhạt nở nụ cười một chút, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt của hắn để lộ ra một tia do dự cùng bất đắc dĩ.
Diệp Khiêm rất ít khi lộ ra vẻ mặt như thế, dù cho có, thì đa số cũng là vào lúc không có người ở bên cạnh.
Ở trước mặt người ngoài, hắn đều có một bộ dạng tràn đầy tự tin, rồi lại có chút bộ dạng cà lơ phất phơ.
Thế nhưng mà, trong nội tâm ai không có vài phần khổ sở a? Ai trong nội tâm không có chuyện khiến cho mình phiền muộn a?
trong nội tâm của Diệp Khiêm, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe giống như là xương cá kẹt tại cổ họng, muốn nuốt cũng không thể nuốt, muốn nhả ra cũng không xong, quả thật khiến cho Diệp Khiêm hết sức thống khổ.
Nếu như có thể, Diệp Khiêm thật sự rất hi vọng mình có thể thay thế Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, thế nhưng mà, đó là chuyện không thể nào.
Hắn đã đảm nhận vị trí thủ lĩnh Nanh Sói, ngồi xuống trên vị trí này, giống như lời Tống Nhiên đã nói, trên người hắn đang gánh vác tương lai của rất nhiều huynh đệ Nanh Sói cùng với tương lai người nhà bọn họ.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, không phải chuyện gì mình cũng có thể làm chủ a.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Khiêm như thế, Tống Nhiên không khỏi có chút sửng sốt.
Trong mắt của cô, Diệp Khiêm vẫn luôn là người đầu đội trời chân đạp đất, chưa từng có bất cứ chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Thế nhưng mà hôm nay, lúc đối mặt vấn đề Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, trên mặt của Diệp Khiêm lại lộ ra vẻ xoắn xuýt cùng phiền muộn như vậy, chuyện này không khỏi khiến cho Tống Nhiên cảm thấy, Diệp Khiêm hiện tại đang có chút khó xử.
Kỳ thật đối với chuyện giữa Diệp Khiêm cùng Bạch Thiên Hòe, Tống Nhiên cũng biết một chút, biết rõ Bạch Thiên Hòe đã từng cứu Diệp Khiêm một mạng, biết rõ bọn họ đã từng cùng bái một sư phụ học công phu, biết rõ bọn họ là huynh đệ đồng sanh cộng tử.
Chỉ là, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại phản bội Nanh Sói, Tống Nhiên vẫn hi vọng Diệp Khiêm có thể thanh tỉnh một chút, không nên chỉ vì một cái phỏng đoán của hắn mà đem mang sống của tất cả huynh đệ Nanh Sói đi đánh bạc.
Bất quá, lúc nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Diệp Khiêm, Tống Nhiên cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Một nữ nhân thông minh, thì nên biết lúc nào nên nói, lúc nào thì nên ngậm miệng của mình lại.
Đặc biệt là lúc đối mặt người nam nhân mà mình yêu thương nhất, không phải là phải luôn không ngừng dặn dò, không ngừng lải nhải thì liền có thể trói chặt lòng hắn, mà trọng yếu nhất là biết lúc nào nên khích lệ, ủng hộ hắn, hoặc cho dù là yên lặng ở bên cạnh hắn, thì đây đều là lực lượng cường đại nhất.
Một người nam nhân khi đang yêu, thì họ thường thích quá trình theo đuổi nữ nhân của mình, mà không phải là kết quả.
So với nam nhân thì nữ nhân lại thích hỏi đến chuyện công việc có vui vẻ không, có phiền não hay không, mà không phải hỏi tiền lương là bao nhiêu.
Nam nhân cũng là người, cũng có lá gan, có tình cảm, cũng có lúc yếu ớt, cũng hi vọng vào lúc mình thất ý phiền não thì có thể có người nào đó nghe mình tố khổ.
Cho dù là người làm bằng sắt thì cũng như vậy.
Sau khi đưa Tống Nhiên về khách sạn, Tống Nhiên rất tri kỷ rót cho Diệp Khiêm một ly trà.
Đây là thói quen nhiều năm qua của Diệp Khiêm rồi, mỗi khi có chuyện cần suy nghĩ thì hắn đều muốn uống trà, hơn nữa còn là trà đậm đặc.
Thưởng thức vị đắng chát ở bên trong lá trà, chuyện này sẽ khiến cho Diệp Khiêm càng thêm thanh tỉnh.
Trước kia lúc Tống Nhiên ở bên cạnh hắn, mỗi lần cô đều pha cho hắn một ly trà đậm đặc, sau đó yên lặng ngồi ở bên cạnh của hắn, nhìn bộ dáng suy nghĩ sâu xa của hắn, nghe hắn phân tích kỹ càng mọi chuyện.
