Mười một giờ đêm, một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy trên một con đường ở Đông Hải, làm cho người qua đường rối rít ngắm nhìn.
Trong ô tô Quý Hồng ngồi ở hàng ghế sau, tay cầm một ly rượu đỏ, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Mười phút sau.
Chiếc Rolls-Royce Phantom đã đi cửa phân cục công an Hoàng Phổ cũng không có lao vào bên trong mà là dừng lại phía bên ngoài.
- Ân Ly, cô vào đưa Phương Thế Vinh ra.
Mắt thấy xe hơi dừng lại, Quý Hồng ngẩng đầu lên uống hết rượu trong ly nói với tên lái xe.
- Vâng! Quý tỷ.
Ân Ly bước xuống xe đi vào bên trong đồn công an.
Mấy phút đồng hồ sau, trong lúc Quý Hồng đang chăm chú đợi thì Phương Thế Vinh cùng với Ân Ly đi ra cùng một khuôn mặt bị băng bó.
Đi tới trước chiếc xe, Ân Ly chủ động tiến lên hai bước mở cửa sau xe ý bảo Phương Thế Vinh lên xe.
- Quý Hồng, cô có ý gì?
Phương Thế Vinh không có lên xe mà vẻ mặt tức giận nhìn Quý Hồng.
Quý Hồng rõ ràng Phương Thế Vinh là nói đến việc nàng không có phái người tới hỗ trợ đối phó Bùi Đông Lai, nhưng không có nóng lòng giải thích cũng không có như mọi khi bày ra một bộ dạng mê người, mà than nhiên nở một nụ cười nói:
- Lên xe rồi nói.
Thấy thái độ và vẻ mặt khác thường cả Quý Hồng, Phương Thế Vinh mặc dù tức giận không tiêu nhưng không có phát tác mà là chui vào trong chiếc xe.
- Tối nay đánh cậu là Bùi Đông Lai, hắn và Liễu Nguyệt quan hệ không giống bình thường.
Xe hơi một lần nữa khởi động, Quý Hồng mở miệng giải thích:
- Nếu như ta đi giúp cậu, Liễu Nguyệt tự nhiên sẽ ra mặt, bởi vậy chẳng khác gì là ta cùng Liễu Nguyệt giao thủ, sẽ phá tan kế hoạch của ta và cha cậu, còn có thể lộ ra sơ hở với cảnh sát.
- Mẹ kiếp, ta nghĩ hắn làm sao lại cuồng như vậy, hóa ra là người của con gái điếm Liêu Nguyệt kia!
Nghe xong Quý Hồng giải thích Phương Thế Vinh vẻ mặt âm trầm nói:
- Ý của cô là đợi sau này sẽ đối phó cả Liễu Nguyệt cùng với tên tiểu tạp chủng kia.
- Ừ
Quý Hồng gật đầu nhưng không có nói cho Phương Thế Vinh quan hệ giữa Bùi Đông Lai với Cổ Bồi Nguyên và Trần Anh.
- Được rồi ta sẽ để cho hắn sống thêm mấy ngày đợi xong chuyện này ta liền cho hắn sống không bằng chết!
Phương Thế Vinh hận đến nghiến răng nhưng cũng biết trong lúc này không thể vọng động đến người bên cạnh Liễu Nguyệt.
Bên tai vang lên lời nói của Phương Thế Vinh, thông qua kính chiếu hậu thấy được vẻ mặt dữ tợn cảu Phương Thế Vinh, Ân Ly không khỏi trong lòng thán phục thủ đoạn của Quý Hồng, Quý Hồng không có ra mặt giúp Phương Thế Vinh để tránh đả thảo kinh xà tới Liễu Nguyệt mà còn làm cho cừu hận giữa Phương Gia và Liễu Nguyệt thăng cấp, dưới tình hình này đến lúc thực hiện kế hoạch chắc chắn Phương Gia chắc chắn sẽ dốc toàn lực
- Đúng rồi hộ vệ của ta đâu?
Sau khi tức giận Phương Thế Vinh đột nhiên nhớ ra cái gì đó hỏi Quý Hồng.
