Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 2



Chương 2 Bởi vì em là vợ của anh
Nghe thấy tiếng, người Lâm Vũ Chân hơi lay động.

Cô ngẩng đầu lên nhìn ông nội Lâm Tiêu đang đứng ở
phía trên, từ nhỏ đến lớn ông chưa bao giờ quan tâm
đến cô.

Lúc cô được sinh ra, Lâm Tiêu còn chả buồn nhìn lấy
một cái chỉ bởi vì cô là con gái.

Bây giờ ông lại muốn chọn chồng cho cô, tự ý quyết định
chuyện cả đời của cô.

Lồng ngực phập phồng, cô tức giận, cô không biết phải
làm sao, cô há miệng định phản kháng, rồi bất chợt nhìn
thấy Lâm Văn đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt van xin
nhìn cô lắc đầu.

Cô đành im lặng.

“Các vị, trải qua quá trình cân nhắc thận trọng, trong số
mười mấy người theo đuổi ưu tú, nhà họ Lâm chúng tôi
đã chọn ra một người xuất sắc nhất trở thành chồng của
Lâm Vũ Chân, tôi mong rằng, hai nhân vật chính của
chúng ta sẽ nhận được lời chúc phúc từ quý vị”

Lâm Tiêu nói xong, bên dưới vang lên một tràng vỗ tay
ầm ầm.

Vào tai của Lâm Vũ Chân lại thành những tiếng cười chế
giễu cô, thậm chí là thương hại cô.

Mắt cô đỏ hoe, kiên cường ngăn lại hàng nước mắt đang
chực rơi.

“Ba, chính là người này”

Lâm Cường lấy ra một tấm thẻ được thiết kế tinh xảo.
đưa cho Lâm Tiêu, trên đó viết tên người được chọn
cuối cùng.

Bọn họ đã điều tra kỹ càng, tên này không có bối cảnh
gì, là cô nhi, không những đã hơn ba mươi tuổi, học vấn
thấp, không có văn hoá, không sở trường, mà còn là một
tên lang thang. Có thể nói là một tên vô dụng chả làm
nên trò trống gì.

Hơn nữa, lại có tiền sử mắc bệnh tâm thần.
Nghe nói là bệnh có di truyền.

Như vậy là chỉ cần hắn kết hôn với Lâm Vũ Chân rồi thì
Lâm Vũ Chân sẽ không có quan hệ gì với gia sản nhà họ
Lâm nữa, con cô ta cũng vậy, đừng hòng mơ tưởng được.
chia một phân tiền nào từ nhà họ Lâm.

Lâm Cường vẻ mặt đắc ý nhìn một nhà Lâm Vũ Chân
ngồi đằng kia.
“Tiếp theo đây, tôi xin tuyên bố người được chọn cuối

cùng!”

Lâm Tiêu bị viễn thị nhìn không rõ chữ, nheo mát lại nhìn
thật kỹ mới nói: “Người trẻ tuổi may mắn, Giang Ninh”

Lập tức, tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn về phía
cửa sau khách sạn.

Người ở rể đương nhiên chỉ được đi vào từ cửa sau.

Lúc này, cửa mở ra, một người trẻ tuổi sải chân bước.
vào.

Hai vợ chồng Lâm Văn cũng không kìm lòng được nhìn
Sang.

Bọn họ biết, anh cả chỉ chọn lựa kẻ vô tích sự nhất làm
chồng của Lâm Vũ Chân.

Lâm Vũ Chân cũng quay đầu qua, cô muốn nhìn xem
người sau này sẽ trở thành chồng cô là ai.

Giang Ninh ngẩng đầu, bốn mát chạm nhau không nói
một lời.

Hắn bước thẳng qua, tất cả mọi người đều nhìn chăm
chăm về phía hắn, vẻ mặt đầy châm chọc và cười trên
nỗi đau của kẻ khác.

