Siêu Cấp Cường Giả

Chương 151: Mạc Nhận, bí mật bị bại lộ



Jeangeorges, một trong những nhà ăn cao cấp của Pháp nổi tiếng khắp thế giới.

Nhà hàng Jeangeorges ở Đông Hải nằm bên sông Hoàng Phổ.

Hết thảy những thứ trang trí trong Jeangeorges đã khiến nó trở thành một nơi tao nhã, cao quý.

6h30, Bùi Đông Lai đi theo Liễu Nguyệt cùng Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi bước vào Jeangeorges.

Tuy rằng hiện giờ là một người có tài sản hơn 9 con số nhưng đây là lần đầu tiên hắn bước vào một nơi xa hoa như thế này.

Cảm nhận được không khí cao quý trong này, nhìn thấy những khách nhân có khí độ bất phàm, Bùi Đông Lai cũng không lộ ra vẻ luống cuống, ngược lại, vẻ mặt hắn tự nhiên.

Đêm nay, dưới sự yêu cầu của Liễu Nguyệt, hắn mang trên người một bộ Armani.

Đông Phương Lãnh Vũ mặc một thân phong cách England mà tiểu la lỵ lại mang một thân Burberry còn về phần Liễu Nguyệt thì nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội bó sát người.

4 người Bùi Đông Lai vừa bước vào nhà hàng thì làm hấp dẫn không ít ánh mắt. Trong đó không ít người thầm cười Liễu Nguyệt, già mà gặm cỏ non.

Rất nhanh, ở dưới cái nhìn của những khách nhân, đám người Bùi Đông Lai đã đi đến bàn của mình, sau đó ngồi xuống.

- Ngài khỏe chứ, xin hỏi mọi người còn có đợi ai nữa không?

Lúc này, nhân viên phục vụ liền tiến lên, đem menu đưa đến trước mặt Liễu Nguyệt.

- Để sau rồi gọi, còn vài vị bằng hữu chưa tới.

Liễu Nguyệt thản nhiên nói.

- Được.

Người phục vụ nghe vậy thì liền cung kính đứng sang một bên.

"Bá!"

Ngay sau đó, trong phòng ăn dường như tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Dưới cái nhìn của mọi người thì Mộ Khuynh Nhan cùng Tương Cương đi vào.

Hôm nay, Mộ Khuynh Nhan không mang lễ phục dạ hội, nàng mang một chiếc áo liền váy do một vị thiết kế có tiếng ở HK làm ra, bộ quần áo này phối hợp với đôi giày cao gót của nàng làm cho người nàng tràn đầy vẻ dụ hoặc.

- Đông Lai ca, vị đó là Mộ Khuynh Nhan, thật là đẹp a?

Ddplv cũng không biết Bùi Đông Lai có quen biết với Mộ Khuynh Nhan, thấy Mộ Khuynh Nhan tiến đến thì hạ giọng nói.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, hắn không phải không thừa nhận, chỉ nói về tư sắc thì Mộ Khuynh Nhan quả thật là một cực phẩm trong nhân gian.

- Sau này ta cũng muốn mặc bộ đồ như thế, sau đó mang theo đôi giày cao gót.

Trong đôi mắt tiểu loli tràn ngập vẻ ghen tị.

Lúc 3 người Bùi Đông Lai âm thầm quan sát Mộ Khuynh Nhan thì Liễu Nguyệt đứng lên, sau đó vẫy vẫy tay, Mộ Khuynh Nhan và Tương Cương thấy được thế thì liền đi tới. Trong đó, Mộ Khuynh Nhan thấy có Bùi Đông Lai thì 2 mắt của nàng liền sáng lên, hơn nữa còn lộ ra vẻ tươi cười.

Rất nhanh, Tương Cương cùng Mộ Khuynh Nhan đã đi đến.

- Thật có lỗi, Liễu tiểu thư, trên đường kẹt xe nên mới tới trễ.

Tương Cương mỉm cười rồi bắt tay với Liễu Nguyệt, khóe mắt âm thầm đánh giá Bùi Đông Lai, hắn từ Liễu Nguyệt đã biết được chính Bùi Đông Lai đã xuất thủ cứu thoát Mộ Khuynh Nhan.

- Tương tiên sinh, vị này chính là Bùi Đông Lai.

Dường như đã nhận thấy ánh mắt của Tương Cương, nên Liễu Nguyệt cười nói:

- Đông Lai, vị này chính là Tương tiên sinh chủ tịch tập đoàn Hồng Tinh.

- Chào ngài, Tương tiên sinh.

Bùi Đông Lai đứng lên vươn tay, mỉm cười.

- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, lời này tuyệt không giả a.

Tương Cương thân thiết nắm lấy tay Bùi Đông Lai, vẻ mặt cảm kích nói:

- Đông lai, chuyện ngày hôm qua tôi đã nghe Liễu tiểu thư nói, cảm ơn cậu.

