Siêu Cấp Shipper

Chương 100: Gieo gió gặt bão



Bò tót nhắm hai sừng vào ngực Phương Dạ, nó hạ người xuống và bắt đầu cú chạy nước rút cuối cùng, khoảng cách mười mét biến mất trong nháy mắt.

Ngay khi khán giả la hét thất thanh, cuối cùng Phương Dạ cũng di chuyển.

Anh dang rộng hai chân ra và đứng một cách chắc chắn trên mặt đất, sau đó vươn tay cầm lấy cặp sừng bò nhanh như chớp!

"Bình tĩnh!"

Sau khi Phương Dạ hét lớn một tiếng, anh giống như có sức dời núi, khí trùm trời của Tây Sở Bá Vương, anh ngăn cản công kích của con bò tót!

Phương Hằng đang uống trà suýt thì làm vỡ ly.

Vãi thật, có thể làm cho bò điên chạy loạn đứng yên một chỗ, tên này có phải người không vậy?

Vậy mà thực sự bị một tên gầy gò, nhỏ bé ngăn lại, đôi mắt đỏ thẫm của con bò tót rơi vào trạng thái mê man, chính lúc nó còn chưa kịp hồi phục tinh thần, tay của Phương Dạ lại bộc phát sức mạnh đáng kinh ngạc.

"Ngã!"

Lại là sau một tiếng hét lớn, con bò tót hơn nửa tấn bị lật úp xuống đất!

"Hay!"

Đứng hình mất vài giây, cuối cùng tiếng vỗ tay, lẫn tiếng reo hò từ phía ngoài sân vang lên như sấm, thậm chí Tô Diệu Anh và Phương Vân còn vỗ đến đỏ cả tay!

Vẻ mặt Phương Dạ đầy phấn khởi, anh giẫm một chân lên sừng bò tót, sau đó vẫy tay chào khán giả, giống như một vị tướng lĩnh chiến thắng trở về.

"Cheng!"

Cuối cùng trọng tài cũng gõ vào chiêng đồng, tuyên bố đấu sĩ đấu bò đã giành chiến thắng.

Đây cũng là trận đấu bò ngắn nhất trong lịch sử của nhà họ Phương, thời gian giữa hai tiếng chiêng chỉ chưa đầy mười giây, quả là ngoài sức tưởng tượng!

Phương Dạ hiên ngang rời khỏi sân trong sự bao vây của những người trong họ, có một vài người đàn ông cường tráng khác lại lên sân thay thế.

Thấy Tô Diệu Anh phấn khích lao vào lòng Phương Dạ, Phương Hằng tức đến không kịp thở, anh ta quăng ly trà trên tay xuống đất.

"Tức chết đi được, Phương Hằng tôi hôm nay thề với trời, nếu sau này có cơ hội, tôi nhất định phải gi ết chết thằng khốn Phương Dạ!"

Đúng lúc anh ta đang cuồng loạn, trong sân đột nhiên xuất hiện dị biến!

Con bò tót vừa bị dây thừng trói đột nhiên thoát khỏi sự khống chế, trực tiếp húc hai người đàn ông cường tráng ra ngoài, sau đó chạy như điên.

Khán giả lúc nãy còn thích thú, nhưng giờ lại sợ đến hồn phi phách tán, người người quay đầu bỏ chạy.

Quản lý hét lên: "Mọi người mau ngăn nó lại!"

Nhiều người đàn ông cường tráng hơn lao đến vây quanh con bò tót, nhưng hai chân làm sao chạy bằng bốn chân, rất nhanh sau đó, con bò tót đã lao khỏi vòng vây, và chạy thẳng về phía chính đài.

Con bò tót vốn định lao sang chỗ khác, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng của Phương Dạ, nó không chút do dự mà đổi hướng...

Con dốc đất phía trước chính đài cũng không thể ngăn lại bước chân của con bò điên, khi Phương Hằng và những người khác trên chính đài phát hiện ra điều gì đó không ổn và muốn chạy thì cũng đã quá muộn.

Con bò tót lao nhanh như gió, dường như nó nhận ra người bỏ thuốc, nên nó lao thẳng đến Phương Như Long, mà xui xẻo là con trai trưởng họ lại đang ở giữa hai người họ.

Con bò tót vùi đầu lao mạnh, đôi sừng bò dài đâm thẳng vào mông Phương Hằng, rồi tùy ý nhảy lên.

"À… Hú!"

Phương Hằng đau đớn, hét lên như tiếng heo kêu, anh ta còn chưa kịp che cây bông cúc, cả người đã bị con bò tót húc bay ra ngoài, bay thẳng đến năm sáu mét mới ngã xuống!

Phương Dạ dường như có thể thấy vết máu dính trên sừng, anh không khỏi hít một hơi.

Đúng là một tên đáng thương, chắc chắn rất đau...

Sau một hồi giày vò, cuối cùng con bò tót phát điên cũng bị người ta ngăn lại.

