Siêu Cấp Cường Giả

Chương 182: Một trận chiến, định tương lai ( 10 )



Đêm đã khuya, ánh trăng lên cao trên bầu trời.

Có lẽ là bởi vì hôm nay là ngày 15-8 cho nên cả khu Cửu Khê Mân Côi đều yên tĩnh, cả một khu nhà giàu như thế mà chỉ có vài ba ngôi nhà lóe lên ánh đèn, trong đó xung quanh khu nhà số 18 đều là một mảnh tối đen.

Trong màn đêm, ánh sáng của chiếc Maybach cùng với tiếng xe đã đánh tan sự im lặng của đêm tối.

Rất nhanh, Dương Bình đã lái chiếc Maybach vào đại viện biệt thự.

Khi xe dừng lại, Phương Thế Vinh đẩy cửa xe ra nhảy xuống, Dương Bình theo sát ở sau.

Rất nhanh, dưới sự bảo hộ của Dương Bình thì Phương Thế Vinh đã đi tới trước cửa.

" Két"

Phương Thế Vinh tiến hành đối chiếu vân tay, nương theo một tiếng vang thì cánh cửa đại sảnh đã được mở ra.

" Ấy?"

Cửa lớn vừa mở ra, một mùi màu tới liền bay qua, Phương Thế Vinh cùng Dương Bình đều ngẩn ra.

So sánh với Dương Bình mà nói thì khứu giác của Phương Thế Vinh kém hơn, hắn cũng không biết đó là mùi máu tươi, trực tiếp cất bước đi vào đại sảnh biệt thự.

- Phương thiếu.

Mắt thấy Phương Thế Vinh đi vào đại sảnh, Dương Bình biến sắc, vội vàng đuổi theo, một phen giữ chặt Phương Thế Vinh.

Ngay sau đó.

Hình ảnh hiện ra, thời gian dừng lại.

Hết thảy mọi thứ trong đại sảnh đều hiện ra trong tầm mắt của Dương Bình và Phương Thế Vinh.

Bọn hắn thấy được cảnh tượng Triệu Hùng chết thảm, ở một bên thì Phương Chấn toàn thân đầm đìa máu tươi.

Bọn hắn thấy Bùi Đông Lai ngồi cách đó không xa.

Cảnh tượng giống như Địa Ngục trước mắt chẳng những làm cho Phương Thế Vinh bị dọa đến sững sờ ngay tại chỗ mà ngay cả một người như Dương Bình cũng ngây dại ra.

- Ta chờ 2 ngươi đã lâu rồi.

Thấy 2 người Phương Thế Vinh, Dương Bình đứng nguyên tại đó thì Bùi Đông Lai chậm rãi đứng lên.

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, Phương Thế Vinh vẫn như cũ vẫn đứng yên mà Dương Bình thì lấy lại tinh thần, theo bản năng hắn làm ra một động tác rút súng.

"Ba!"

Bùi Đông Lai ngay tại chỗ bắn ra, Ám Kình bùng nổ, tốc độ phát huy đến cực hạn, nhanh chóng lao về phía Dương Bình.

" Vù"

Vừa lúc này Dương Bình cũng đã rút súng ra, họng nhắm ngay Bùi Đông Lai.

Nhưng mà.

Không đợi hắn bóp cò, cổ tay hắn đã bị Bùi Đông Lai chế trụ, căn bản không thể nhúc nhích.

- Mày không có cơ hội nổ súng.

Bùi Đông Lai mỉm cười, cầm lấy cổ tay phải Dương Bình rồi đột nhiên phát lực, trong nháy mắt Ám Kình liền bạo phát.

" Rắc"

Tiếng xương gãy vang lên, trong nháy mắt cổ tay của Dương Bình đã bị Bùi Đông Lai bóp nát.

Đau đớn kịch liệt làm cho thân mình run lên Dương Bình, súng lục lập tức bị rớt xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL

" Bịch"

Bùi Đông Lai liền tiếp lấy khẩu súng lục, không đợi Dương Bình phản kháng, đem họng nhắm ngay Dương Bình.

Thấy được trước mặt là họng súng đen thui, cảm nhận được sát ý trên người Bùi Đông Lai thì cả người Dương Bình liền cứng ngắc ngay tại chỗ, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào.

Cùng lúc đó, theo bản năng thì Phương Thế Vinh ngó đầu nghiêng qua nhìn, ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn vào Bùi Đông Lai.

