Có thể làm quản gia Diệp gia, cũng không phải là người bình thường có thể đảm nhiệm a.
Diệp Chân Dương có thể được lão gia tử coi trọng như vậy, cũng đủ để nói rõ năng lực của hắn.
Đối mặt với sự khiêu khích của An Tư như vậy, mà Diệp Chân Dương cũng chỉ nhàn nhạt nở nụ cười một chút, cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Qua nhiều năm như vậy, người đi khiêu chiến uy nghiêm của Diệp gia rất nhiều, nhưng người có thể cười đến cuối cùng thì lại không có một người nào.
Bởi vậy, đối mặt với sự khiêu khích của An Tư, Diệp Chân Dương cũng chỉ cười cười mà thôi, cũng không có cùng bà cứng đối cứng.
Lấy nhu thắng cương, có đôi khi cũng là một phương pháp xử lý rất tốt.
Diệp Khiêm có chút áy náy nhìn Diệp Chân Dương nở nụ cười một chút, thái độ cũng không có phẫn nộ giống như An Tư vậy, dù sao, hiện tại hắn cũng không rõ người đứng ở trước mắt này có thật sự là cừu gia của hắn hay không.
Huống hồ, nếu như Diệp Khiêm muốn biết rõ thân thế của mình, thì từ trên người những người này có lẽ sẽ có phát hiện mới, bởi vậy, đắc tội bọn họ cũng không phải là phương pháp xử lý tốt.
Nhìn thấy biểu lộ có chút áy náy của Diệp Khiêm, Diệp Chân Dương không khỏi có chút sửng sốt, hiển nhiên là có chút giật mình.
Theo hắn, Diệp Khiêm hẳn là phải cùng An Tư tới khiêu khích nháo sự, bây giờ lại nhìn thấy Diệp Khiêm có biểu lộ áy náy đối với hắn như vậy, quả thật khiến cho hắn giật mình.
Bất quá, vì lễ phép, Diệp Chân Dương vẫn quay đầu lại nhìn Diệp Khiêm có chút cười cười.
Trang viên Diệp gia rất lớn, chiếm diện tích hơn ba nghìn mẫu, ngoại trừ hội trường cỡ lớn, cùng với chỗ ở của đệ tử gia tộc ra, thì cũng có phòng ở chuyên môn chuẩn bị cho người ngoài.
Từ lúc đại thọ lão gia tử sắp tới gần, Diệp Chính Hùng liền phân phó đệ tử phía dưới đem tất cả phòng ở quét dọn một lần, dùng để cho những khách mời tới tham dự đại thọ lần này ở lại.
Bất quá, chỗ ở của bọn người An Tư cũng không phải là ở trong những phòng này, mà là một nơi vắng vẻ ở hậu viện.
Chỗ đó gần phòng bếp, hoàn cảnh không phải quá tốt, bất quá trong phòng vẫn rất sạch sẽ.
Rất rõ ràng, là bọn họ đã không được tôn trọng rồi.
Bất kể nói thế nào, thì bọn người An Tư cũng là người Diệp gia a.
Cho dù không an bài một cái đình viện cho bọn họ ở, thì tối thiểu cũng phải an bài một phòng ở dành cho khách a.
Chỉ là, đại thọ 80 tuổi của lão gia tử, người Diệp gia thập phần coi trọng, Diệp Chính Hùng tuyệt đối không thể để cho An Tư tới náo loạn đại thọ của lão gia tử, bởi vậy mới an bài như vậy.
Lần này An Tư cũng không có biểu hiện không vui gì, thái độ rất bình tĩnh, không có chỉ cây dâu mắng cây hòe, cũng không có cùng Diệp Chân Dương nhao nhao náo loạn đòi đi phòng chủ nhân ở.
An Tư đã không náo loạn, Diệp Khiêm tự nhiên là cầu còn không được, đương nhiên cũng sẽ không đưa ra ý kiến của hắn.
Nếu như đổi lại lúc khác Diệp Chân Dương kỳ thị hắn như vậy, không tôn trọng hắn như vậy, thì hắn nhất định sẽ giận dữ, không làm rõ ràng rành mạch thì sẽ không bỏ qua.
Người tranh giành một hơi, Phật tranh giành một nén hương nha.
Bất quá, Diệp gia chính là cổ võ thế gia đã lưu truyền ngàn năm, thế lực khổng lồ nên Diệp Khiêm không dám xem nhẹ, huống hồ, lần này Diệp Khiêm cũng muốn làm rõ ràng thân thế của mình, cho nên, thái độ tự nhiên là bình thản hơn một ít.
Sau khi an bài cho bọn người An Tư xong, Diệp Chân Dương liền cất bước đi ra ngoài.
Lúc ra đến bên ngoài, hắn còn cố ý phân phó đệ tử gia tộc canh cửa một câu, để cho bọn họ coi chừng An Tư, Diệp Khiêm cùng Diệp Văn, không để cho bọn người An Tư ở bốn phía chạy loạn, một khi có tình huống như thế thì lập tức bẩm báo cho hắn.
