- Các ông dựa vào cái gì mà bắt người, chẳng lẽ cảnh sát là có thể tùy tiện bắt người sao?
Trong màn đêm, mấy chiếc xe cảnh sát chạy trên đường đến cục Công An, trong một chiếc xe, bởi vì lần đầu ngồi xe cảnh sát nên 4 người Trang Bích Phàm, Quách Lệ Na, dt và Tằng Khả Tâm sợ tới mức khong nhẹ, Ngô Vũ Trạch thì say bất tỉnh nhân sự còn Cổ Văn Cảnh thì ngồi một bên dường như đang suy nghĩ điều gì. Hạ Y Na thì vô cùng khó chịu, ngồi chất vấn tên lái xe.
- Bạn học của mấy người là Bùi Đông Lai vào lúc 2 tiếng trước đã lẻn đến biệt thự ở Cửu Khê Mân Côi rồi sát hại cha con Phương Chấn, hơn nữa hắn còn hủy thi diệt tích.
Mắt thấy Hạ Y Na lải nhải, đầu lĩnh cảnh sát có chút không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Trước mắt, án này đã được cục Công An đưa vào danh sách số 1, toàn bộ cảnh sát đã được xuát động, hơn nữa còn còn bộ đội Võ Cảnh nữa, tất cả mọi người được lệnh bắt hung thủ về quy án. Ta mang mọi người đến cục Công An là muốn biết tình hình, hơn nữa còn muốn mọi người hỗ trợ điều tra, bắt hung thủ quy án.
" Ực"Lúc trước tên chỉ huy đã nói qua Bùi Đông Lai là nghi phạm, lúc ấy vô luận là Hạ Y Na hay là người khác đều không tin đều cho rằng tên chỉ huy này nói xằng nói bậy.
Hiện giờ nghe được tên chỉ huy nói Bùi Đông Lai giết chết phụ tử Phương Chấn thì tất cả mọi người đều hít một hơi.
Bởi vì vừa rồi trong quán bar BBS thì bọn hắn đều nghe được chuyện tình phụ tử Phương Chấn bị sát hại.
- Không... Không có khả năng! Phương Chấn là lão đại xhđ ở Hàng Châu, làm sao Bùi Đông Lai có thể giết chết hắn được?
Hạ Y Na lập tức phản bác.
- Ách?
Lúc này đây, nghe Hạ Y Na nói như thế thì tên chỉ huy có chút nghi ngờ, hắn không ngờ rằng Hạ Y Na lại có thể biết được thân phận thật sự của Phương Chấn.
- Đúng a, tôi nghĩ các ông đã lầm, bạn học của tôi chỉ là một người thư sinh văn nhược, làm sao có thể giết chết lão đại xhđ được?
Mắt thấy tên chỉ huy trầm mặc không nói, Trang Bích Phàm cũng mở miệng phản bác.
- Thư sinh văn nhược?
Tên chỉ huy cười lạnh một tiếng:
- Nếu hắn là thư sinh văn nhược là chúng ta đây có thể cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát này rồi đâm vào đậu hủ chết cho xong. Nói cho mọi người biết, lúc trước hắn đã làm bị thương Phương Thế Vinh, hơn nữa lại đánh bảo tiêu của Phương Thế Vinh trở thành tàn phế. Mà ở trong tình huống đó là bảo tiêu của Phương Thế Vinh có mang theo súng.
- Biết vì sao vừa rồi ta nói toàn bộ Võ Cảnh được xuất động không? Chính là sợ hắn tiếp tục gây án hoặc là chạy trốn.
Tên chỉ huy thấy đám người hny không nói lời nào thì tiếp tục:
- Trừ việc đó ra thì muốn ngăn ngừa hắn trốn thoát cho nên cấp trên đã phái cả đặc công xuống.
"Ách..."Đám người hny liền sợ ngây người.
Tháy đám người trầm mặc thì tên chỉ huy cũng không nói gì nữa, chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hút một hơi.
Sau đó, đám người Hạ Y Na liền lấy lại tinh thần, cả đám nhìn nhau, giống như đang hỏi:
" Bùi Đông Lai có thể là tội phạm sao?"Mang theo nghi hoặc, mang theo vẻ không tin, đám người Hạ Y Na bị dẫn tới cục Công An.