Hắn cứ như vậy, đứng im không nhúc nhích.

" Pằng"

Có súng được bóp, viên đạn bay ra khỏi nòng súng.

" Phốc"

Viên đạn trực tiếp găm thẳng vào đầu Dương Bình, huyết hoa văng khắp nơi.

" Ầm"

Dương Bình ngã ầm xuống đất, không nhúc nhích.

Dưới ánh đèn, hắn mở to hai mắt nhìn, dường như… thẳng đến chết hắn vẫn không tất cả chuyện này là sự thật.

Hắn không tin, người hắn ám sát lại có thể giết chết Triệu Hùng cùng Phương Chấn.

Hắn cũng không tin, thân là một bộ đội đặc chủng lại có thể trước chết mặt Bùi Đông Lai, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.

"Ách..."

So sánh với Dương Bình mà nói thì không biết nên dùng từ nào để diễn tả tâm tình hiện giờ của Phương Thế Vinh.

Trong trí nhớ của hắn thì 2 người Dương Bình và Triệu Hùng là thiên hạ vô địch, thế mà hiện giờ bọn hắn lại chết trong tay của Bùi Đông Lai, trong đó Dương Bình lại ở trước mặt hắn bị Bùi Đông Lai bắn nát đầu.

Dưới ánh đèn, Phương Thế Vinh trợn tròn tròng mắt, há to miệng, cố gắng nói cái gì, nhưng mà một chữ cũng không nói được.

" Ọe..Ọe…"

Không đợi Phương Thế Vinh mở miệng, mùi máu tươi đã khiến hắn phải nôn mửa.

Bùi Đông Lai thấy thế, không có lập tức xử lý Phương Thế Vinh, mà là khép cửa phòng lại.

Ói xong thì cả người Phương Thế Vinh liền vô lực, cả ngươi ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cũng không biến mất.

Hai tay hắn không ngừng điên cuồng lay lay đầu.

Dường như, cho đến giờ phút này hắn không tin tất cả chuyện trước mắt này là sự thật.

- Có phải mày cảm thấy thất vọng lắm hay không?

Thấy khuôn mặt Phương Thế Vinh tràn ngập vẻ sợ hãi thì khuôn mặt của Bùi Đông Lai hờ hững, nói:

- Theo ý của mày, thì chắc hẳn là tao đã chết ở quán bar BBS rồi, đúng không?

"Hô... Hô..."


Không trả lời, Phương Thế Vinh dồn dập thở hổn hển.

- Hoặc là, cho dù tao chạy thoát thì mày cũng cho rằng có thể giết chết tao, theo ý của mày, của cha mày thì tối nay cha của mày cùng với Quý Hồng liên thủ đối phó Liễu Nguyệt, chỉ cần Liễu Nguyệt sụp đổ thì đến lúc đó tao chẳng khác gì một con chó, tụi mày muốn làm gì thì làm, đúng không?

Bùi Đông Lai mỉm cười, dường như đó là một chuyện nhỏ.

- Không…. Không phải như vậy….

Phương Thế Vinh kinh sợ lui ra phía sau, cố gắng cách xa Bùi Đông Lai một chút…

" Bịch"

Dần dần, Phương Thế Vinh liền lùi về sau góc tường, đầu của hắn liền đập vào tường.

Không còn chỗ nào để lui nữa.

Phát hiện này làm cho thân thể Phương Thế Vinh run rẩy lên, hắn sợ hãi tới mức tè ra quần.

Sợ!

Hắn thật sự sợ!

Được gọi là một trong tứ đại thiếu của Hàng Châu, lúc này Phương Thế Vinh giống như là một con chó TQ vậy.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận rằng tử vong cách hắn không xa.

Lần đầu tiên hắn cảm giác được có một số người mà bản thân hắn không thể trêu chọc vào.

Mắt thấy Phương Thế Vinh hoàn toàn bị dọa bể mật, Bùi Đông Lai cũng không nói lời vô ích, đi thẳng đến trước người Phương Thế Vinh.

- Không…Không nên lại đây, van xin ngươi không nên lại đây.

Mắt thấy Bùi Đông Lai bước tới thì Phương Thế Vinh chỉ cảm thấy tử thần đang đến gần, hắn liền hoảng sợ kêu lên.

Không để ý đến, Bùi Đông Lai tiếp tục tới gần.

