Rất nhiều người chỉ biết Cửu Khê Mân Côi Viên là khu nhà giàu ở Hàng Châu nhưng lại không biết Thanh Long sơn trang mới chính là khu nhà giàu có tiếng ở Hàng Châu.
Này ở cạnh Tây Hồ, Thanh Long sơn trang là cảnh khu duy nhất, cả khu có tổng cộng 17 tòa biệt thự, cho dù là người có tiền cũng chưa chắc sở hữu được một căn biệt thự.
Thân là chị hai của Chiết Giang thì Phương Hiểu Hồng có một chỗ trong Thanh Long sơn trang.
Theo ý nào đó mà nói thì nàng có thể mua được là nhờ Tào Nghiễm Giang âm thầm nhúng tay vào, mà chỗ này cũng là chỗ để nàng và Tào Nghiễm Giang gặp nhau rồi sau đó thì phất phét với nhau.
Tào Nghiễm Giang mê luyến Phương Hiểu Hồng không chỉ khuôn mặt, dáng người hay khí chất mà công phu trên giường của Phương Hiểu Hồng cũng đủ khiến cho Tào Nghiễm Giang dục tiên dục tử.
Tất nhiên, quan trong nhất chính là tình cảm giữa 2 người không kém hơn những đôi phu thê.
Đêm đã khuya, ánh trăng xuyên vào trong phòng ngủ của biệt thự. Trong phòng ngủ, Tào Nghiễm Giang và Phương Hiểu Hồng vẫn như trần truồng, tuy nhiên 2 người cũng không vận động nữa, Tào Nghiễm Giang cầm di động nghe điện thoại mà vẻ mặt Phương Hiểu Hồng lo lắng đứng bên cạnh Tào Nghiễm Giang.
- Nghiễm Giang, anh của em cùng với Thế Vinh thế nào rồi?
Mắt thấy Tào Nghiễm Giang cúp điện thoại thì Phương Hiểu Hồng liền nắm lấy tay Tào Nghiễm Giang, khẩn trương hỏi.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của Tào Nghiễm Giang có chút ngưng trọng, chân mày nhíu lại:
- Căn cứ vào báo cáo tại hiện trường thì biệt thự của Phương Chấn đã nổ tung, phòng ốc cháy hết. Lính cứu hỏa đang đến nơi ấy, bởi vì thế lửa quá mảnh liệt cho nên phỏng chừng đợi khí lính cứu hỏa đến đó thì cả biệt thự cũng đã cháy hết rồi.
- Vậy…Vậy anh của em cùng với Thế Vinh…?
Nghe Tào Nghiễm Giang nói như thế thì Phương Hiểu Hồng sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Vừa rồi em vẫn không gọi được điện thoại cho bọn hắn, mặt khác một số người bên cạnh biệt thự của Phương Chấn có nghe được tiếng súng.
Vẻ mặt Tào Nghiễm Giang ngưng trọng nói:
- Anh nghĩ bọn hắn có thể đã giống như lời của Quý Hồng, gặp bất trắc, hung thủ muốn hủy thi diệt tích cho nên đã tạo ra vụ nổ.
"Ách..."Bên tai vang lên lời nói của Tào Nghiễm Giang thì Phương Hiểu Hồng muốn nói gì đó, nhưng mà chung quy một chữ thốt ra cũng không được, cuối cùng nàng xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt tái mét.
- Hiểu Hồng, anh của em gần đây có đắc tội với người nào hay không?
-
Thấy Phương Hiểu Hồng xụi lơ trên mặt đất, Tào Nghiễm Giang đứng dậy đem Phương Hiểu Hồng đở lên giường. Sau đó, hắn nhớ ra cái gì rồi hỏi:
- Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, em đã từng nói rằng Phương Thế Vinh ở Đông Hải đã trêu chọc một thanh niên bên cạnh Liễu Nguyệt, không phải là tên thanh niên này xuất đầu, ra tay đối phó với Phương Chấn chứ?
- Cái này cũng không đúng a…
Tào Nghiễm Giang tự hỏi tự đáp:
- 2 năm nay Liễu Nguyệt đã bị Quý Hồng áp chế, muốn ngốc đầu lên cũng không được, không có lý do gì cùng với Phương Chấn ngọc thạch câu phần a.
