Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 50



Giang Ninh chuẩn bị mọi thứ vì Lâm Vũ Chân, bản thân chỉ là giúp hắn làm việc mà thôi.

Hơn nữa, Giang Ninh muốn anh phát huy tài năng ở phương diện khác, tương lai, anh sẽ nhận được nhiều hơn nữa.

Một ván cược lớn như vậy, nhưng Hoàng Ngọc Minh chỉ do dự chốc lát, rồi quyết định ngay lập tức.

Thực lực của Giang Ninh sâu không lường được, mà chuyện anh cần làm, đó là nghe theo tất cả mọi mệnh lệnh của Giang Ninh.

Lúc này.

Lâm Cường đang chuẩn bị.

Tốc độ thi công công xưởng ở ngoại ô rất nhanh, đã sắp hoàn thành để bàn giao cho vào sử dụng rồi.

Chỉ cần lắp đặt thiết bị xong là có thể bắt đầu vận hành.

Mà trước đó ông phải đuổi Lâm Vũ Chân ra khỏi nhà họ Lâm, cướp công xưởng vào tay.

“Lâm Phong đâu?” Ông hỏi.

“Thiếu gia đi chơi cùng với mấy người bạn trên tỉnh” Lâm Cường nhíu mày, còn chưa nói gì, những tên công tử bột trên tỉnh đó suốt ngày chỉ có ăn chơi nhảy múa, Lâm Phong kết giao với loại bạn như vậy, nếu như có thể liên hệ được với những thế lực đằng sau chúng, vậy thì cũng có chút tác dụng đấy.

“Hác Hổ đúng là đồ vô dụng, cầm năm triệu của tôi mà không làm được việc gì cả” Lâm Cường phân nộ: “Còn chưa có tin tức gì sao?” “Gia chủ, nghe nói Hắc Hổ bị người của Hoàng Ngọc Minh đánh tàn phế rồi” Thư kí khẽ nói: “Hơn nữa, lúc nấy tôi đọc báo thì biết, hội sở nước nóng đóng cửa rồi, Hắc Hổ không rõ tung tích” “Cái gì?” Sắc mặt Lâm Cường thay đổi, càng thêm giận dữ.

Mất toi năm triệu rồi! Hắc Hổ cầm theo năm triệu bỏ trốn rồi à? Những tên lăn lộn trong thế giới ngầm quả nhiên không đáng tin, toàn lũ ăn hại.

“Hừ, nếu chúng không đáng tin, vậy thì dựa vào chính mình!” Ông đứng dậy, nhìn thư ký: “Thông báo có các quản lý cấp cao trong công ty, triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, tôi muốn khai trừ Lâm Vũ Chân!” Công xưởng ngoại ô.

Kiến trúc chủ thể đã hoàn thành, không thể không nói, có thêm sáu bảy chục người đến làm, hiệu suất tăng lên đáng kể.

Còn nhanh hơn một tháng so với dự kiến của Lâm Vũ Chân.

Nhìn nhà xưởng đang chỉnh trang lại, tiến hành bước cuối cùng, Lâm Vũ Chân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác thành tựu.

“Đây là lần đầu tiên thuận lợi hoàn thành một việc” Cô nhịn không được mà nói.

“Như vậy, xem ra trước đây có không ít người bắt nạt em” Giang Ninh cười nhìn cô: “Về nhớ viết hết tên của những người đó lên tường, anh sẽ báo thù từng tên một cho em: Lâm Vũ Chân trợn mắt nhìn Giang Ninh, tên này chả đứng đản được lúc nào.

“Đợi lắp đặt thiết bị xong là có thể bát đầu sản xuất được rồi, em nhất định sẽ làm thật tốt, nỗ lực chứng minh bản thân!” Cô nắm chặt tay thề.

Nếu như có thể làm tốt, không chừng có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút, rồi nhanh chóng trả tiền Giang Ninh

đã tiêu trên người cô cho hắn, bằng không, cô sợ thật sự sẽ phải lấy thân báo đáp mất.

“Ting ting ting..”

Điện thoại Lâm Vũ Chân reo vang.

Cô lấy ra nhìn, là người công ty gọi đến.

“Lâm Vũ Chân, công ty mở cuộc họp hội đồng quản trị, mời cô trước mười giờ đến công ty tham dự”

Chỉ có một câu thông báo ngắn ngủi xong là cúp luôn điện thoại.

Lâm Vũ Chân ngẩn ra, hội đồng quản trị gọi cô làm gì?

Cô không phải là quản lý cấp cao của công ty, cũng không phải là thành viên của hội đồng quản trị, nào có tư cách tham gia.

Giang Ninh híp mắt lại, có vẻ như là hắn biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lâm Cường không những muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm, còn muốn sỉ nhục cô, nếu ông đã tự đưa mặt đến

thì đừng trách hán không khách khí.

“Nghĩ gì đấy? Nếu đã bảo em đi thì đi thôi”

Giang Ninh mở cửa xe: “Đi thôi, anh đi với em”

Lâm Vũ Chân không muốn đi lắm, hội nghị cấp bậc như: vậy không có liên quan gì đến cô cả, cô đi cũng chỉ thêm mất mặt.

Nhưng nghĩ lại, nếu như cô không đi thì chưa biết chừng Lâm Cường lại nói xấu nhà cô trước mặt Lâm Tiêu cũng nên.

BMW quay đầu, rời khỏi nhà xưởng, tiến thẳng về tập đoàn Lâm thị.

Đồng thời lúc này.

Trong phòng hội nghị tập đoàn Lâm thị, Lâm Cường ngồi trên ghế chủ toạ, mấy thành viên hội đồng quản trị cùng với các quản lý cấp cao đã đến đông đủ.

“Lâm Vũ Chân đúng thật là kiêu căng, khiến cho bao.

nhiêu người đợi mỗi mình cô ta” Quản lý phòng nhân sự hừ một tiếng, bất mãn bảo: “Tôi đã thông báo cho cô ấy rồi, hội nghị chín giờ bắt đầu mà cô ấy lại đến muộn” Rõ ràng cô ta nói cho Lâm Vũ Chân là mười giờ, nhưng ai biết được cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.