" Bịch! Bịch! Bịch!"

Thấy Bùi Đông Lai đến gần thì hắn liền dập đầu xuống đất.

Khấu đầu vài cái thì trên trán của hắn liền chảy máu.

Nhưng mà.

Hắn cũng không để ý, cứ như vậy mà khấu đầu, cảm giác như Bùi Đông Lai chính là tổ tông của hắn.

- Hài tử, mỹ nữ như vậy không xứng với mày.

- Không phải ai cũng có thể ở trước mặt mỹ nữ để làm anh hùng, hài tử, mày không có tư cách.

- Hắc, tiểu tạp chủng, không nghĩ rằng mày lại dám xuất hiện ở Hàng Châu. Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi mòn gót giày cũng không tìm ra), mày đã vội vã tìm chết như vậy thì lão tử liền thỏa mãn nguyện vọng của mày.

- Lần này, cho dù mày có trốn thoát khỏi tay tao, nếu không thì nhất định tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.

- Hắc, không ai tin được Liễu Nguyệt lại gãy ở trong tay của ba tao, bản thân tao còn muốn nhìn tiểu tạp chủng như mày còn có thể nhảy nhót được bao lâu.

…..

Giờ phút này.

Phương Thế Vinh đã quên lần đầu tiên khi gặp Bùi Đông Lai thì hắn hung hăng càn quấy biết bao nhiêu.

Hắn cũng quên lúc nhìn thấy Bùi Đông Lai ở quán bar BBS thì hắn hưng phấn bao nhiêu.

Hắn cũng đã quên đi, lúc trên đường trở về thì hắn đã đem Bùi Đông Lai trở thành miếng thịt, có thể tùy hắn xâu xé.

Hắn quên…..

Hắn lạy…. tiếp tục lạy….

- Bùi ….. Bùi Đông Lai …. Đông Lai gia gia, gia gia của ta, ta sai rồi, ta thật sự lỗi, ta van cầu cậu hãy buông tha ta.

Thấy được 2 chân Bùi Đông Lai đứng trước mặt mình, Phương Thế Vinh liền ngẩng đầu, giống như là một con chó TQ, 2 chân quỳ dưới đất, cầu xin tha thứ.

- Nếu tao rơi vào trong tay mày thì cho dù tao có van xin đi thế nào chăng nữa thì mày có tha cho tao không?

Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói không mang chút cảm tình nào.

"Ách..."

Phương Thế Vinh há to miệng, không phản bác được.

Hắn biết rõ, nếu Bùi Đông Lai rơi vào trong tay hắn, hắn tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất đùa chết Bùi Đông Lai!

- Sẽ….

Phương Thế Vinh lên tiếng.

Đột nhiên đùi phải của Bùi Đông Lai nâng lên, ra sức giậm xuống đầu Phương Thế Vinh.

" Rầm"

Một tiếng giòn vang lên, đầu của Phương Thế Vinh liền nứt ra, chết ngay tại chỗ.

- Ta không làm đại ca thật nhiều năm…..

Máu tươi lan ra, đột nhiên giọng hát trong film " Đại ca" vang lên.

Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, từ trong túi áo của Phương Thế Vinh lấy ra một chiếc điện thoại di động, thấy được trên màn hình có 2 chữ " Cô cô"

Suy nghĩ một chút, Bùi Đông Lai liền bắt máy.

- Thế Vinh, con đến biệt thự chưa?

Điện thoại vừa chuyển thì đầu bên kia, Phương Hiểu Hồng lo lắng hỏi.

Không trả lời, Bùi Đông Lai để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào nhà tắm.

- Thế Vinh, sao con không nói?

- Thế Vinh, con có nghe được cô nói không?

- Thế Vinh.

Lúc này, Bùi Đông Lai đang cởi quần áo đã nhuốm máu trong người ra, sau đó lau chùi một phen rồi tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay vào.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Bùi Đông Lai liền trở lại đại sảnh thì thấy Phương Hiểu Hồng đã cúp máy.

10" sau.

Từng chiếc xe cảnh sát lao tới.

" Rầm"

Trong đêm tối, một tiếng nổ thật lớn vang lên, biệt thự số 18 đã chìm trong biển lửa, ánh lửa phóng lên cao, nhuộm cả bầu trời.

Trong màn đêm.

Cha con Phương gia, ngay cả thi thể cũng không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.