Sau tiến vào cục Công An thì vô luận là Hạ Y Na hay là những người khác đều cảm nhận được áp lực trong này.
Đợi đến khi tổ chuyên án giải thích tình hình thì bọn hắn không thể không tin một sự thật: Bùi Đông Lai quả thật đã giết chết phụ tử Phương Chấn, hơn nữa còn phóng hỏa hủy thi diệt tích!
Sau khi đám người Hạ Y Na biết được tình huống thì tổ chuyên án liền mượn điện thoại của đám người Hạ Y Na gọi cho Bùi Đông Lai, kết quả là không gọi được.
Sau đó, coi như lúc tổ chuyên án đi hỏi cấp trên nên xử lý đám người Hạ Y Na như thế nào thì có một quân nhân vào tìm đám người Hạ Y Na.
- Hạ tiểu thư.
Thấy được Hạ Y Na thì tên đại tá liền tiến lên chào hỏi:
- Chu tư lệnh có lệnh kêu chúng ta đưa cô cùng với bạn của cô ra ngoài. Căn cư vào câu trả lời của Vương cục trưởng thì mọi người đã phối hợp tốt với hắn, lúc nào cũng có thể rời đi. Ý của Chu tư lệnh là để tôi mang mị người đến nhà khách của quân khu.
- Bạn học của tôi Bùi Đông Lai … hắn thật sự…. Thật sự giết chết phụ tử Phương Chấn sao?
Mặc dù từ trong miệng cảnh sát biết được chân tướng sự việc nhưng mà Hạ Y Na vẫn ôm một tia may mắn.
- Đúng.
Tên đại tá kia trả lời.
Nghe được câu trả lời thuyết phục này thì vô luân là Hạ Y Na hay đám người Trang Bích Phàm đều trầm mặc, không nói gì.
Sau đó, đám người Hạ Y Na ủ rũ rời đi.
Đi ra khỏi cục Công An, Cổ Văn Cảnh vốn định lấy điện gọi cho cbn nhưng nghĩ lại sự việc này quá nghiêm trọng cho nên hắn đã bỏ qua ý định này.
So sánh với Cổ Văn Cảnh mà nói thì Hạ Y Na không nghĩn hiều như vậy, nàng chỉ biết bản thân mình đã thích Bùi Đông Lai, nàng không hy vọng Bùi Đông Lai gặp phải chuyện bất trắc gì.
Cho nên vừa ra khỏi thì nàng liền lấy di động ra, bấm số của Hạ Hà.
- Hạ bàn tử.
Điện thoại được chuyển thì nàng liền gọi thẳng tên Hạ Hà
- Con mặc kệ cha dùng phương pháp gì, nhất định phải cứu được Bùi Đông Lai.
- Ai za, tiểu tổ tông của tôi, đây không phải là con muốn mạng của cha sao?
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Hà đã biết được chuyện từ miệng của tên bảo tiêu cho nên hắn dở khóc dở cười.
Hạ Y Na cũng mặc kệ nhiều như vậy, tức giận nói:
- Hạ bàn tử, cha nói đi cứu hay không cứu?
- Nữ nhi bảo bối, con hãy nghe cha nói…
- Con không nghe… không nghe.
Hạ Y Na liền nói.
Hạ Hà thở dài:
- Nha đầu ngốc, lấy tình huống hiện giờ thì ta cũng bất lực.
- Cha…
Nghe được Hạ Hà nói như vậy thì khóe mắt của nàng đỏ lên, mang theo vài phần khóc nức nở, nói:
- Con thích hắn, con không muốn hắn chết.
- Ta biết.
Giọng nói Hạ Hà phức ta:
- Nếu ở Vân Nam thì cha có thể giúp nhưng mà.. ở Chiết Giang thì cho dù là ông ngoại của con cũng không có cách nào. Dù sao thì Phương gia cũng đã cắm rễ nhiều năm ở Chiết Giang hơn nữa lại có Phó tỉnh trưởng Tào Nghiễm Giang chủ trì đại cục.
- Cha… cha nói… chắc chắn hắn phải chết ư?
-
Hạ Y Na nóng nảy. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Mặc dù Hạ Hà không muốn tổn thương Hạ Y Na nhưng mà hắn cũng biết xác suất sống sót của Bùi Đông Lai dường như là = 0.
