Loại người giống như Hoàn Sơn Thái Lang là điển hình của loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi cang hung ác đối với hắn, thì hắn lại càng cảm thấy phi thường thoải mái.
Nói như thế nào đây? Có lẽ đây là loại người thích bị coi thường a.
Diệp Khiêm đương nhiên sẽ không tin tưởng chuyện Hoàn Sơn Thái Lang sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp mình, hắn chỉ vì muốn Diệp Khiêm thả hắn ra mà thôi.
Huống hồ, Diệp Khiêm cũng không cần một kẻ phế vật như vậy, hắn không thể giúp được mình chuyện gì.
Bất quá, Diệp Khiêm thật sự cũng không thể giết chết hắn, dù sao Diệp Khiêm bây giờ còn đang có ý muốn lợi dụng Đạo Điền Hội, muốn để cho bọn họ mưu phản Hắc Long hội, nếu như giết chết Hoàn Sơn Thái Lang thì chẳng phải hết thảy mọi chuyện sẽ tan thành bong bóng hết sao.
Nếu như thành công châm ngòi ly gián Đạo Điền Hội mưu phản Hắc Long hội, thì chuyện này nhất định sẽ tạo thành áp lực cực lớn đối với Hắc Long hội, khiến cho bọn họ không rãnh để chú ý tới hắn nữa.
Như vậy hắn có thể có thêm thời gian hơn cùng cơ hội để giải quyết Hắc Long hội.
Nhìn Hoàn Sơn Thái Lang, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Làm trâu làm ngựa? Đáng tiếc là mày không đủ tư cách.
Mày nói mày có phải là người thích bị coi thường hay không, lần trước tao đã buông tha cho mày rồi, hiện tại mày lại chạy đến tìm tao gây chuyện phiền toái, nếu như tao không cho mày chút điểm trừng phạt, thì sau này tao biết để mặt mũi của tao vào đâu a?"
Toàn thân Hoàn Sơn Thái Lang chấn động run rẩy, cuống quít nói: "Đừng...!Đừng, Diệp tiên sinh, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, anh đại nhân đại lượng hãy tha cho tôi lần này a."
"Tha cho mày?" Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói, "Ngược lại cũng không phải là không thể được, bất quá, mày đã bày ra trận thế lớn như vậy, nếu như tao không đáp trả, thì chẳng phải là quá mất mặt rồi sao?" Nhìn hơn 100 người ở trước mặt, Diệp Khiêm nói tiếp: "Đều chớ ngu ngốc đứng ở đây nữa, mau nhanh chóng đi về nói với Hoàn Sơn Thái Nhất, hãy nói là con của ông ấy đang nằm trong tay tao, nếu như ông ấy muốn người thì hãy tự mình tìm tới tao.
Tao quán cà phê đối diện chờ ông ấy tới, tao cho ông ấy một giờ, nếu như ông ấy không đến thì cũng đừng trách tao không khách khí, quá hạn tao sẽ không đợi."
Đám người kia toàn bộ đều sửng sờ, có chút không biết phải làm sao, đi cũng không được mà không đi cũng không được.
Hoàn Sơn Thái Lang hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng quát: "Còn đứng ở đó sửng sờ làm gì hả? Còn không tranh thủ thời gian đi gọi cha tao tới đây, bộ bọn mày muốn để cho tao chết hả."
Đã có mệnh lệnh của Hoàn Sơn Thái Lang, những người kia đâu còn dám chần chờ, liền lập tức rời đi.
Diệp Khiêm nhìn Hoàn Sơn Thái Lang, buông lỏng thanh chủy thủ đặt ở ngay cổ họng của hắn ra, gõ bờ vai của hắn một chút, nói: "Tốt rồi, cùng ta đi thôi.
Mày cũng đừng có đùa nghịch thủ đoạn gì, mày không thể trốn thoát lòng bàn tay của tao đâu, nếu như mày không sợ chết thì hãy thử một chút."
Hoàn Sơn Thái Lang nào dám nhiều lời, cúi đầu khom lưng liên tục nói "Vâng!"
Đi đến quán cà phê, Diệp Khiêm tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống.
Địch Nhượng thì lại rất tự nhiên đứng ở một bên, cũng không có ý định ngồi xuống.
Về phần Hoàn Sơn Thái Lang, thì tự nhiên là giống như cháu nội, đứng cung kính ở một bên, sợ mình không cẩn thận đắc tội Diệp Khiêm, thì sẽ bị đòn không đáng a.
Người của hắn đã đi thông báo cho cha của hắn rồi, hắn tin tưởng chỉ cần cha của hắn tới đây, thì hắn nhất định sẽ an toàn, nói không chừng còn có thể hung hăng giáo huấn Diệp Khiêm một phen, hiện tại hắn đắc tội Diệp Khiêm cũng không có chỗ tốt gì, điểm ấy hắn vẫn tự hiểu lấy.