Quý Hồng không trả lời Phương Thế Vinh ngay mà không nóng không vội rót một chén rượu, sau đó mới nói:
- Căn cứ theo lời của cảnh sát nói, hộ vệ của cậu chẳng nhưng động thủ đánh người hơn nữa lại bị cảnh sát tìm thấy súng trên người trước mặt mọi người.
- Ý của cô là?
Phương Thế Vinh sắc mặt nhất thời có chút khó coi.
- Sau chuyện tình Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc, cảnh sát Đông Hải đã loạn cả lên, mà chuyện tình lần này lại cùng Mộ Khuynh Nhan có liên quan, cảnh sát đang lo không có biện pháp giải quyết tốt hậu quả thì cậu lại tự dẫn xác tới, cậu cho rằng tên hộ vệ của cậu còn có thể đi ra sao?
Quý Hồng mở ra đôi môi khêu gợi, gằn từng chữ.
Phương Thế Vinh giận đến run người, hắn nghe ra ý tứ của Quý Hồng, cảnh sát muốn đem hộ vệ của hắn làm con dê thế tội để cho người hâm mộ của Mộ Khuynh Nhan một cái công đạo.
- Cái tên không kiếp này!
Hiểu đươc điều này, hận ý của Phương Thế Vinh đối với Bùi Đông Lai lập tức tăng lên, tức giận mắng một tiếng sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Hắn rốt cuộc là có quan hệ với Liễu Nguyệt thế nào? Tại sao thân thủ của hắn lại mạnh như vậy?
- Mạnh như thế nào?
Nghe được Phương Thế Vinh nói như vậy, Quý Hồng cũng không khỏi có chút ngạc nhiên, hộ vệ của Phương Thế Vinh nàng đã gặp qua hơn nữa từ cảnh sát nàng còn biết được hộ vệ cảu Phương Thế Vinh bị Bùi Đông Lai đánh cho tàn phế.
Nàng cảm thấy hộ vệ của Phương Thế Vinh cùng Bùi Đông Lai thực lực sai biệt không lớ, hẳn là không thảm bại mới đúng.
- Hộ vệ của ta cơ hồ là không có lực chống đỡ, chỉ hai cái đã bị quật ngã.
Phương Thế Vinh càng nói càng buồn bực, phải biết rằng hộ vệ của hắn có thể sánh ngang với bộ đội đặc chủng, cho dù là không thể thắng được đối phương ít nhấ cũng sẽ không bị thua.
" Nga?"Ngạc nhiên nghe được lời nói của Phương Thế Vinh, Quý Hồng đầu tiên là cả kinh sau đó đôi mi thanh tú nhíu lại, Bùi Đông Lai thực lực của ngươi cũng tăng lên quá nhanh đi?
--------------------
Đối với những chuyện này Bùi Đôn Lai cũng không biết, hắn lúc này đã lái ô tô đi tới trước khách sạn của Mộ Khuynh Nhan.
Trong ô tô, trên mặt Mộ Khuynh Nhan vẫn lưu lại một mảnh đỏ ửng, không dám nhìn mặt Bùi Đông Lai.
Lúc trước bởi vì kích động nàng không kìm lòng được hôn Bùi Đông Lai một cái, sau đó lại cảm giác mình quá điên cuồng, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
May mà Bùi Đông Lai kịp thời lái xe đi, cũng tiêu trừ lúng túng của Mộ Khuynh Nhan.
Song dù vậy, mặc dù đang đi trên đường Mộ Khuynh Nhan cũng không dám nói chuyện cùng Bùi Đông Lai, cũng không dám nhìn hắn một cái.
- Đến nơi rồi, xuống xe thôi.
Bùi Đông Lai thấy Tương Cương tự mình dẫn người từ trong khách sạn đi ra, mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc trên xe.
- Ừ.
Mộ Khuynh Nhan khẽ gật đầu một cái, hết sức điều chỉnh tâm tình mởi đẩy của xe đi xuống.
Đợi Bùi Đông Lai cùng Mộ Khuynh Nhan xuống xe, Tương Cương đầu tiên là nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái sau đó mang theo vài phần áy này nói với Bùi Đông Lai:
- Thật ngại quá, lại tặng thêm cho cậu một phiền toái nữa.
Hiển nhiên Tương Cương cũng biết Phương Thế Vinh bởi vì có tà niệm đối với Mộ Khuynh Nhan nên Bùi Đông Lai mới bị tai bay vạ gió.