- Anh… Anh của em nói với em, hắn và Quý Hồng đã làm ra một kế hoạch để đánh gục Liễu Nguyệt.
2 mắt Phương Hiểu Hồng vô thần nói:
- Hơn nữa, căn cứ theo lời của hắn thì qua 11h, thế lực của Liễu Nguyệt sẽ sụp đổ.
- Xem ra thật sự là do Liễu Nguyệt động tay rồi.
Nghe Phương Hiểu Hồng nói như thế, Tào Nghiễm Giang liền làm ra phán đoán nhưng trong lòng âm thầm cảm thán Liễu Nguyệt ra tay thật ngoan độc.
" Reng…. Reng…"Lúc này, không đợi Phương Hiểu Hồng nói chuyện, điện thoại của nàng liền vang lên.
Phương Hiểu Hồng cũng không quay lại cầm điện thoại, sắc mặt ngẩn ra nhìn về phía trước.
- Là của Quý Hồng gọi đến.
Thấy Phương Hiểu Hồng thờ ơ, Tào Nghiễm Giang đứng dậy cầm điện thoại, thấy người gọi là Quý Hồng thì nói:
- Nghe đi, hỏi Quý Hồng thử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Được Tào Nghiễm Giang nhắc nhở như vậy thì Phương Hiểu Hồng liền tỉnh ngộ, vẻ mặt liền có chút âm trầm, trực tiếp cầm điện thoại từ trong tay của Tào Nghiễm Giang rồi nhấn nút nghe.
- Phương tiểu thư, có tin tức của anh cô chưa?
Điện thoại được chuyển, không đợi Phương Hiểu Hồng mở miệng thì đầu bên kia, thân đang ngồi trên Rolls-Royce Phantom đi tới tập đoàn Hồng Hải thì Quý Hồng đã mở miệng hỏi trước.
Đối với câu hỏi của Phương Hiểu Hồng thì Phương Hiểu Hồng có chút kích động, nàng hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
- Quý Hồng, anh của tôi có nói với tôi qua 11h thì hắn và cô sẽ liên thủ đối phó Liễu Nguyệt, hiện giờ… anh của tôi cùng cháu của tôi đều chết hết. Tôi muốn biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chết hết rồi?
Nghe được 3 chữ này thì Quý Hồng không nhịn được mà sửng sốt.
Đây là lần thứ 2 trong đêm nàng cảm thấy kinh hãi.
- Phương tiểu thư, cô không nên kích động, rốt cuộc là anh của cô chết như thế nào?
Ngắn ngủi khiếp sợ trôi qua, biểu tình của Quý Hồng liền trở nên ngưng trọng.
- Mới vừa rồi, có người giết chết anh cùng cháu của tôi, hơn nữa lại làm nổ tung cả biệt thự.
Phương Hiểu Hồng trầm giọng nói:
- Quý tiểu thư, anh của tôi cùng cô hợp tác, bây giờ hắn đã chết, tại sao cô lại còn sống sờ sờ như thế, chẳng lẽ cô không cho ta một lời giải thích sao?
- Là như vậy Phương tiểu thư, giống như cô nói thì quả thật tôi và anh của cô có hợp tác với nhau để đối phó Liễu Nguyệt, hơn nữa kế hoạch đã được thực hiện…
Quý Hồng vốn muốn đem chuyện hợp tác nói ra cho Phương Hiểu Hồng biết, sau đó lại nói:
- Coi như lúc tôi nghĩ mọi chuyện đã thành công thì những tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt lại không chết, hơn nữa những người của anh cô phái đến Đông Hải để đối phó với Liễu Nguyệt chẳng biết tại sao lại hạ thủ với thủ hạ của tôi, làm cho thủ hạ của tôi chết thảm trọng.
- Ấy?
Vẻ mặt Phương Hiểu Hồng lấy làm ngạc nhiên.
Phải biết rằng… Phương Chấn phái người hợp tác cùng Quý Hồng đối phó với Liễu Nguyệt, mà hiện giờ người của Phương Chấn lại hạ thủ với người của Quý Hồng?
Nếu không phải chính miệng của Phương Chấn nói cho nàng biết hắn và Quý Hồng hợp tác thì nàng hoài nghi Quý Hồng đang nói xạo.
- Phương tiểu thư, thật không giấu diếm, nguyên bản tôi cũng nghĩ không ra rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì cho nên mới gọi điện thoại cho anh cô. Nhưng mà lại không gọi được cho nên tôi mới gọi cho cô.