- Việc nên làm.

Bùi Đông Lai cười cười.

- Thật không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt.

Mắt thấy Tương Cương vừa buông tay Bùi Đông Lai thì Mộ Khuynh Nhan liền mỉm cười lên, chủ động nắm lấy tay Bùi Đông Lai.

- Quả thật là bất ngờ.

Mặc dù được Mộ Khuynh Nhan nắm tay nhưng ánh mắt của Bùi Đông Lai vẫn tỏ ra bình tình, nở nụ cười.

Thấy một màn như vậy, Tương Cương liền hơi kinh ngạc.

Mà ở một bên Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu loli thấy 2 người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau thì không nhịn được mà hỏi:

- 2 người… 2 người biết nhau sao?

Bùi Đông Lai cùng Mộ Khuynh Nhan liền cười, sau đó đồng thời buông tay.

- Tiểu Vũ, Uyển Nhi, còn không mau chào hỏi Tương tiên sinh cùng Mộ tiểu thư.

Liễu Nguyệt thấy Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi choáng váng thì mỉm cười nhắc nhở.

Nghe Liễu Nguyệt nói thế thì Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi mới lấy lại tinh thần, lần lượt chào hỏi Tương Cương mà Mộ Khuynh Nhan.

Tương Cương mỉm cười, sờ đầu tiểu loli một cái sau đó ngồi ở bên cạnh Liễu Nguyệt, mà Mộ Khuynh Nhan không biết là vô tình hay cố ý mà ngồi ở bên cạnh Bùi Đông Lai.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi đều nghi hoặc, nhưng mà cũng không dám hỏi.

Thấy Tương Cương và Mộ Khuynh Nhan xuất hiện, Liễu Nguyệt liền cầm menu gọi món ăn.

Trong quá trình chờ món ăn đem lên, thông qua cuộc nói chuyện giữa Liễu Nguyệt và Tương Cương thì Bùi Đông Lai biết được vì biết được mọi người lo lắng đến việc bị bắt cóc cho nên 5 ngày sau Mộ Khuynh Nhan sẽ tổ chức thêm một liveshow ở Đông Hải.

Điều này làm cho Bùi Đông Lai không khỏi cảm thấy bội phục Mộ Khuynh Nhan.

Chỉ chốc lát, thức ăn đã được dọn lên.

- Tương Tiên sinh, Mộ tiểu thư, mời.

Mắt thấy thức ăn được dọn lên, Liễu Nguyệt liền làm ra một động tác mời dùng.

- Cậu ăn kiêng à?

Mắt thấy tất cả mọi người bắt đầu dùng cơm, Bùi Đông Lai lại thờ ơ thì Mộ Khuynh Nhan liền tò mò hỏi.

- Lần đầu dùng cơm Tây cho nên không quen dùng dao nĩa, nhìn mọi người để học cách dùng.

Bùi Đông Lai cười cười giải thích, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Ân?

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Mộ Khuynh Nhan và Tương Cương liền sửng sốt.

Hiển nhiên, bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Bùi Đông Lai lại không biết cách ăn cơm Tây?

- Dường như… không quá khó.

Mắt thấy 2 người lộ ra vẻ kinh ngạc, Bùi Đông Lai cũng có chút xẩu hổ, hắn liền mỉm cười cầm lấy dao nĩa cắt nhẹ vào miếng thịt bò, động tác thành thạo hơn nữa tư thế vô cùng tao nhã.

- Đông Lai thực hài hước.

Tương Cương thấy động tác của Bùi Đông Lai vô cùng thành thạo cho nên liền cười trêu ghẹo.

Mộ Khuynh Nhan liền liếc mắt Bùi Đông Lai, giống như đang trách cứ Bùi Đông Lai.

Liễu Nguyệt cười cười, không có hé răng.

Bùi Đông Lai cười khổ không thôi.

- Tiểu cô, khó lắm Mộ tỷ tỷ mới đến đây, hay là chúng ta đi đến Happy đi?

Sau khi dùng cơm xong, ddplv liền đề nghị.

- Mụ mụ, tiểu Vũ ca nói đúng a, con rất muốn nghe Mộ tỷ tỷ hát.

Tiểu loli liền phụ họa theo.

Tương Cương đang nói chuyện phiếm với Liễu Nguyệt, nghe 2 người nói vậy thì cười cười:

- Liễu tiểu thư, nếu 2 bạn nhỏ đã muốn chơi thì chúng ta hãy đổi địa phương khác đi?

- Được.

Liễu Nguyệt mỉm cười đáp ứng, cũng không có trách cứ Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi.

