Thời gian như ngừng lại, hình ảnh ngưng đọng.
Trong đại sảnh, bởi vì không có nghe được câu trả lời chắc chắn của Ngô Vũ Trạch, Lý Lệ vẫn duy trì tư thế cúi người chào, thân thể không thể khống chế run lên, vẻ mặt ủy khuất tới cực điểm.
Mặc dù Lý Lệ bởi vì suy nghĩ đến ích lợi của Tô gia, lựa chọn hy sinh niềm kiêu ngạo thuộc về Tô phu nhân kia, chỉ là… Thật không ngờ lúc chính diện đối mặt với giờ khắc này, nàng mới phát hiện, loại khuất nhục này quả thực làm cho nàng sống không bằng chết.
Chẳng qua là ——
Giờ khắc này nàng đã quên, hai năm trước, những lời nói cay nghiệt cùng bộ dáng không ai bì nổi của nàng, đã khiến Ngô Vũ Trạch bị tổn thương rất lớn.
Lý Lệ không dám ngẩng đầu lên, mà trong đôi mắt của Tô Văn chỉ còn lại vẻ - trông mong nhìn Ngô Vũ Trạch, giống như là đôi mắt của một con chó – trông mong nhìn miếng xương trong tay chủ nhân vậy, tràn đầy khát vọng cùng mong đợi.
Hắn mong đợi Ngô Vũ Trạch có thể tha thứ cho Lý Lệ, tha thứ cho Tô gia, cứ như vậy mà nói…, Tô gia có thể thoát ra khỏi được vụ án của Tào Nghiễm Giang.
Thấy một màn như vậy, trừ Ngô Sinh mơ hồ biết một chút tin tức, những thành viên Ngô gia kia đều trợn tròn ánh mắt, không nhúc nhích nhìn Lý Lệ đang cúi người chào chín mươi độ trước mặt Ngô Vũ Trạch, tựa hồ như đang hỏi:
"Ngô Vũ Trạch rốt cuộc dựa vào cái gì có thể khiến Tô phu nhân của Tô gia ở Hồ Giang này không ai bì nổi phải làm như vậy?
Không có đáp án.
Đám người Ngô Vạn, Trương Lệ có nghĩ nát não cũng nghĩ không ra trong đó có gì lừa dối.
Mà trong lòng Ngô Sinh kìm lòng không đậu mà nhớ tới một màn Bùi Đông Lai trên du thuyền Trân Ny Hào bị hầu hết thương nhân Hồ Giang coi là ôn thần.
Một màn đó cùng một màn trước mắt, tạo thành cảnh tượng hoàn toàn tương phản khiến cho Ngô Sinh cảm thấy bất đắc dĩ không thôi.
Theo hắn xem ra, nếu như những thương nhân Hồ Giang kia biết Bùi Đông Lai mà lúc đầu bọn họ coi là ôn thần, có thể làm cho vợ chồng Tô Văn giống như một con chó TQ van xin con của mình, sợ rằng có hối hận cũng đã là quá muộn rồi.
- Lý a di, thật ra thì bà nói không sai, tôi và nữ nhi Tô Thi Vận của bà đúng là người của hai thế giới khác nhau. Giống như trước, Ngô gia chúng tôi cũng không so sánh được với Tô gia các người.
Trong đại sảnh yên tĩnh, Ngô Vũ Trạch một lần nữa mở miệng, giọng nói bình tĩnh như trước:
- Mặt khác, tôi và nữ nhi Tô Thi Vận của bà đã hai năm không có liên hệ, cho nên, không thể nói là không can dự vào chuyện tình của chúng ta.
"Bá!
"
Bên tai vang lên lời nói của Ngô Vũ Trạch…, vô luận là Lý Lệ hay là Tô Văn, sắc mặt đều là biến đổi, nhất là Lý Lệ, nàng chỉ cảm thấy câu gọi "Lý a di" tràn đầy châm chọc, mà câu nói kế tiếp của Ngô Vũ Trạch càng làm cho tâm tình của nàng rơi vào đáy cốc.
- Vũ… Vũ Trạch!
Lý Lệ ngẩng đầu, vẻ mặt trắng bệch nhìn Ngô Vũ Trạch, tràn đầy sợ hãi mở miệng, cố gắng cứu vãn:
- Xin… Xin cậu tha thứ cho a di được không?
- Lý a di, tôi vừa mới nói rất rõ ràng, bà cũng không có làm gì sai, làm sao mà phải nói đến chuyện tha thứ?
Ngô Vũ Trạch sắc mặt bình tĩnh hỏi.