Nói tới đây thì Quý Hồng suy nghĩ cái gì, nói:
- Hiện giờ xem ra là đã có người khống chế anh của cô rồi bức bách hắn phải hạ mệnh lệnh, phá hủy kế hoạch của tôi cùng với hắn. Đối phương đã đạt được mục đích thì liền hạ tử thủ với anh cô.
"Bá!"Nghe Quý Hồng nói như vậy thì sắc mặt Phương Hiểu Hồng liền biến đổi.
Bởi vì nàng nhớ rõ, ngay từ đầu đã không liên lạc được với Phương Chấn, sau này lại kêu Phương Thế Vinh đi đến biệt thự nhưng cũng lại không thể liên lạc được với Phương Thế Vinh.
Theo thời gian mà nói thì điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì Quý Hồng nói.
Mà khiến nàng phải thay đổi sắc mặt chính là nàng biết lúc trước Phương Chấn sợ Tào Nghiễm Giang trở mặt cho nên hắn và nàng đã liên thủ với nhau để chiếm được nhiều thông tin có liên quan đến Tào Nghiễm Giang.
Hiện giờ, Quý Hồng nói có thể hung thủ bức bách Phương Chấn phá hư kế hoạch của hắn cùng với Quý Hồng, như vậy thì rất có thể hắn có được những chứng cớ kia.
- Quý Hồng, theo ý của cô thì là do Liễu Nguyệt giở trò quỷ ư?
Phương Hiểu Hồng mở miệng lần nữa, trong giọng mang theo vài phần hoảng sợ, ở nàng xem ra nếu tài liệu kia bị người kia lấy đi. Tạm thời không đề cập đến chuyện Phương Chấn chết thêm thảm đến cỡ nào, mà tình huống của nàng cùng với Tào Nghiễm Giang cũng không dễ chịu.
- Theo lý mà nói thì không có khả năng, bởi vì kế hoạch của tôi cùng với anh cô cho nên người của Liễu Nguyệt đã bị người của chúng ta hấp dẫn đi ra nước ngoài, chỉ còn lại mấy người hộ vệ cho nàng. Thủ hạ của nàng ta không thể làm ra việc như thế này. Bất quá.. dựa vào tình huống trước mắt thì không loại trừ khả năng Liễu Nguyệt phái người xuống tay.
Nói xong, Quý Hồng liền nhớ lại lời nói của Phương Hiểu Hồng là Phương Chấn và Phương Thế Vinh bị giết chết rồi cả 2 bị hủy thi diệt tích. Nhớ đến việc này thì nàng liền nhớ lại lúc trước Bùi Đông Lai cũng đã từng dùng thủ đoạn này để giết chết Chu Phúc Thái ở Đông Hải.
Chẳng lẽ là hắn làm?
Trong đầu hiện ra hình ảnh của Bùi Đông Lai thì trong lòng của Quý Hồng liền động, nhưng mà nàng lại cảm thấy không có khả năng này.
Bởi vì nàng rất rõ, bên người của Phương Chấn lúc nào cũng có db và Triệu Hùng, trừ khi là cao thủ đạt tới cảnh giới Ám Kình hoặc là sát thủ có tiếng, nếu không thì sẽ không thể xử lý Phương Chấn, càng không có khả năng khống chế Phương Chấn!
Dù sao, giết chết bảo tiêu rồi khống chế Phương Chấn còn khó hơn so với việc ám sát Phương Chấn.
Nàng không tin thực lực của Bùi Đông Lai lại mạnh tới như thế.
Nếu không phải hắn, là ai đây?
Lúc này đây, Phương Hiểu Hồng nhận được một cuộc gọi, người gọi là con trai nàng Phương Thế Kiệt cho nên nàng vội nói:
- Quý tiểu thư, tôi nghe điện thoại một lát, sau đó sẽ gọi lại cho cô.
Cúp điện thoại, Phương Hiểu Hồng vội vàng nghe điện thoại.
- Mẹ, điện thoại của Thế Vinh ca gọi không được, mẹ biết ca ấy đi đâu không.