Sau đó, Liễu Nguyệt tính tiền, mọi người rời khỏi nhà hàng. Liễu Nguyệt cùng với Tương Cương thì ngồi trên chiếc LincoLiễu Nguyệt mà 4 người Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi, Bùi Đông Lai cùng Mộ Khuynh Nhan lại đi trên chiếc Mercedes-Benz s600.

- Mộ tỷ tỷ, sao tỷ lại quen biết với Nhật Xuất Đông Lai?

Lên xe, tiểu loli liền khoác lên cánh tay Mộ Khuynh Nhan, đôi mắt nháy nháy, hỏi.

Tiểu loli vừa hỏi, Đông Phương Lãnh Vũ lập tức vểnh tai lên nghe.

- Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tỷ.

Giọng nói của Mộ Khuynh Nhan có chút phức tạp.

Ân nhân cứu mạng?

Nghe được câu trả lời của Mộ Khuynh Nhan thì Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu loli liền khiếp sợ, mở to hai mắt.

Mà Bùi Đông Lai lại quay đầu lại, cười nói:

- Mộ tiểu thư nói quá lời.

- Không quá một chút nào.

Mộ Khuynh Nhan nhìn Bùi Đông Lai, giọng nói mang theo vài phần trách cứ:

- Mặt khác, cứ xưng hô Mộ tiểu thư này, Mộ tiểu thư nọ thật là khó chịu mà. Cứ gọi người ta là Khuynh Nhan đi.

- Ách…. Đông Lai ca, ca còn chờ gì nữa? Mộ tỷ tỷ đang ám chỉ đó nha.

Nghe Mộ Khuynh Nhan nói thế lại thấy ánh mắt của Mộ Khuynh Nhan mang theo vài phần trách cứ, Đông Phương Lãnh Vũ liền cười xấu xa nói.

"Bá!"

Nghe Đông Phương Lãnh Vũ nói thế thì khuôn mặt của Mộ Khuynh Nhan khẽ ửng đỏ.

- Mộ tỷ tỷ, người ta nói trước nha, Nhật Xuất Đông lai không đơn giản đâu.

Tiểu loli nghiêm trang nói:

- Ca ấy có quen với một người đẹp như tiên nữ á.

Đẹp như tiên nữ?

Vẻ mặt của Mộ Khuynh Nhan liền ngạc nhiên.

Bùi Đông Lai liền lựa chọn trầm mặc.

- Đông Lai, có cơ hội cậu hãy mang vị bằng hữu ấy đến gặp người ta đi a.

Mộ Khuynh Nhan cười nói nhưng mà nàng ta không phát hiện được nụ cười trên khuôn mặt nàng không còn vẻ sáng lạn như trước nữa, trong ánh mắt hiện lên vài phần mất mác.

- Được.

Bùi Đông Lai cũng không thấy được điểm này, hắn thuận miệng trả lời.

- Mộ tỷ tỷ, tỷ đừng tin ca ấy. Ca ấy sớm đã đáp ứng với ta rằng sẽ mang vị tỷ tỷ kia đến gặp ta nhưng giờ này cũng chưa thấy đâu cả.

Tiểu loli tức giận, kể tội của Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.

Chẳng…. Chẳng lẽ hắn đang trêu chọc Uyển Nhi?

Trong lòng Mộ Khuynh Nhan vừa động, nhưng không hỏi kỹ, nàng cảm thấy khả năng này cũng rất cao.

30" sau.

Chiếc LincoLiễu Nguyệt cùng Mercedes-Benz s600 dừng trước một quán Kara.

Mặc dù còn sớm nhưng trong bãi đổ xe vẫn có nhiều xe, trong đó đầy những chiếc có giá trị trên 8 con số.

Tất cả chuyện này đơn giản là đây chính là một chỗ ăn chơi đỉnh cấp ở Đông Hải, đồng thời cũng là một sản nghiệp của tập đoàn Thiên Tường.

Trong màn đêm, một người nam nhân mặc một bộ tây trang màu đen đang đứng đợi ở trước cửa.

Mạc Nhận.

Mắt thấy xe dừng lại, Mạc Nhận liền vọi lên nghênh đón:

- Liễu tiểu thư, Tương tiên sinh.

- Tương tiên sinh, mời.

Liễu Nguyệt hoàn toàn đem Mạc Nhận trở thành không khí, làm ra một động tác mời.

Tương Cương mỉm cười rồi bắt chuyện với Mạc Nhận, sau đó đi vào.

Mắt thấy Liễu Nguyệt đi qua, sắc mặt Mạc Nhận hơi đổi, khóe mắt giật giật nhưng không lên tiếng.

Vẽ âm lãnh trong đôi mắt của Mạc Nhận hơi lóe lên.

Trong Mercedes-Benz s600 thấy một màn như vậy, ánh mắt của Bùi Đông Lai hơi híp lại.

Mạc Nhận, lộ ra tay chân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.