Mắt thấy Hạ Hà không có trả lời thì Hạ Y Na liền cúp máy, sau đó nàng liền bấm số của quân khu Vân Nam.
- Ông ngoại.
Điện thoại được chuyển, Hạ Y Na liền khóc nức nở nói:
- Từ nhỏ đến lớn Y Na chưa từng cầu xin ngài việc gì, hôm nay con xin ông ngoại hãy vì con mà cứu hắn, có được không?
- Đứa nhỏ này.
Đầu bên kia điện thoại, ông ngoại của Hạ Y Na trầm mặc một lúc rồi thở dài:
- Ông ngoại cũng muốn giúp cháu nhưng mà…. Chuyện này công cũng bất lực.
- Ông ngoại, Chu gia gia không phải là làm tư lệnh ở đây sao?
Hạ Y Na không cam lòng hỏi.
- Đúng là hắn làm tư lệnh ở đây nhưng mà cháu nên biết, chuyện này là chuyện của địa phương không có liên quan gì đến bộ đội, hắn không thể tùy tiện nhúng tay vào được. Huống hồ, lui một bước mà nói cho dù Chu gia gia có ra mặt thì cũng chẳng thấm vào đâu. Theo ông được biết thì hành động lần này do chính tay Tào Nghiễm Giang làm chủ, mà Tào Nghiễm Giang lại có quan hệ chặt chẽ với Phương gia, muốn cứu người thanh niên kia là một điều không thể nào.
Bên tai vang lên lời nói của ông ngoại thì Hạ Y Na liền tuyệt vọng.
...
Lúc này trong một tiểu khu xa hoa ở Yến Kinh.
Nạp Lan Minh Châu thân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tay bưng một ly rượu đỏ, đứng ở sát cửa sổ nhìn Tử Cấm Thành mà Nạp Lan Hiên thì cung kính đứng ở sau Nạp Lan Minh Châu, ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Minh Châu.
- Tỷ, mới vừa nghe nói tên ngốc Bùi Đông Lai kia ở Hàng Châu đã giết chết Phương Chấn, trước mắt của Hàng Châu đã giới nghiêm, hơn nữa một ngàn Võ Cảnh đã được xuất ra để bắt hắn.
Thấy vậy thì Nạp Lan Hiên không nhịn được hỏi:
- Tỷ nói, hắn có thể sống sót không?
- Hừ, sống sót? Có thể sao?
Nạp Lan Minh Châu cười lạnh, cảm giác kia hận không thể thấy Bùi Đông Lai chết sớm.
- Cho dù Bùi Vũ Phu có ra mặt thì cũng không cứu được hắn sao?
Vẻ mặt Nạp Lan Hiên ngạc nhiên, ở hắn xem ra, Bùi Vũ Phu đã làm Lâm Phong bị thương mà Lâm gia lại không dám làm ra hành động gì, điều đó có nghĩa là Bùi Vũ Phu có năng lực cứu Bùi Đông Lai.
Nạp Lan Minh Châu xoay người, từ trên cao nhìn xuống Nạp Lan Hiên, nói:
- Tào Nghiễm Giang là ngươi của Diệp gia, cậu cảm thấy Bùi Vũ Phu có thể ra mặt được ư?
Nạp Lan hiên hoàn toàn há hốc mồm.
- 20 năm trước, Bùi Vũ Phu như mặt trời ban trưa, dám chọc giận Diệp gia cho nên bị cắt đi một chân, huống chi là tên phế vật Bùi Đông Lai kia.
Nạp Lan Minh Châu không che vẻ hận ý của mình đối với Bùi Đông Lai, nếu có thì đó chính là vẻ khinh miệt.
Thì ra là nàng đã bám vào Diệp đại thiếu gia.
Nạp Lan Hiên cho llà đúng.
Hàng Châu.
Người thanh niên tên là Bùi Đông Lai không chạy trốn.
Hắn cũng không nhờ qua tử giúp đỡ.
Trong màn đêm.
Hắn mang theo vẻ kiêu ngạo của nam nhân Bùi gia bước vào một tòa biệt viện ở Chiết Giang.
Một trận chiến định tương lai!
Một trận chiến này, hắn không cho phép bại!
Tuyệt không cho phép!
2