Tuy vết thương cũ của An Tư đã khỏi hẳn, thế nhưng mà thân thể cũng không có biện pháp khôi phục đến tình trạng lúc trước.
Đã ngồi xe lăn thời gian dài như vậy, hơn nữa An Tư lại một mực bị cừu hận tràn ngập trong óc, đêm qua cũng không có ngủ.
Tối hôm qua còn say xe, ối ra đầy đất.
Lúc này, càng lộ ra mệt mỏi không chịu nổi.
Cho nên, sau khi Diệp Chân Dương vừa rời khỏi, An Tư liền nói với Diệp Khiêm một tiếng, sau đó liền đi vào trong phòng nằm ngủ.
Diệp Khiêm cũng không nói gì, sau khi phân phó Diệp Văn chiếu cố tốt An Tư, liền đi ra ngoài.
Nhìn lướt qua bốn phía, trong nội tâm của Diệp Khiêm phảng phất có một loại cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa, cổ cảm giác này phi thường mãnh liệt.
Nội tâm, phảng phất có một cổ lực lượng đang dẫn dắt hắn hướng phía trước mặt đi tới.
"Thật xin lỗi, quản gia đã phân phó, mọi người không thể bốn phía đi loạn." Một gã đệ tử Diệp gia ngăn cản đường đi của Diệp Khiêm, nói.
Diệp Khiêm cao thấp đánh giá hắn, nói: "Tôi chỉ muốn đi tham quan xung quanh một chút mà thôi."
"Vậy cũng không được." Gã đệ tử Diệp gia kia nói, "Chẳng những là anh, mà những khách mời khác cũng chỉ có thể hoạt động trong sân mà thôi, không thể tự tiện rời khỏi.
Anh vẫn nên trở về đi thôi, xin đừng làm khó cho chúng tôi a."
Diệp Khiêm có chút nhún vai, quay người hướng phòng của mình đi đến.
Lúc vừa mới xoay người, khóe mắt thoáng nhìn thấy một thân ảnh rất quen thuộc, trong nội tâm không hiểu sao lại xúc động một chút.
Cũng chỉ là một cái bóng lưng, nhưng Diệp Khiêm lại cảm thấy hết sức quen thuộc, bát quá hắn lại không nghĩ ra là đã nhìn thấy ở nơi nào.
Lông mày có chút nhíu lại, tiếp mà cười nhạt một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Xin hỏi, người vừa đi qua bên kia là ai a?"
Gã đệ tử Diệp gia quay đầu nhìn về phía Diệp Khiêm nói, nói: "Có một số việc không nên nghe ngóng thì đừng có nghe ngóng, anh không nên hỏi nhiều làm gì."
Diệp Khiêm có chút bĩu môi, ngượng ngùng nở nụ cười một chút, quay người rời khỏi Bất quá, trong nội tâm nhưng vẫn tràn đầy nghi hoặc, không khỏi âm thầm thầm nghĩ: "Hay là đợi buổi tối đi qua đó nhìn một cái a." Nếu như không giải khai nghi hoặc này thì trong nội tâm Diệp Khiêm sẽ cảm thấy có chút vướng mắc, hắn thật sự không rõ, đến cùng là người nào lại khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc như vậy.
Hiện tại nhất định là đi ra không được rồi, Diệp Khiêm cũng không muốn cùng người Diệp gia phát sinh ra mâu thuẫn gì, cho nên đành phải tạm thời ẩn nhẫn xuống, hết thảy chỉ đợi khi màn đêm buông xuống rồi nói sau a.
Tuy những đệ tử Diệp gia này đều tu luyện cổ võ thuật, nhưng hôm nay Diệp Khiêm đã là võ giả tam phẩm, hơn nữa, kinh nghiệm thực chiến của hắn hơn những người này rất nhiều.
Sau khi trở về phòng, Diệp Khiêm nhắm mắt điều tức.
Hôm nay hắn xem như mở rộng tầm mắt rồi, vậy mà thoáng cái nhìn thấy nhiều người tu luyện cổ võ thuật như vậy, có chút giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp trên mạng hay viết a.
Thân thủ của những người kia Diệp Khiêm cũng không biết rõ, cho nên hắn càng không dám có chút lười biếng nào, nếu như không mau chóng đem công phu của mình tăng lên, thì trong tương lai nếu như cùng những người tu luyện cổ võ thuật này đối chiến, thì sẽ rất khó đoán trước được kết quả a.
Tuy An Tư nói, cảnh giới cổ võ thuật chia làm tam phẩm, nhất phẩm, nhị phẩm và tam phẩm, Diệp Khiêm nghiễm nhiên đã là cao thủ tam phẩm rồi, bất quá, Diệp Khiêm chỉ vừa mới bước vào cảnh giới tam phẩm mà thôi.
Huống hồ, hắn cũng không có cùng những cao thủ cổ võ thuật này giao thủ, cho nên cũng không biết thân thủ của bọn họ thế nào.
Thậm chí, Diệp Khiêm hoài nghi, võ giả tam phẩm cũng không phải là võ giả có cảnh giới cổ võ thuật cao nhất.