Đầu bên kia điện thoại, bởi vì Tô Thị Vận không cho hắn đưa nàng trở về cho nên Phương Thế Kiệt vô cùng buồn bực, hắn vốn định tìm Phương Thế Vinh đi chơi gái nhưng không hiểu vì sao lại gọi hoài không được, vì thế liền gọi điện hỏi Phương Hiểu Hồng.
- Thế Kiệt, con đang ở đâu.
Phương Hiểu Hồng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ngữ khí vô cùng lo lắng.
- Con đang ở nhà.
Phương Thế Kiệt không hiểu gi cả:
- Mẹ, tại sao mẹ lại kích động như thế?
- Thế… Thế Kiệt, cậu cùng biểu ca của con đã bị người khác giết chết. Con ở yên trong nhà đi, không nên đi đâu cả, mẹ sẽ gọi điện thoại đến cảnh sát để kêu người bảo vệ cho con.
Vẻ mặt Phương Hiểu Hồng lo lắng nói.
- Cái gì?
Lập tức Phương Thế Kiệt liền hoảng sợ:
- Mẹ, mẹ… nói cậu và Thế Vinh ca bị giết? Điều này làm sao có thể?
Rõ ràng nhận thấy… Phương Thế Kiệt không tin lại có người nào dám đến Hàng Châu đối phó với Phương Chấn, điều ấy tương đương với việc động thổ trên đầu thái tuế.
- Thế Kiệt, là thật, tóm lại nhất định phải nghe lời của mẹ.
Phương Hiểu Hồng lo lắng những chứng cớ đang nằm trong tay tên giết người kia cho nên không giải thích nữa, vội vàng cúp điện thoại.
- Đúng…. Đúng rồi.. Mẹ, lúc nãy còn cùng Thế Vinh ca ở quán bar BBS gặp phải tên đã làm bị thương Thế Vinh ca, Thế Vinh ca vốn muốn nhân cơ hội này đối phó với hắn, kết quả là hắn chuồn mất.
Rất khiếp sợ, đột nhiên Phương Thế Kiệt nhớ ra điều gì đó, hỏi:
- Mẹ, không phải là tên kia động tay chứ?
- Ấy?
Trong lòng Phương Hiểu Hồng liền động, vội vàng nói:
- Tốt lắm, Thế Kiệt, nghe mẹ nói, ngàn vạn lần không được bước ra khỏi cửa. Cứ như vậy đi, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với Tào thúc thúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nói xong, Phương Hiểu Hồng trực tiếp cúp điện thoại.
- Có gì thế?
Tào Nghiễm Giang thấy Phương Hiểu Hồng có chút đại loạn, hỏi.
- Nghiễm Giang, em….em biết hung thủ là ai.
Phương Hiểu Hồng khẩn trương nói:
- Hung thủ chính là kẻ đã làm bị thương Thế Vinh ở Đông Hải lúc trước.
- Là hắn ư?
Tào Nghiễm Giang kinh ngạc không thôi, dường như không tin Bùi Đông Lai có thể làm ra chuyện nghịch thiên như thế này:
- Làm sao em biết là hắn làm?
Phương Hiểu Hồng lập tức đem những lời của Phương Thế Kiệt nói ra một lần nữa.
- Xem ra đúng thật là hắn.
Nghe xong Phương Hiểu Hồng nói thì Tào Nghiễm Giang liền cho rằng Bùi Đông Lai chính là hung thủ.
- Nghiễm Giang, thủ đoạn của tên kia thật sự hung ta, em sợ hắn sẽ gây bất lợi với Thế Kiệt, vì bảo đảm án toàn cho Thế Kiệt, anh hãy phát cảnh sát, tốt nhất là đặc công đến bảo vệ Thế Kiệt đi.
Phương Hiểu Hồng nói tới đây thì giọng nói hoàn toàn lạnh xuống:
- Mặt khác, Nghiễm Giang, vì phòng ngừa chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nhất định phải nghĩ biện pháp lưu mạng của hắn ở lại Hàng Châu.
- Hừ, hắn đã không kiêng nể ai mà giết người, lại còn phóng hỏa hủy thi diệt tích.
Vẻ mặt Tào Nghiễm Giang trang đầy hàn ý:
- Tuy rằng trước mắt còn không có chứng cớ việc đó là do hắn làm, nhưng mà, ta nói hắn là thì chính là do hắn làm. Đối mắt với cơ quan quốc gia thì chắc chắn hắn phải chết.
0