“Giang Ninh, chúc mừng cậu, cậu đã bộc lộ hết tài năng
để được trở thành chồng của Lâm Vũ Chân, trở thành
con con rể của nhà họ Lâm chúng tôi”

 

Lâm Cường lên tiếng: “Cậu không cần cảm ơn chúng tôi,
chỉ mong cậu sau này đổi xử tử tế với Vũ Chân”

 

Trong mắt ông, nhà họ Lâm đã cho tên cô nhi lang thang
Giang Ninh này một mái nhà, đây là một ân tình lớn cỡ
nào chứ.

Lâm Cường bước đến trước mặt Lâm Vũ Chân, nhẹ
nhàng dắt tay cô, trên mặt đầy vẻ yêu thương.

“Vũ Chân, lại đây”

Ông cầm tay Lâm Vũ Chân dẫn cô đến trước mặt Giang
Ninh, trịnh trọng đặt tay cô vào tay hán.

Tất cả quan khách nhìn cảnh tượng này đồng loạt võ tay
bôm bốp, như thể đây là một lễ đính hôn ngập tràn hạnh
phúc.

Nhưng cả nhà Lâm Văn đều rõ, mọi người chỉ đang xem
trò cười của bọn họ.

Rồi ngày mai, cả cái thành phố Đông Hải này sẽ biết,
rằng Lâm Vũ Chân có một người chồng vô tích sự đến ở
rể, rồi dần dần chuyện này sẽ trở thành đề tài cho câu
chuyện lúc trà dư tửu hậu.

Đầu óc Lâm Vũ Chân trống rỗng, cả người như bị rút cạn,
đờ đẫn vô hồn.

Dường như cô không nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy
cái gì, thậm chí còn không biết đến bao giờ bữa tiệc này
mới kết thúc.

Bữa tiệc vừa tàn, Tô Mai liền khóc lóc rời đi, Lâm Văn chỉ
đành lăn xe đuổi theo.

Ngoài cửa khách sạn, làn gió mát rượi thổi vào mặt Lâm
Vũ Chân mới làm cô mới tỉnh táo lại.

Nhìn Giang Ninh đang đứng bên cạnh, mặt cô không tỏ
vẻ gì, chỉ là giọng nói đã khản cả đi.

“Chú, tôi không trách chú đâu.”

Cô nhỏ nhẹ: “Chú cũng là một người đáng thương”

Giang Ninh lớn hơn cô mười tuổi, gọi là chú nghe có vẻ
thích hợp hơn.

Giang Ninh không nói năng gì.
Từ đầu đến giờ hắn chẳng nói chẳng rằng.

Người trước mặt hắn chính là cô bé mười lăm năm
trước, vẫn thiện lương như ngày nào.
Cho dù gặp phải trường hợp oái oăm này, cho dù phải

chịu uất ức tủi nhục, cô vẫn đồng ý chỉ vì muốn cho cha
mẹ có một cuộc sống tốt hơn.

“Ôi, em rể, chúc mừng, chúc mừng nha”

Bỗng có người bước ra từ bên trong, chắp tay cười:
“Chúc mừng cô lấy được một người chồng ưu tú”

Gã cố ý nhấn mạnh hai chữ ưu tú, châm biếm trong
giọng nói vô cùng rõ ràng.

Lâm Vũ Chân cau mày, mím môi nhìn Lâm Phong, siết
chặt nắm đấm.

“Ba tôi bọn họ vì chuyện chung thân đại sự của cô mà lo.
nghĩ đến nát lòng, ngày đêm lo lắng”

 

Lâm Phong thờ dài tiếp tục: “Giờ thì tốt rồi, cuối cùng thì
cô cũng yên bề gia thất, chú cũng yên tâm được rồi”

Nói xong, không thèm để ý sắc mặt Lâm Vũ Chân đang
tái đi, quay sang liếc Giang Ninh.

Tên ở rể vô dụng này là do ba gã Lâm Cường tìm được,
chỉ cần nghĩ đến những thứ viết trên tư liệu thôi là hắn
có thể phá lên cười khẳng khặc rồi.