Cho dù cổ võ thuật có khó tu luyện đến cỡ nào, cho dù thân thể của hắn có chút đặc thù, hắn dùng thời gian không tới hai năm đã đột phá đến cảnh giới võ giả tam phẩm, thì người khác dùng vài thời gian vài chục năm làm sao mà vẫn chỉ là võ giả cảnh giới tam phẩm được?
Diệp Khiêm hoài nghi cũng không phải không có lý, cho nên, hiện tại hắn không dám có chút lười biếng.
Vì muốn mình đứng ở thế bất bại, nên hắn nhất định phải tận lực nâng cao tu vi cổ võ thuật của mình.
Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người a, tuy Diệp Khiêm không có ý định phát sinh mâu thuẫn cùng những cổ võ giả này, thế nhưng mà cũng không có nghĩa là hắn không sẽ dính dấp tới những tranh đấu giữa cổ võ giả.
Một khi như thế, nếu như công phu của hắn không tốt thì tuyệt đối sẽ không được.
Mặc dù nói, võ công đối mặt với vũ khí hiện đại không chịu nổi một kích, thế nhưng mà tu luyện cổ võ thuật có thể khai phát vô hạn tiềm năng trong thân thể con người a.
Nói cho cùng, chúng ta cũng không thể đi tới chỗ nào đều dùng xe kéo hai khỏa đạn đạo a? Cũng không có khả năng đi tới chỗ nào đều có súng ống dạn dược cho chúng ta sử dụng a? Cho nên, đôi khi, cổ võ thuật vẫn có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Tối thiểu, cũng có thể đề cao năng lực tác chiên của từng binh sĩ a.
Cơm trưa cùng cơm tối đều có đệ tử Diệp gia đưa tới, đồ ăn rất phong phú, là món ăn Quảng Đông chính tông.
Món ăn Quảng Đông cấp bậc tương đối tương đối cao, các quán ăn rất ít khi nấu được món ăn Quảng Đông chính tông, bất quá, hiển nhiên đầu bếp Diệp gia này có tay nghề nấu món ăn Quảng Đông cũng không tệ, hơn nữa còn tương đương cao minh, làm được hương vị sắc đều đủ.
Các món ăn Quảng Đông luôn chú trọng đến bốn yếu tố: hương, sắc, vị và hình dạng.
Nghệ thuật ẩm thực ở đây luôn có yêu cầu vô cùng khắt khe.
Các nguyên liệu sau khi được chế biến luôn đạt tới mức độ gần như hoàn hảo: non mà không sống, mỡ mà không ngấy, tươi mà không thô, thanh mà không nhạt.
Vào hai mùa thu đông, các món ăn nơi đây thường là các món ấm nóng, rất đậm vị.
Mặc dù Diệp Chân Dương đối với bọn họ rất đề phòng, bất quá, cũng không thể làm mất đi phong phạm của Diệp gia, nên sẽ không chỉ để cho bọn họ uống trà xanh ăn cơm nhạt.
Bởi vì gần đây lao lực quá nhiều, nên thân thể của Diệp Khiêm cũng có một chút mệt nhọc, khẩu vị cũng không được khá lắm.
Bất quá, hai bữa cơm này lại để cho Diệp Khiêm ăn rất vui vẻ, hơn nữa khẩu vị tốt hơn rất nhiều.
Diệp Khiêm thậm chí nhịn không được có y nghĩ, hắn không biết có nên chiêu mộ đầu bếp đỉnh cấp để nấu ăn cho hắn không nữa, mỗi ngày một món ăn, đoán chừng khẩu vị của hắn sẽ càng tốt a? Bất quá, chuyện này hiển nhiên là chuyện không thể nào, Diệp Khiêm thường xuyên bôn ba bốn phía, cũng không có khả năng mang theo những vị đầu bếp kia a? Biện pháp duy nhất, là mở cửa hàng ăn uống trên toàn bộ thế giới, đến lúc đó hắn muốn ăn lúc nào cũng được.
Bất quá mục tiêu này có chút không thực tế, Diệp Khiêm cũng chỉ suy nghĩ cho vui mà thôi.
An Tư sau khi ăn cơm tối liền đi ngủ, bà ăn cũng không nhiều, thân thể mặc dù chuyển biến tốt một chút, bất quá nhưng vẫn là lộ ra vẻ tiều tụy cùng mỏi mệt.
Sắc trời đã dần tối đi, bóng đem dần bao phủ xuống.
Bởi vì chỗ Diệp Khiêm ở tương đối vắng vẻ, cho nên lộ ra đặc biệt quạnh quẽ cùng âm trầm.
Đèn bên trong trang viên Diệp gia đã được bật lên, đèn đuốc sáng trưng, bóng tối liền bị khu trục ra.
Diệp Khiêm mở cửa phòng ra, hướng phía ngoài nhìn thoáng qua, hai gã đệ tử Diệp gia vẫn còn canh gác ở cửa ra vào, không có chút nào oán hận cùng lười biếng.
Trong nội tâm Diệp Khiêm không khỏi âm thầm nhẹ gật đầu, đối với tố chất của đệ tử Diệp gia có chút thưởng thức..