"Ách…"
Lần này, Lý Lệ há to miệng, cũng là không phản bác được.
Nàng đã từng nghĩ, Ngô Vũ Trạch hẳn là nhân cơ hội này, hung hăng nhục nhã nàng một phen; nàng cũng từng nghĩ tới, Ngô Vũ Trạch sẽ vì nàng là mẫu thân của Tô Thi Vận, lưu lại cho nàng vài phần thể diện…
- Vũ Trạch, cháu đã không truy cứu chuyện năm đó, như vậy xin cháu cấp cho Tô gia một con đường sống!
Tô Văn cũng nhịn không được nữa mà mở miệng, trong giọng nói mang theo một hàm ý khẩn cầu.
Cho Tô gia một con đường sống…
Bên tai vang lên lời nói khẩn cầu của Tô Văn, đám người Ngô Vạn, Trương Lệ đã bị hết thảy chuyện này dọa cho sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, lại một lần nữa trợn tròn mắt.
Bọn họ chính là đều rất rõ ràng, Tô gia ở thương giới Hồ Giang có địa vị siêu nhân như thế nào.
Mà hôm nay, nghe khẩu khí Tô Văn, một câu nói của Ngô Vũ Trạch liền có thể quyết định sinh tử của Tô gia.
Nếu… Nếu như không phải là thấy Tô Văn cùng với Lý Lệ giống nhau, đều là cúi xuống cái lưng kiêu ngạo kia, đám người Ngô Vạn, Trương Lệ hẳn là cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề!
- Tô thúc thúc, mặc dù ta không biết Tô gia rốt cuộc gặp phải phiền toái gì, chỉ là… lực ảnh hưởng của Tô gia ở Hồ Giang người người đều biết, ngay cả Tô gia cũng không giải quyết được phiền toái của mình, ta làm sao có thể giải quyết?
Mặc dù Ngô Vũ Trạch đoán được vợ chồng Tô Văn ăn nói khép nép đi tới cầu xin mình, hơn phân nửa là bởi vì Bùi Đông Lai, chỉ là… Hắn đối với tất cả chuyện này không biết cụ thể, tự nhiên sẽ không mù quáng đáp ứng vợ chồng Tô Văn.
Nhưng vợ chồng Tô Văn không biết Ngô Vũ Trạch đối với chuyện này không biết tin tức gì cả, vừa nghe Ngô Vũ Trạch nói như thế, lập tức cho là Ngô Vũ Trạch từ chối.
Trong lúc nhất thời, một cảm xúc tên là tuyệt vọng tràn lan trong lòng hai vợ chồng bọn họ.
- Vũ Trạch, trước kia Tô phu nhân quả thực đã làm chuyện thương tổn đến cháu, bất quá… Nếu Tô phu nhân đã nhận sai rồi, như vậy cháu cũng nên tha thứ cho nàng đi.
Mắt thấy vẻ mặt tuyệt vọng của vợ chồng Tô Văn, Trương Lệ vẫn chìm trong cảm giác khiếp sợ, trong lòng vừa động, không nhịn được mở miệng, mặc dù nàng không biết vì sao Ngô Vũ Trạch có thể quyết định sinh tử của Tô gia, chỉ là… Nàng lại biết, nếu như Ngô Vũ Trạch có thể ở thời khắc mấu chốt này giúp Tô gia một lần, sau này tự nhiên sẽ hồi báo thật dày cho Ngô gia.
Quan trọng hơn chính là, nếu như Ngô Vũ Trạch bởi vì lời nói của nàng mà trợ giúp cho Tô gia mà nói…, như vậy vợ chồng Tô Văn tự nhiên sẽ cảm kích nàng…
- Bá mẫu, ta vừa mới nói rất rõ ràng, năm đó Lý a di cũng không có làm gì sai, cho nên… Không cần phải nói đến chuyện nhận sai.
Tựa hồ như nhìn rõ tâm tư của Trương Lệ, Ngô Vũ Trạch nhíu mày, giọng nói mơ hồ mang theo vài phần bất mãn:
- Có thể giúp Tô gia hay không, Vũ Trạch tự nhiên biết rõ, bá mẫu nếu là có biện pháp giúp cho Tô gia, ta không có ý kiến, còn nữa, ta tin tưởng cả Ngô gia, cũng không có ai phản đối.
"Tê ~"
Nghe được lời nói của Ngô Vũ Trạch…, Trương Lệ bị chọc tức đến nỗi sắc mặt phát tím một trận không nói, thân thể run run không ngừng, nếu nàng có biện pháp giúp Tô gia, còn cùng Ngô Vũ Trạch nói nhảm sao?