- Tương Tiên sinh khách khí rồi.
Bùi Đông Lai cười một cái tỏ vẻ không sao cả:
- Ta cũng nghe nói Tương tiên sinh cùng với cha của Phương Thế Vinh có quan hệ hi vọng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Tương Tiên sinh.
- Nếu xảy ra chuyện như thế, việc làm ăn tự nhiên không có cách nào cả, không có gì đáng ngại.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cười như không sao ca, Tương Cương thầm giật mình vì sự bình tĩnh của Bùi Đông Lai, đồng thời thử dò xét hỏi:
- Đông Lai chuyện này cậu cùng Liễu Nguyệt có dự tính gì chưa?
- Chưa có chuẩn bị gì cả.
Bùi Đông Lai vừa nói, nhớ tới đoạn trí nhớ lúc trước, suy nghĩ một chút nói:
- Tương tiên sinh mặc dù Liễu tỷ nói cho ta biết ngày đó bọn bắt cóc Mộ Khuynh Nhan là vì tiền, chỉ là ta cảm giác chuyện này có cái gì đó không đúng.
Tương Cương đối với người bắt cóc Mộ Khuynh Nhan có thể nói là hận thấu xương, lúc này nghe Bùi Đông Lai nói vậy lập tức nhíu mày:
- Chẳng lẽ cậu có phát hiện gì sao?
- Bản thân ta hoài nghi bọn họ cùng Đông Tinh Hương Cảng có liên quan.
Bùi Đông Lai chỉ đem phân nửa nói ra.
- Ta cũng hoài nghi là do Đông Tinh gây ra.
Tương Cương chân mày nhíu lại:
- Cảm ơn cậu Bùi Đông Lai, chuyện này ta sẽ cho người đi điều tra rõ ràng.
- Thời gian không còn sớm, Tương tiên sinh cùng Mộ tiểu thư nghỉ sớm đi.
Bùi Đông Lai hiểu được mình nhắc nhở như vậy, Tương Cương chẳng những sẽ phái người đi điều tra hoàn toàn chuyện Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc hơn nữa sẽ đề phòng đối với Đông Tinh hơn.
- Tốt.
Tương Cương giãn chân mày ra, mỉm cười gật đầu, còn Mộ Khuynh Nhan thì ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai hướng về phía Mộ Khuynh Nhan cười cười, đột nhiên sau đó chui vào trong chiếc Audi S4, căn cứ theo lời của Mộ Khuynh Nhan chiếc xe này là của hộ vệ của Liễu Nguyệt.
Khởi động xe, Bùi Đông Lai hướng về chỗ Mộ Khuynh Nhan cùng Tương Cương vẫy tay chào, lái ô tô rời đi.
Nhìn chiếc Audi a41 biến mất ở góc đường, Mộ Khuynh Nhan trên mặt toát lên vô tận tiếc nuối, Tương Cương đang suy tư lơi nói lúc trước của Bùi Đông Lai nên không có phát hiện dị trạng của Mộ Khuynh Nhan.
Nửa giờ sau.
Sau khi liên lạc với Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai đã đi tới biệt thự cung đàn.
- Đông Lai, lão bản đã chờ cậu đã lâu rồi, mau vào đi.
Ngoài cửa biệt thự, hộ vệ của Đông Phương Lãnh Vũ là A Long sớm đã chờ sẵn thấy Bùi Đông Lai lái ô tô tới vội vàng nghênh đón.
Bùi Đông Lai mỉm cười gật đầu, trực tiếp đi vào bên trong.
Trong đại sảnh biệt thự Liễu Nguyệt giống như ngày thường mặc một bộ đồ màu đen, ngồi trên ghế sa lon, một bộ như đang suy nghĩ điều gì, nghe được tiến bước chân ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
- Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai tiến vào đại sảnh, hướng tới
Liễu Nguyệt chào hỏi:
- Tiểu Vũ cùng Uyển Nhi đã ngủ rồi sao?
- Ừ.
Liễu Nguyệt gật đầu sau đó trực tiếp hỏi:
- Đông Lai, tối nay rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Nhận thấy dược lo lắng trong giọng nói của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai cũng không giấu diếm mà đem hết mọi chuyện kể ra cho Liễu Nguyệt.