Trên đời lại có kẻ ăn hại đến nhường này.

“Em rể à, sau khi vào nhà họ Lâm cậu phải đối xử với em
gái tôi thật tốt đấy”

Lâm Phong cười trên nỗi đau của người khác: “Nhanh
mà có lấy đứa con, ông nội sẽ vui lám cho coi.”

“Cho dù đứa con sinh ra có thế nào, thiểu năng cũng
không sao, nhà họ Lâm chúng tôi sẽ nuôi nấng nó”

Lâm Vũ Chân không nhịn được nữa, quát: “Lâm Phong,
anh nói xong chưa!”

“Vũ Chân, tôi đang chúc mừng hai người mà”
Lâm Phong tiếp tục: “Ông cũng nói rồi, mong hai cô cậu

sớm sinh con. Tôi bảo thật đấy, tối nay về làm chuyện
này ngay đi thôi.”

 

Nếu sinh ra một đứa thiểu năng, vậy thì càng có trò vui
để xem rồi đây.

“Anh!”
Lâm Vũ Chân giơ tay, Lâm Phong bỗng nghiêm mặt lại.
“Sao, cô còn muốn đánh người à?”

Lâm Vũ Chân mím chặt môi, vừa tức vừa tủi.

Hôm nay cô mà đánh trưởng tôn của nhà họ Lâm, vậy
thì ngày mai sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm mất!

Trong mắt ông nội Lâm Tiêu, chỉ có cháu trai mới là
người Lâm gia, còn cô…không có tư cách đó!

Thấy Lâm Vũ Chân hạ tay xuống, Lâm Phong càng đắc ý
vênh váo.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có gã bắt nạt Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ
Chân đừng hòng chiếm được lợi ích gì từ gã.

“Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, cô còn không cảm kích”

 

Lâm Phong cố ý thở dài: “Ba cô liệt bao năm nay rồi, nếu
không phải Lâm gia bố thí, một nhà ba người các người
đã chết đói từ tám hoánh rồi, giờ còn tốn công tốn sức
†ìm chồng cho cô, cô không cảm ơn ân đức thì thôi đi,
đằng này còn định đánh tôi”

“Nếu như ông nội biết cô muốn đánh tôi thì hậu quả…”

Cả người Lâm Vũ Chân run rẩy.

Cô nhìn Lâm Phong đầy phẫn nộ, con người ta sao lại vô
liêm sỉ đến thế.

Cô quay đầu định đi nhưng Lâm Phong lại ngăn cô lại.

“Vũ Chân, đây là quyết định của ông nội, nếu cô không
bằng lòng vậy thì đến tìm ông nói đi”

Lâm Vũ Chân ấm ức rơi lệ, phẫn nộ tột cùng.

“Giờ em muốn làm gì?”
Giang Ninh vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng.

Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, buột miệng
nói.

“Tôi chỉ muốn tát anh ta một cái!”

“Chát!”

Vừa dứt lời, tiếng tát chát chúa vang lên, Lâm Phong ôm
mặt, cả người ngã sõng soài xuống sàn, gã vẫn chưa
hình dung được chuyện gì đang xảy ra, quên luôn cả kêu

gào.

Trên mặt cảm nhận được đau đớn bỏng rát gã mới phản
ứng lại, cái tát này, là đánh trên mặt gã.

Gã bị Giang Ninh đánh!

Lâm Phong sững sờ, Lâm Vũ Chân cũng đơ người ra.
Giang Ninh còn dám đánh Lâm Phong cơ?

Anh chỉ là một thằng ở rểt

“Mày…”
Tỉnh táo lại, Lâm Vũ Chân sợ đến tái mặt.

Lâm Phong sẽ giết Giang Ninh mất!

“Sao chú lại nghe lời tôi cơ chứ?” Lâm Vũ Chân mấp máy

môi.
“Bởi vì giờ em là vợ anh”
Giang Ninh đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.