Nếu là ở dĩ vãng, lấy tính tình Trương Lệ, Ngô Vũ Trạch dám chống đối nàng, hơn phân nửa là sẽ muốn nổi giận.
Mà tại giờ khắc này, mặc dù trong nội tâm nàng rất tức giận, chỉ là… Nàng rất rõ ràng, Ngô Vũ Trạch ngày hôm nay có thể làm cho vợ chồng Tô Văn ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, không phải là người mà nàng Trương Lệ có thể giáo huấn như ngày nào!
- Ngô tiên sinh, thật có lỗi, quấy rầy mọi người rồi.
Nghe xong Ngô Vũ Trạch cùng Trương Lệ nói chuyện với nhau, Tô Văn dường như nhìn ra Ngô Vũ Trạch quyết tâm sẽ không ra mặt hỗ trợ, không có lại tiếp tục mở miệng cầu xin Ngô Vũ Trạch, mà là chuẩn bị mang theo Lý Lệ rời đi.
- Tô tiên sinh khách khí rồi, tiểu Trương, ngươi đưa Tô tiên sinh, Tô phu nhân ra ngoài.
Mặc dù Ngô Sinh đối với chuyện này cũng biết một chút tin tức, nhưng không biết vợ chồng Tô Văn vì sao phải cầu xin Ngô Vũ Trạch, nhất thời không dám nói lung tung, mà là cấp cho vợ chồng Tô Văn một bậc thang.
Sau khi vợ chồng Tô Văn nghe được lời nói của Ngô Sinh, không có nói gì nữa, mà là đi theo tên tài xế của Ngô Sinh, vẻ mặt xám xịt rời khỏi đại sảnh biệt thự.
Vợ chồng Tô Văn vừa rời đi, đám người Ngô Vạn, Trương Lệ đều là đem ánh mắt nhìn về hướng Ngô Vũ Trạch.
- Vũ… Vũ Trạch, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Nhìn chán, nhị thúc Ngô Vũ Trạch không nhịn được mở miệng hỏi.
Bên tai vang lên câu hỏi của nhị thúc…, nhìn vẻ mặt mong đợi của đám người nhị thúc, Ngô Vũ Trạch lắc đầu:
- Tôi không biết.
Câu trả lời của Ngô Vũ Trạch khiến cho đám người Ngô Vạn, Trương Lệ thất vọng, ngoài vẻ thất vọng còn mang theo vài phần bất mãn, chẳng qua là… Bọn họ mặc dù không biết Ngô Vũ Trạch dựa vào cái gì có thể khiến cho vợ chồng Tô Văn phải ăn nói khép nép, chỉ là… Bọn họ cũng đều biết Ngô Vũ Trạch ngày hôm nay đã không phải là Ngô Vũ Trạch ngày trước nữa, bất mãn của bọn họ, cũng chỉ có thể chon ở sâu trong nội tâm, không dám biểu hiện ra.
- Tiểu Sinh, chú nói có người muốn đem mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt tặng cho chú, hơn nữa còn muốn chú chịu trách nhiệm sự vụ của Tập đoàn Vận Đạt, đúng không?
Đột nhiên, đại bá của Ngô Vũ Trạch Ngô Vạn nhớ lại, mặc dù là đang hỏi lại, nhưng là bởi vì chuyện vừa mới xảy ra vừa rồi, không còn vẻ hoài nghi giống lúc trước, ngược lại, trong lòng đã tin đến bảy tám phần.
Ngô Vạn vừa mở miệng, những thành viên khác của Ngô gia đều bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ cùng Ngô Vạn giống nhau, lúc trước căn bản không tin tưởng lời nói của Ngô Sinh, chỉ là… Vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ đều cảm nhận được, Ngô Sinh không có lừa gạt bọn họ.
- Ừh..
Mắt thấy thái độ đám người Ngô Vạn với lúc trước xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong lòng Ngô Sinh không có nửa điểm vui sướng cùng hưng phấn, chỉ là mơ hồ cảm thấy một chút bi ai, bi ai cái gọi là thân tình ở trước mặt lợi ích giống như mớ rau cải trắng giá rẻ trên đường. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thấy Ngô Sinh gật đầu, đám người Ngô Vạn, Trương Lệ đều là kích động không thôi —— bọn họ đều rất rõ ràng, mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt đổi thành tiền mặt có giá trị dọa người như thế nào, bọn họ càng rõ ràng, Ngô Sinh chịu trách nhiệm sự vụ tập đoàn Vận Đạt có ý nghĩa như thế nào.