Quay đầu nhìn Địch Nhượng, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Ngồi đi, chúng ta cũng không có phân chủ tớ gì, em không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.
Ở trước mặt của anh, chỉ cần chú ý một chút là tốt rồi, anh không thích người quá bảo thủ không chịu thay đổi."
Địch Nhượng có chút sửng sốt một chút, cũng không có phản đối, trực tiếp ngồi xuống Diệp Khiêm đối diện.
Hắn cũng không biết, theo thời gian dần trôi qua hắn có chút dung nhập vào nhân vật của mình rồi.
Nhìn thấy Địch Nhượng phản ứng như vậy, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nếu như đổi lại lúc bình thường thì chắc hẳn Địch Nhượng sẽ không để ý tới lời nói của hắn, hoặc là ngay từ đầu liền trực tiếp ngồi xuống a.
Nhìn thấy Địch Nhượng ngồi xuống, trong nội tâm của Hoàn Sơn Thái Lang không khỏi có chút chua xót a, ngẫm lại chính mình, chưa từng chịu qua vũ nhục như vậy a, lần trước khi mình đi đến quán cà phê thì có một nhóm lớn thủ hạ ở một bên hầu hạ mình uống cà phê.
Hôm nay, phong thủy luân chuyển a, chính mình ngược lại phải đứng ở một bên.
Sau khi gọi hai ly cà phê, Diệp Khiêm cùng Địch Nhượng mỗi người một ly, Hoàn Sơn Thái Lang tự nhiên là không có phần.
Quán cafe Địch Nhượng cũng đến mấy lần, bất quá trước kia đều là hắn nhìn người khác uống, hôm nay đổi lại người khác nhìn hắn uống, cảm giác có chút kỳ quái, có chút không quen.
Bất quá, đối với người Đạo Điền Hội, Địch Nhượng vốn cũng không có hảo cảm gì, tự nhiên sẽ không thay Hoàn Sơn Thái Lang cầu tình rồi, huống hồ, hiện tại hắn đi theo Diệp Khiêm, chỉ mang theo con mắt cùng lỗ tai, không có mang theo miệng để nói a.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Khiêm cũng không nóng nảy, sau khi uống xong một ly cà phê, Diệp Khiêm nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, đã được hơn 10 phút rồi.
Vì vậy lại kêu thêm một ly cà phê.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Diệp Khiêm bỗng nhiên vang lên, móc ra xem xét, là Thanh Phong gọi tới, Diệp Khiêm sau khi có chút sửng sốt liền bắt máy.
Phía đối diện truyền đến âm thanh có chút phẫn nộ của Thanh Phong, huyên thuyên nói một đống.
Diệp Khiêm nói: "Mịa, mày có thể nói rõ một chút hay không, huyên thuyên một đống, lão tử một câu đều nghe không hiểu."
Thanh Phong hít thật sâu một hơi, sau đó đem chuyện này nói đơn giản một lần.
Nghe xong lời Thanh Phong nói, sắc mặt của Diệp Khiêm lập tức trầm xuống, một cổ sát ý giống như sóng to gió lớn bùng lên.
Hoàn Sơn Thái Lang ở bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, trong nội tâm không hiểu sao liền rùng mình một cái, toàn thân nhịn không được mà bắt đầu run rẩy, hắn không rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nhịn không được âm thầm phỏng đoán, không phải bên phía cha của mình đã xảy ra vấn đề gì, đắc tội vị này chứ.
Toàn thân Địch Nhượng cũng không khỏi run lên một chút, trong nội tâm không khỏi cảm thấy lạnh hết cả người, kinh hãi nhìn về phía Diệp Khiêm.
Địch Nhượng chỉ cảm thấy cổ sát ý trên người Diệp Khiêm quá mức mãnh liệt, khiến cho người ta có loại cảm giác giống như đưa thân vào trong địa ngục, phảng phất giống như chỉ cần đi tới một bước là sẽ rớt xuống vách núi vạn trượng.
"Chuyện xảy ra lúc nào? Có người nào gặp chuyện không may hay không?" Diệp Khiêm lạnh giọng nói.
"Lúc chạng vạng tối hôm nay, video cũng đã lan truyền trên mạng.
Bất quá, chỉ xuất hiện trên trang web Nhật Bản, bên phía Hoa Hạ thì đều bị xóa.
Bên Nhật Bản không có chuyện gì, chỉ tổn hại một chút mà thôi, bất quá bên Hoa Hạ lại chết bốn người vô tội.
Em sẽ lập tức chuyển video qua cho anh.
Đám chó Nhật này quá ghê tởm, lão đại, chúng ta cũng không thể mặc kệ ah." Thanh Phong phẫn nộ nói.
"Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, mau chuyển video qua đây.
