Thuật Yoga có xuất xứ từ Ấn Độ, vốn là một loại công phu dưỡng sinh.
Thông qua việc tu luyện ý thức, đem tiềm năng của thân thể con người phát huy đến cực hạn, từ đó có thể chống cự bất luận bệnh tật gì.
Tôn chỉ của thuật Yoga và võ thuật Hoa Hạ đều giống nhau.
Tôn chỉ của võ thuật Hoa Hạ cũng chú ý đề cao tiềm năng của con người, đem tiềm năng trong cơ thể con người phóng to vô hạn, từ do đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Thiên hạ võ công, sơ ra đồng quy, mục đích cuối cùng đều là giống nhau, nguyên bản đều là dùng để dưỡng sinh kiện thể, chứ không phải là dùng để giết người.
Võ công vốn không có phân tà ác cùng chính nghĩa, chỉ có con người mới phân là người ác hay là người thiện.
Bất quá, thế giới này chính là như vậy, không có tuyệt đối trắng hay tuyệt đối đen, giữa hai màu đen trắng, vẫn tồn tại một không gian màu xám.
Tuy thuật Yoga là một môn võ dưỡng sinh, nhưng nó cũng là một môn võ giết người.
Nó thông qua việc tu luyện ý thức, cùng với rèn luyện thân thể con người, khiến cho xương cốt con người có thể trở nên mềm dẽo, có thể khiến cho thân thể con người vặn vẹo kỳ dị, như vậy lúc cùng người khác đối chiến, thì thường có thể phát huy ra hiệu quả bất ngờ, khiến cho người ta không kịp đề phòng.
Ngày hôm qua lúc ở trong nhà Bách Địa Đoàn Tàng, Diệp Khiêm đã nhìn thấy tận mắt Trung Trạch Khánh Tử sử dụng công phu Yoga, thân thể của cô ấy giống như một con rắn không xương, sau khi vặn vẹo một cách kỳ dị, thì chủy thủ trong tay đã theo một góc độ rất quỷ dị đâm vào thân thể Đằng Lâm Dực.
Chuyện này khiến cho Diệp Khiêm có chút kinh hãi, nếu như không thể nghiên cứu rõ võ công của cô, thì sau này muốn đối phó Sakura mị nhẫn khẳng định sẽ gặp chướng ngại trùng trùng điệp điệp.
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Tuy nói thiên hạ võ công duy khoái bất phá, thế nhưng mà thành viên Nanh Sói không phải người nào cũng đều là cao thủ nhất đẳng, lúc đối mặt đối thủ ngang tầm, thì việc xuất kỳ bất ý, thường thường có thể phát huy hiệu quả không tưởng.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Khiêm cảm thấy hứng thú đối với người trẻ tuổi gọi là Địch Nhượng này, nếu như có thể lôi kéo tên nhóc này, từ trên người của hắn hiểu rõ thêm một chút về thuật Yoga, thì chuyện này đối với việc sau này đối phó Sakura mị nhẫn nhất định là trăm lợi mà không có một hại.
Hơn nữa, nếu để cho người Nanh Sói cũng tu luyện một chút thuật Yoga, thì không biết sẽ có hiệu quả gì a? Dù sao, đối với cổ võ thuật tu luyện chú ý chính là khí kình, như vậy hoàn toàn có thể coi thuật Yoga là một loại chiêu thức huấn luyện, như vậy cả hai chúng nó kết hợp, sẽ phát huy ra hiệu quả không thể ngờ tới.
"Tên của tên nhóc đó gọi là Địch Nhượng, không thuộc về bất luận tổ chức gì, nó có xuất thân từ một thôn nghèo của Ấn Độ.
Đây là lần thứ nhất tên nhóc này tham gia thi đấu, mà ngay cả lộ phí tới đây tham dự giải thi đấu, nó cũng phải vay mượn khắp nơi mới đủ được.
Hơn nữa, tên nhóc này còn nhập cư trái phép tới Nhật Bản.
Lúc đến Nhật Bản, thì tên nhóc này cùng người phụ trách an bài nó nhập cư trái phép tới Nhật Bản đã xảy ra mâu thuẫn, nó đã giết người, hiện tại những người kia vẫn còn ở bốn phía nghe ngóng tin tức của nó." Nương theo tiếng nói, chỉ thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe chậm rãi từ bên ngoài đi tới.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, hai người có chút cười cười.
"Mày biết nó hả?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.
"Đã cứu nó một lần.
Ngày đó vừa vặn nó bị người Đạo Điền Hội đuổi giết, trong lúc vô tình tao đã cứu nó một lần.
Người giúp nó nhập cư trái phép tới Nhật Bản chính là người của Đạo Điền Hội." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói.
"Lá gan của tên nhóc này rất lớn a.
Biết rõ người ta đang ở bốn phía tìm nó, mà nó vẫn dám đến tham gia thi đấu, chẳng lẽ nó không sợ bị những người kia phát hiện sao?" Lâm Phong có chút cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nói.
"Đây là cách sinh tồn của người nghèo, chính là nhất định phải mạo hiểm.