Ngày lễ giỗ tổ tốt đẹp lại biến thành trò hề, mà đứa con trai yêu quý của mình cũng trở thành bông cúc tàn, nằm bất tỉnh trong bệnh viện. Trưởng họ tức giận đến mức suýt lên cơn đau tim, đến việc sắp xếp hoạt động trong hai ngày lễ tiếp theo cũng bỏ mặc.

Sau khi bác sĩ thú y kiểm tra, đã đưa ra nhận định con bò tót phát điên là do dùng thuốc kích d*c quá liều, trưởng họ vô cùng tức giận, ra lệnh truy tìm kẻ gây ra, kết quả là Phương Như Long lập tức bị bắt, thì ra có người thấy anh ta bên ngoài chuồng bò trước trận đấu.

Đối mặt với những hình phạt của luật lệ dòng họ, Phương Như Long sợ đến kinh hồn bạt phía, anh ta lập tức kể lại toàn bộ sự việc, từ đây trưởng họ mới biết, hóa ra là con trai mình gieo gió gặt bão...

Sau khi nhận được tiền thưởng trị giá mười vạn, Phương Vân đắc ý, đưa con trai vui vẻ đi xe buýt, về phần con trai trưởng họ có bị thương nặng hay không, ông ấy cũng chẳng thèm quan tâm.

Trên trạm xe buýt, Phương Dạ không nói gì mà nhìn Tô Diệu Anh.

"Em muốn đến nhà tôi làm khách thật hả?"

"Đúng, dù sao cũng tới rồi, chẳng lẽ anh không chào đón em?"

"Hoan nghênh hoan nghênh, nhưng nhà tôi rất nhỏ, hơn nữa chắc chắn mẹ tôi sẽ nghĩ lung tung, hiểu nhầm em là con dâu tương lai."

Tô Diệu Anh cười tít mắt, nói: "Không sao đâu… Dì muốn nghĩ vậy cũng được, vừa hay đêm nay có thể ở nhờ nhà anh, ngày mai chúng ta cùng về Hoa Hải!"

Phương Dạ giễu cợt: "Này, con gái như em có thể dè dặt chút không hả? Chúng ta chỉ mới gặp nhau có ba lần mà em đã có ý muốn lên giường của tôi rồi?"

"Phì, ai muốn ngủ chung giường với anh chứ?"

"Xin lỗi, nhà tôi chỉ có hai giường, nếu không thì em xuống đất mà ngủ?"

"Anh nói vậy với một cô gái mà nghe được hả?"

Phương Dạ phá lên cười ha hả: "Thật ra là tôi nói đùa đó, em ngủ trên giường, còn tôi xuống đất ngủ, được chưa?"

Tô Diệu Anh cười gian xảo: "Thật ra em cũng đang nói đùa đó. Hôm nay em phải về tỉnh thành, tài xế đã ở huyện Lê đợi em sẵn rồi."

Phương Dạ hơi kinh ngạc: "Sao lại vội đi vậy?"

“Ừ, người nhà vừa gọi, bảo có chút chuyện gấp phải về giải quyết.” Tô Diệu Anh cười, nói: “Sao vậy, anh không nỡ rời xa em à?"

“Một cô gái xinh đẹp như vậy, đàn ông nào cũng sẽ không nỡ thôi." Phương Dạ giả vờ thở dài: “Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại, cũng có hơi thất vọng...”

Tô Diệu Anh nói: "Muốn gặp em thì cứ đến quán bar Dạ Sắc. Đêm nào em cũng đến đó."

Phương Dạ cười, không tỏ rõ ý kiến: "Mà này, một cô gái như em đến quán bar lớn như vậy làm gì? Cha mẹ em lại đồng ý cho em đi sao?"

"Đây là tiền tự em kiếm được, họ có thể không đồng ý sao?"

“Tự em kiếm được, không phải chứ?” Phương Dạ nhìn cô ta một cách kỳ quái: “Chẳng lẽ em...”

Tô Diệu Anh gõ nhẹ vào đầu Phương Dạ: "Đừng có nghĩ bậy, lúc đầu tư tiền kiếm được, hiện tại mỗi năm đều có thể kiếm thêm không ít tiền!"

"Lợi hại lợi hại, bái phục bái phục!"

"Như nhau..."

Sau khi bắt xe buýt đến huyện Lê, quả nhiên có một chiếc Maybach đến đón Tô Diệu Anh, chiếc xe sang trọng trị giá đến hơn ngàn vạn khiến Phương Vân trợn mắt, há hốc mồm, nhưng Phương Dạ thì lại có vẻ mặt bình tĩnh.

Bởi vì phiên bản mở rộng của S600 này, bản th@n dưới danh nghĩa là Kim Đỉnh cũng có một chiếc...

Sau khi về nhà, Phạm Ngọc Lan thấy mười vạn tiền mặt thì vui vẻ ra mặt, nhưng Phương Vân đã thu tiền lại ngay lập tức và nói rõ rằng đó là tiền mua xe, không thể lại để em vợ đem đi cho Hoắc Hoắc!

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.