Kỳ thật Tống Nhiên rất rõ ràng, Diệp Khiêm là một nhân tài khó gặp được, tuy hắn không tham dự vào chuyện quản lý tập đoàn Hạo Thiên, nhưng hắn thường có thể cho Tống Nhiên một số lời đề nghị rất tốt.
Có lẽ ánh mắt thương nghiệp của Diệp Khiêm không bằng cô, vì cô đã đắm chìm trong kinh doanh nhiều năm như vậy, nếu như Diệp Khiêm cũng giống như cô, thì hắn nhất định sẽ còn làm tốt hơn cô rất nhiều.
Nhưng mà, cô là một nữ nhân luôn yêu hắn say đắm, thậm chí ngay cả tên của cô cũng là do Diệp Khiêm đặt cho cô, chuyện duy nhất Tống Nhiên có thể làm chính kiên trì đi theo người yêu của mình, cố gắng trợ giúp người yêu của mình đánh hạ xuống một mảnh giang sơn rộng lớn.
Không cầu hồi báo.
Diệp Khiêm đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút lấy, ly trà trước mặt hắn vẫn đang toát ra nhiệt khí.
Trước mặt hắn là một tờ giấy trắng, không tời vài phút thì đã viết tràn đầy lên đó.
Đó là sơ đồ các mối quan hệ giữa tất cả các thế lực tại Nhật Bản, xen lẫn vào trong đó là những phân tích của Diệp Khiêm đối với những thế lực này, đây là một việc rất hao tâm tốn sức, bởi vì thế cục Nhật Bản thiên biến vạn hóa, có chút vượt ra khỏi dự đoán của Diệp Khiêm, cho nên hắn không thể không suy tính thêm một lần nữa.
Mặc dù nói, đã cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, Lâm Phong thương nghị ra một phương pháp xử lý có thể thực hiện, nhưng Diệp Khiêm lại không thể không cân nhắc làm sao để có thể giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
Tuy đều là người ở trên đường lăn lộn, một chânđã bước vào trong quan tài, nhưng lại cũng không thể để cho huynh đệ mình chết uổng phí a.
Phàm là chiến tranh đều có tử vong, mấu chốt là làm thế nào để giảm xuống tỉ lệ tử vong.
Nhìn thấy Diệp Khiêm uống xong nước trà trong ly, Tống Nhiên lại đứng dậy rót cho Diệp Khiêm một ly trà, sau đó lại đặt nó ở trước mặt của hắn.
Cứ như vậy, cho tới khi Diệp Khiêm uống xong ly trà thứ tư, lông mày vẫn luôn nhíu chặt đã từ từ giãn ra.
Duỗi cái lưng mệt mỏi, Diệp Khiêm cảm kích nhìn Tống Nhiên, hắn giơ tay cầm lấy trang giấy trên mặt bàn nhìn thoáng qua, sau đó dùng bật lửa nhen nhóm thiêu hủy.
Kế hoạch của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rất khủng bố, số người bị giết chết cũng sẽ là một con số khủng bố, có người nhà, có địch nhân, cũng sẽ có người vô tội.
Bất quá, giống như lời Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã nói, người thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết.
Huống chi, trên lưng Diệp Khiêm còn gánh vác không chỉ có tương lai của một mình hắn, mà còn có tiền đồ cùng vận mệnh của Nanh Sói, còn có kỳ vọng của Trần Phù Sinh gửi gắm cho hắn, còn có những nữ nhân của hắn tại Hoa Hạ, đang chờ hắn trở về.
Vì những người này, Diệp Khiêm cần phải không ngừng liều mạng, không ngừng cố gắng, chỉ có đem Nanh Sói chế tạo thành một thế lực mà ai cũng không dám đụng tới, thì lúc đó mới được gọi là an toàn nhất.
Lấy điện thoại cầm tay ra, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho An Đức Liệt, đem kế hoạch của mình nói cho hắn nghe một lần, lại để cho hắn phái người đến phối hợp với mình.
An Đức Liệt tự nhiên là không có nói thêm lời nói thừa thải, không chút do dự liền đáp ứng, chỉ có điều, lúc nghe Diệp Khiêm nói ra kế hoạch của mình, thì hắn có chút bị dọa.
Thế nhưng mà, nhớ tới các loại hành động lớn mật của Diệp Khiêm, thì làm ra chuyện như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý, huống hồ, đây cũng là một kế hoạch tuyệt hảo.