Nếu như ngay cả đảm lượng mạo hiểm cũng không có, thì cả đời nó cũng chỉ có thể sinh hoạt trong cảnh nghèo rớt mồng tơi mà thôi." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói, "Người nhà họ Bạch tôi đời đời đều sinh hoạt ở trong nông thôn, cả đời đều bán mặt cho đất vàng bán lưng cho trời.
Tôi còn nhớ ông nội của tôi đã từng nói với tôi, cả đời ông ấy không có đảm lượng gì, cũng không có phách lực gì, nên cũng không có cách nào cải biến được cuộc sống của mình, nếu như tôi không muốn trải qua cuộc sống như ông ấy, vậy thì phải dám có ý nghĩ thoát khỏi nơi này, phải có phách lực phá bỏ hết thảy nguyên tắc, phải có can đảm giết người, phải có dũng khí can đảm gánh chịu hết thảy hậu quả.
Nếu như không có, vậy thì hãy ngoan ngoãn ở trong nhà, sống cuộc sống giống như ông ấy.
Địch Nhượng là người không muốn cả đời đều phải sống trong cảnh nghèo khó, cho nên nó mới cam nguyện mạo hiểm tới tham gia giải thi đấu võ thuật lần này, mục đích đơn giản là muốn mượn cuộc thi đấu này, giúp cho nó thoát khỏi tình cảnh nghèo rớt mùng tơi.
Về phần nó có can đảm, có phách lực phá bỏ hết thảy nguyên tắc hay không, có can đảm giết người hay không, có dũng khí can đảm gánh chịu hết thảy hậu quả hay không, vậy thì tôi cũng không biết rồi.
Bất quá, tôi cảm thấy tên nhóc này vẫn có thể xem là một nhân vật, chỉ cần hơi chút tài bồi, chỉ bằng phần này đảm lượng của nó, thì trong tương lai, nó cũng có thể sẽ trở thành nhân vật độc bá một phương a."
Lâm Phong có chút ngẩn người, không phải kinh ngạc vì Địch Nhượng, mà là kinh ngạc vì những chuyện mà Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã trải qua, kinh ngạc vì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe còn có một ông nội lợi hại như vậy.
Mấy câu nói của ông nội Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rất có đạo lý.
Một người nếu như muốn thành công, thì quả thật là cần phải có những cái kia a.
"Lại là Đạo Điền Hội? Đám người này thật đúng là âm hồn bất tan ah." Diệp Khiêm có chút lắc đầu, nói.
"Như thế nào? Anh Diệp cũng cùng người Đạo Điền Hội có mâu thuẫn hả?" Lâm Phong hỏi.
"Nói đến cũng thật là trùng hợp, vốn không có gì, thế nhưng mà ngày hôm qua, lúc cùng chị Nhiên đi ăn cơm, vừa vặn đi vào nhà hàng do Hoàn Sơn Thái Lang thái tử gia Đạo Điền Hội mở.
Hai người có biết thằng nhóc đó định ra quy củ gì không? Nó vậy mà công nhiên nói người Hoa Hạ không được vào trong quán dùng cơm, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ." Diệp Khiêm nhớ tới chuyện ngày hôm qua liền phẫn nộ không thôi, nói.
Lông mày của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng Lâm Phong cũng không khỏi có chút nhíu lại.
"Nếu như tôi không có đoán sai, thì anh nhất định đã hung hăng giáo huấn thằng nhóc đó một phen đi a?" Lâm Phong có chút cười cười, nói.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Cho nên a, tôi đã nói những người Đạo Điền Hội đó đều la âm hồn bất tân a.
Quả thật là một đám hỗn đãn.
Nếu như không phải tôi thấy bọn họ còn có giá trị lợi dụng, thì tôi đã sớm giải quyết thằng nhóc đó rồi."
"Đạo Điền Hội cũng là một chi nhanh của Hắc Long hội, đối phó bọn họ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ là, tôi không biết bọn họ còn có giá trị lợi dụng gì nữa a, phải biết rằng, bọn họ cũng không giống như gia tộc Ninja Y Hạ Ninja, bọn họ là tay sai trung thành của Hắc Long hội, muốn lợi dụng bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng a." Lâm Phong chậm rãi nói.
"Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã đã sớm bất mãn đối với Hắc Long hội rồi, tôi cũng đã sớm nói, bọn họ đã sớm có ý định thoát ly khỏi sự khống chế của Hắc Long hội." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói, "Cách làm của Diệp Khiêm cũng không phải là không thể được, chỉ cần có thể phân hoá cùng lợi dụng hợp lý, thì nói không chừng Đạo Điền Hội sẽ trở thành một quân cờ trọng yếu của chúng ta a.
Cho tới nay, Hắc Long hội đều đang cân đối lực lượng giữa Yamaguchi Group, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã, từ đó đạt tới cục diện có thể khống chế bọn họ.
Cách làm của Hắc Long hội vốn cũng không có gì, có thể là do Hắc Long hội một mực thiên vị Yamaguchi Group, khiến cho thế lực của Yamaguchi Group một mực áp đảo Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã, chuyện này khiến cho Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã cảm thấy rất bất mãn, chỉ là giận mà không dám nói gì mà thôi.