Đợi sau khi tao xem xong sẽ quyết định." Diệp Khiêm nói, "Bên Hoa Hạ có phản ứng gì không?"
"Tạm thời còn không có, bọn họ chỉ đem tất cả video trên website toàn bộ xóa bỏ.
Tin tưởng rất nhanh sẽ phát biểu thanh minh a, bất quá đám người kia có thể có phản ứng gì? Nhiều lắm thì nói vài lời khiển trách mãnh liệt mà thôi." Thanh Phong có chút tức giận bất bình nói.
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Thông báo cho Jack cùng Lý Vĩ, để cho bọn họ trước chuẩn bị sẵn sàng.
Đợi tao xem xong video, tao sẽ liên hệ với bọn mày." Nói xong, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại.
Một lát, "Tích" một tiếng, Thanh Phong đem video truyền tới, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Hoàn Sơn Thái Lang bên cạnh, hắn bị hù dọa run rẩy một hồi, cuống quít lui ra xa một chút.
Diệp Khiêm mở video ra, tinh tế nhìn xuống, không nhìn thấy thì thôi, vừa nhìn thấy thì lửa giận của Diệp Khiêm lập tức dâng lên, tức sùi bọt mép, có lẽ chính là như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Khiêm ngưng trọng như vậy, Địch Nhượng không khỏi ngẩn người, biết chắc là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi.
Về phần Hoàn Sơn Thái Lang, thì là đang cầu ông ngoại bái bà nội hy vọng Diệp Khiêm sẽ không đừng đem lửa giận phát tiết đến trên người hắn.
Chuyện này xảy ra có chút phá vỡ kế hoạch của Diệp Khiêm, bất quá đây cũng là chuyện có thể tưởng tượng ra được.
Tổng tuyển cử Nhật Bản sắp diễn ra, tất cả chính đảng vì muốn lôi kéo dân tâm, bọn họ sẽ làm ra rất nhiều hành động quá kích, chỉ không biết hành động lần này là do ai sai phái.
Bất quá, chuyện này đối với Diệp Khiêm mà nói cũng không trọng yếu, ai là người sai phái Diệp Khiêm cũng mặc kệ, chuyện lần này là nhằm vào cả Hoa Hạ, nên Diệp Khiêm cũng sẽ trả thù toàn bộ Nhật Bản.
Diệp Khiêm chỉ hận kế hoạch của mình khởi động quá muộn, nếu không cũng sẽ không biến thành chuyện như vậy.
Nếu như sớm khởi động kế hoạch một bước thì chính đảng Nhật Bản ốc còn không mang nổi mình ốc, khẳng định sẽ không thể làm ra những hành động này a.
Bất quá, chuyện đã phát sinh rồi, có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa, huống hồ, chuyện này cũng căn bản không liên quan đến Diệp Khiêm.
Hơn nữa Diệp Khiêm không phải là loại người chỉ biết hối hận.
Tắt video, ánh mắt của Diệp Khiêm chậm rãi chuyển hướng sang Hoàn Sơn Thái Lang bên cạnh, trong ánh mắt bắn ra trận trận sát ý, khiến cho Hoàn Sơn Thái Lang bị hù sợ run rẩy một hồi, "Phù phù" một chút quỳ xuống, cầu khẩn nói: "Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh, chuyện không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi a, đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi."
Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Tao biết chuyện này không liên quan đến mày, bất quá lão tử hiện tại đang bực tức trong lòng, muốn tìm người phát tiết, chỉ có thể trách mày xui xẻo mà thôi." Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm đứng lên, một cước hung hăng đá vào ngực của Hoàn Sơn Thái Lang, lập tức đạp Hoàn Sơn Thái Lang ngã ra phía sau.
Đi nhanh về phía trước, Diệp Khiêm cưỡi lên trên người Hoàn Sơn Thái Lang, quyền cước không ngừng hướng trên người Hoàn Sơn Thái Lang phát tiết.
Tuy phẫn nộ đến cực điểm, nhưng Diệp Khiêm lại còn không có mất đi lý trí, ra tay vẫn có chừng mực, không đến mức muốn mạng của tên tiểu tử này, bất quá, phải ở trong bệnh viện một hai tháng là không thể tránh khỏi.
Không cần thiết một lát, mặt của Hoàn Sơn Thái Lang đã sưng phồng lên giống như đầu heo giống, quán ly, nhân viên phục vụ cùng những khách hàng trong quán cà phê nhìn thấy một màn như vậy, cũng không dám lên tiếng, sợ bị tai bay vạ gió.
Nhìn thấy hỏa hầu đã không sai biệt lắm, Diệp Khiêm chậm rãi đứng lên, nhìn Địch Nhượng, nói: "Đi thôi." Nói xong, để lại tiền ở trên mặt bàn, trực tiếp hướng bên ngoài quán cà phê đi tới.
Địch Nhượng có chút ngẩn người, bước nhanh đi theo..