- Tiểu… Tiểu Sinh, lúc trước là chúng ta hồ đồ, ta cảm thấy vị trí gia chủ Ngô gia thì chú làm là thích hợp nhất.
Sau khi kích động, Ngô Vạn lại một lần nữa mở miệng, cố gắng đem vị trí gia chủ Ngô gia trả lại cho Ngô Sinh.
- Tôi đồng ý đề nghị của đại ca!
- Tôi cũng đồng ý!
Ngô Vạn vừa thốt lên xong, hai vị thúc thúc của Ngô Vũ Trạch lập tức tỏ thái độ, chỉ có Trương Lệ cùng tiểu cô của Ngô Vũ Trạch không có mở miệng.
- Thật xin lỗi, Tiểu Sinh, lúc trước là chị hiểu lầm chú.
Mắt thấy ba người Ngô Vạn mở miệng, Trương Lệ cảm thấy trên mặt nóng rần, bất quá vừa nghĩ tới lợi nhuận của mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt không nói, còn có thể trở thành tân chủ nhân của tập đoàn Vận Đạt, Trương Lệ trực tiếp đem mặt mũi cất vào trong đũng quần, lựa chọn cúi đầu nhận sai.
Bên tai vang lên lời nói của đám người Ngô Vạn…, trong con ngươi đám người Ngô Vạn toát ra vài phần hưng phấn, vẻ mặt mấy phần dối trá, tâm tình Ngô Sinh hoàn toàn lạnh xuống.
- Các người xác định muốn đem vị trí gia chủ trả lại cho cha tôi ư?
Thấy Ngô Sinh vẻ mặt trầm mặc, Ngô Vũ Trạch sắc mặt không đổi nhìn đám người Ngô Vạn hỏi.
- Ừh.
Đối mặt với chất vấn của Ngô Vũ Trạch, đám người Ngô Vạn gật đầu lia lịa hệt như gà con mổ thóc.
- May be ()
Ngô Vũ Trạch trầm giọng nói:
- Bất quá… Các người không cần hy vọng sẽ được chia chác mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt kia, lại càng không nên hy vọng có thể qua cha ta đạt được cái gì!
Mắt thấy Ngô Vũ Trạch trở mặt, đám người Ngô Vạn nhất thời kinh ngạc.
Thậm chí ngay cả Ngô Sinh cũng là không nhịn được quay đầu, đem ánh mắt nhìn Ngô Vũ Trạch.
Hắn mặc dù cảm thấy những huynh đệ tỷ muội này của mình có chút quá đáng, chỉ là… Hắn một khi đã nghĩ muốn cho Ngô gia quật khởi, từ sâu trong nội tâm hắn mà nói, lại là hy vọng cả Ngô gia có thể đoàn kết nhất trí.
- Vũ Trạch, vô luận nói như thế nào, chúng ta cũng là thành viên của Ngô gia, cháu nói như vậy, cũng không cảm thấy có chút quá đáng sao?
Kinh ngạc qua đi, Trương Lệ một lần nữa nhảy ra, giọng nói mang theo vài phần bất mãn hướng Ngô Vũ Trạch hỏi.
Ngô Vũ Trạch sắc mặt không đổi nhìn Trương Lệ luôn luôn xem thường mình, cười lạnh nói:
- Bá mẫu, nếu nói quá đáng, ai có thể so sánh được với các ngươi?
- Cậu…
Trương Lệ giận đến run cả người, lại không biết phản bác như thế nào.
- Các người đã vô tình, cũng đừng trách ta cùng cha ta vô nghĩa!
Ngô Vũ Trạch lạnh lùng nói:
- Ta cùng cha ta có chuyện quan trọng cần bàn, thứ cho không thể tiễn xa được!
"Tê ~"
Mắt thấy Ngô Vũ Trạch trở mặt, đám người Ngô Vạn, Trương Lệ giận đến thiếu chút nữa thì ngất đi!
Chẳng qua là… Dù cảm thấy vô cùng căm phẫn, vô luận là Ngô Vạn thay thế Ngô Sinh trở thành gia chủ Ngô gia hay là Trương Lệ thê tử của hắn, cũng không dám lên tiếng giáo huấn Ngô Vũ Trạch.
Bởi vì.
Một câu nói của Bùi Đông Lai, làm cho Ngô gia thiếu niên một bước xoay người, xưa đâu bằng nay.
rồi....
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 30