Ví dụ như chuyện lần trước, Yamaguchi Group bị Phúc Thanh Bang đánh phải lui bước về phía sau, Hắc Long hội lại ra mặt để cho Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã trợ giúp Yamaguchi Group đối phó Phúc Thanh Bang.
Thế nhưng mà, sau khi đánh lui Phúc Thanh Bang, thì Hắc Long hội chỉ là cho bọn họ một chút chỗ tốt tượng trưng mà thôi, rồi lại để cho bọn họ đem địa bàn đã đoạt được toàn bộ trả lại cho Yamaguchi Group.
Hành vi như vậy, sao có thể khiến cho Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã tâm phục khẩu phục, cho nên chuyện bọn họ muốn thoát ly khỉu sự khống chế của Hắc Long hội cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Huống hồ, làm người, ai nguyện ý vĩnh viễn ở dưới người khác a, Hoàn Sơn Thái Nhất của Đạo Điền Hội cùng Tiểu Dã Thất Hải của Cát Xuyên Xã đều là nhân vật độc bá một phương đích nhân vật, tự nhiên là không cam lòng vĩnh viễn bị người kêu đến hét đi a.
Mưu phản chi tâm, đã sớm có."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Tôi cũng có ý nghĩ này.
Chỉ cần chúng ta có thể lợi dụng Đạo Điền Hội một cách hợp lý, phát huy tác dụng của bọn họ, thì chuyện này đối với chúng ta sẽ là một sự trợ giúp rất lớn."
"Tuy nói là như vậy, nhưng Hoàn Sơn Thái Nhất cũng không phải là người dễ dàng đối phó như vậy.
Huống hồ, anh vừa mới thu thập Hoàn Sơn Thái Lang con trai của ông ấy, ông ấy sao có thể dễ dàng đáp ứng hợp tác với anh như vậy?" Lâm Phong ha ha cười cười, nói.
Diệp Khiêm có chút bĩu môi, nói: "Tôi cũng không có ý nghĩ muốn hợp tác với ông ấy, chỉ muốn lợi dụng ông ấy mà thôi.
Hoàn Sơn Thái Nhất, còn không xứng làm bạn của Diệp Khiêm tôi.
Huống hồ, sau khi thu thập Hắc Long hội, thì Đạo Điền Hội sẽ là địch nhân kế tiếp của chúng ta a."
Lâm Phong nhẹ gật đầu, nói: "Tôi đối với Diệp huynh rất yên tâm, mưu trí của anh Diệp chính là Gia Cát Lượng đương thời, đối phó một người giống như Hoàn Sơn Thái Nhất, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao."
"Có chuyện này tao không thể không nhắc nhở mày, thân phận của Hoàn Sơn Thái Nhất cũng không phải đơn giản như vậy, chỉ sợ sau khi mày biết rõ sẽ không nỡ hạ thủ." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói.
Diệp Khiêm có chút ngẩn người, kinh ngạc nói: "Hoàn Sơn Thái Nhất còn có thân phận đặc thù gì sao? Tại sao tao không nỡ ra tay?"
"Mày đã quên ân nhân của mày rồi hả, mày đã quên Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt là một trong ba người sáng lập Nanh Sói chúng ta sao?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói, "Hoàn Sơn Thái Nhất chính là anh của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt.
Mày nỡ ra tay đối phó ông ấy sao?"
Toàn thân Diệp Khiêm không khỏi chấn động, quả thật là không thể tin được, hắn vô luận như thế nào cũng thật không ngờ Hoàn Sơn Thái Nhất vậy mà lại là anh của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt.
Lông mày có chút nhíu lại, nói: "Thiên Hòe, tin tức này của mày có chính xác không? Hoàn Sơn Thái Nhất thật sự là anh của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt?"
"Mày không tin thì cứ tự mình đi thăm dò." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ngữ khí đông cứng nói.
Diệp Khiêm sững sờ, lập tức bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tao đương nhiên không phải không tin.
Chỉ là tao có chút kinh ngạc mà thôi, thật không ngờ Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt vậy mà còn có một người anh, như thế nào mà tao trước kia lại chưa từng nghe chị ấy đề cập tới?"
"Mối quan hệ giữa Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt cùng anh của chị ấy cũng không khá lắm, Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt cũng chính bởi vì Hoàn Sơn Thái Nhất gia nhập Đạo Điền Hội, làm hại cha của chị ấy bị giết chết, cho nên vẫn đối với Hoàn Sơn Thái Nhất không có bao nhiêu hảo cảm." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói, "Như thế nào? Hiện tại mày có ý kiến gì không?"
Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, nói: "Đừng nói Hoàn Sơn Thái Nhất cùng Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt có quan hệ không tốt, cho dù quan hệ của bọn họ rất tốt, thì nếu như Hoàn Sơn Thái Nhất ngăn cản cước bộ của tao, thì tao cũng sẽ nhổ ông ấy lên.
Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt là người sáng lập Nanh Sói, tao tin tưởng chị ấy sẽ không muốn nhìn thấy tình cảnh cước bộ của Nanh Sói bị ngăn cản a.".