- Đông Lai, cậu yên tâm, có Liễu tỷ ở đây, Phương Chấn hắn tuyệt đối không dám động đến một đầu ngón tay của cậu.
Liễu Nguyệt vẻ mặt lạnh lẽo giống như là nếu như Phương Chấn dám động đến Bùi Đông Lai thì sẽ cùng Phương Chấn sống mái đến cùng vậy.
- Liễu Tỷ sau khi ta đả thương Phương Thế Vinh, hắn liền gọi cho Quý Hồng ra mặt, mà sau khi Quý Hồng biết là ta làm thì trực tiếp buông tay mặc kệ chuyện này, chuyện này có phải có hay không vấn đề?
Trên đường trở về Bùi Đông Lai một mực nghĩ đến nguyên nhân Quý Hồng làm như vậy, chính là nghĩ mãi vẫn không ra.
- Quý Hồng luôn luôn nhiều mưu mô quỷ kế, nàng biết quan hệ giữa cậu và ta, tự nhiên không muốn vì Phương Thế Vinh mà hoàn toàn cùng ta trở mặt.
Liễu Nguyệt nhắc tới Quý Hồng giọng nói không khỏi âm lãnh vài phần:
- Huống chi thời gian gần đây nghiêm cấm đánh nhau, nếu như lúc này ta cùng nàng vạch mặt khó tránh khỏi sẽ làm cảnh sát chú ý.
- Thì ra là như vậy.
Mặc dù Liễu Nguyệt đã nói ra lý do, nhưng mà Bùi Đông Lai nhớ lại Quý Hồng nghe đến tên mình thì thái độ liền thay đổi, điều này làm cho hắn cảm thấy có gì không đúng.
- Tốt lắm, Đông Lai không cần nghĩ đến chuyện này nữa.
Liễu Nguyệt cho rằng Bùi Đông Lai vẫn còn đang vì chuyện đêm nay mà lo lắng, liền mở miệng một lần nữa nói:
- Ba ngày nữa ở vùng tam giác Trường Giang có tổ chức một cuộc tụ họp các nhân vật lớn của Đông Hải, cả vùng tam giác Trường Giang, Quân, Chính, Thương.. ba lĩnh vực cũng sẽ tham gia, cậu đi cùng ta chứ.
Kể từ khi Bùi Đông Lai tới Đông Hải, Liễu Nguyệt một mực đợi Bùi Vũ Phu hiện thân, chỉ là đến tận bây giờ Bùi Vũ Phu vẫn chưa lộ diện điều này làm cho nàng càng thêm xác định Bùi Vũ Phu muốn thông qua phương thức này tôi luyện Bùi Đông Lai.
Dưới tình hình này nàng không có chủ trương để cho Bùi Đông Lai tiến vào Đông Nguyệt bang hoặc là tập đoàn Thiên Trường mà là toàn lực tôi luyện nền tàng cùng cơ hội cho Bùi Đông Lai.
- Tốt, cảm ơn Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai biết Liễu Nguyệt đây là cung cấp nền tảng cho hắn, lập tưc nói cảm ơn.
- Tốt lắm. Đông Lai thời gian không còn sớm nữa đêm nay cậu ngủ lại đây đi.
Liễu Nguyệt vừa nói, giọng nói nhu hòa đi rất nhiều.
- Vâng.
Bùi Đông Lai gật đầu lại nói:
- Đúng rồi, Liễu Tỷ có thế cho người sáng sớm ngày mai cung cấp cho ta một phần tư liệu về Phương Thế Vinh cùng cha hắn Phương Chấn được không?
- Đông Lai cậu muốn đối phó Phương Chấn.
Liễu Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra sau đó lập tức hiểu được Bùi Đông Lai muốn hạ tử thủ đối với cha con Phương Chấn.
- Có nguy hiểm tồn tại, sẽ tạo thành tai họa ngầm, không bằng bóp chết nó ngay từ trong trứng nước sớm một chút!
Bùi Đông Lai tối nay tới tìm Liễu Nguyệt không phải là muốn nhờ Liễu Nguyệt giải quyết chuyện này giúp hắn mà chủ yếu là muốn thu thập tư liệu về cha con Phương Chấn, lúc này nghe Liễu Nguyệt nói thế cũng không có giấu giếm mà híp mắt gật gật đầu.