Hơn nữa, An Đức Liệt cũng hết sức rõ ràng, hắn không thể rời khỏi Diệp Khiêm, hôm nay hắn cùng Diệp Khiêm có thể nói là châu chấu ở trên một sợi dây thừng, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Nếu như Diệp Khiêm thất bại thì con đường của An Đức Liệt phải đi trong tương lai nhất định sẽ gặp khó khăn rất nhiều; thế nhưng mà nếu mà có được sự trợ giúp của Diệp Khiêm, thì An Đức Liệt tin tưởng, tương lai, hắn nhất định có thể đem gia tộc Khố Lạc Phu Tư chế tạo thành gia tộc Mafia lớn nhất nước Nga, một nhà độc đại, không người nào có thể rung chuyển.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm lại lần lượt gọi điện thoại cho Vương Hổ, Mã Sơn Hà, Lãnh Nghị, đem mệnh lệnh của mình truyền đạt xuống dưới.
Vốn Diệp Khiêm cũng muốn liên lạc Y Tác Nhĩ Đức, nhưng nhớ tới bọn họ vừa mới tại Nhật Bản gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho nên hắn quyết định bỏ đi ý nghĩ này.
Nếu như người tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi tới, thì chắc hẳn sẽ khiến tất cả thế lực lớn tại Nhật Bản chú ý a, tuy bọn họ đã biết chuyện lính đánh thuê Bát Kỳ bị tiêu diệt cùng tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi có quan hệ rất lớn, thế nhưng mà bọn họ cũng không dám một mình xâm nhập, trực tiếp chạy tới Nam Phi tìm tập đoàn lính đánh thêu Nam Phi gây phiền toái, trừ phi là bọn họ đã chán sống rồi.
Thế nhưng mà, nếu như người tập đoàn lính đánh thêu Nam Phi lại tiến vào Nhật Bản lần nữa thì sẽ khiến cho bọn họ chú ý, hơn nữa bọn họ sẽ liều lĩnh đối phó tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi, như vậy rất có thể sẽ khiến cho cả kế hoạch bị phá sản.
Vương Hổ có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn là do Diệp Khiêm một tay nâng lên, hắn tự nhiên là đối với mệnh lệnh của Diệp Khiêm không có bất kỳ hoài nghi gì.
Huống chi, Vương Hổ cũng là điển hình phẫn Thanh, thực chất bên trong đầu chảy xuôi một dòng máu nóng, có thể làm chuyện như vậy, hắn tự nhiên là hưng phấn không thôi.
Bất quá, Diệp Khiêm vẫn nói rõ cho hắn biết, kế hoạch lần này phi thường trọng yếu, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Hơn nữa, đặc biệt nhắn nhủ, không thể nói với Phúc Thanh Bang nửa câu.
Tuy Vương Hổ không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng không có hỏi lại, chỉ cần là lời Diệp Khiêm nói thì hắn sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Về phần Mã Sơn Hà, tuy lâu rồi không có cùng Diệp Khiêm liên hệ, nhưng đối với những chuyện Diệp Khiêm làm hắn vẫn rất rõ ràng, người lãnh đạo này có phách lực cùng năng lực đều để cho hắn khâm phục không thôi.
Mặc dù nói những năm này, Diệp Khiêm cũng không có tham dự công tác quản lý bên thành phố Nam Kinh, nhưng cũng ngoài sáng trong tối giúp không ít vội vàng, sinh ý bên đó tiến triển rất nhanh chóng, cuộc sống gia đình bọn họ cũng tạm ổn, hơn nữa, cũng không còn phải đao quang kiếm ảnh giống như ngày xưa nữa, cho nên trong nội tâm tự nhiên là rất vui vẻ.
Bất quá, bọn họ dù sao cũng là người lăn lộn trên đường, những huynh đệ bên dưới cũng đều muốn trở nên nổi bật, cũng đều muốn làm một phen sự nghiệp.
Hôm nay có một cơ hội như vậy, lại để cho bọn họ phơi bày một ít, Mã Sơn Hà đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Huống hồ, đây cũng là mệnh lệnh của Diệp Khiêm.
Hơn nữa, không trải qua một chút trắc trở, thì những người phía dưới kia làm sao có thể phát triển được? Chuyện này dù công hay là tư, thì đều là chuyện không thể không làm, vì vậy hắn không có chút do dự nào liền đáp ứng.
Về phần Lãnh Nghị, hắn là lão thần Nanh Sói rồi, đối với mệnh lệnh của Diệp Khiêm tự nhiên là không có chút nào hoài nghi, đương nhiên là không chút do dự liền chấp hành.
Nhiệm vụ của mỗi người bọn họ, đều là ở những địa phương khác nhau.
Mục đích lần này, chính là muốn chuyển dời ánh mắt của Hắc Long hội, Đảng Dân Chủ (JDP) và quân bộ, huống hồ, nhiều người như vậy nếu như tập trung ở một chỗ thì sẽ khiến cho người khác chú ý.
Bởi vậy, Diệp Khiêm cho bọn họ phân chia ở khu vực khác nhau, từng người tự chiến, hành động như thế nào, lui lại như thế nào, thì do bọn họ toàn quyền an bài.
Về phần Đông Kinh bên này, thì giao cho Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đi xử lý..