“Xem ông nói kìa, bây giờ em tôi đã là ông chủ trong công ty rồi, còn coi trọng mười vạn tệ này của ông sao?” Phạm Ngọc Lan khinh thường nói: “Hải sản mà hôm qua người ta đưa tới đã mấy trăm rồi, bây giờ nó không thiếu tiền!”
Phương Vân không thèm tin bà ấy: “Nếu có tiền thì bảo nó trả lại hết số tiền đã mượn trước kia đi, nhiều năm như vậy chắc cũng phải mười mấy vạn nhỉ?”
“Công ty của em tôi mới thành lập, ông gấp cái gì chứ? Nó đã nói rồi, nếu chúng ta không gấp dùng tiền, thì mười mấy vạn đó có thể xem như chúng ta góp vào công ty, mỗi tháng đều được chia hoa hồng đó. Hơn nữa sau này nhóc Dạ tốt nghiệp rồi, cũng có thể đến công ty làm việc, ngồi trong văn phòng không phải tốt hơn làm shipper nhiều sao?”
Phương Dạ chen vào nói: “Mẹ, cậu mở công ty gì vậy?”
“Hình như là cái gì mà… công ty đầu tư internet gì đó thì phải. Mẹ học hành ít, cũng không biết đó là gì.” Phạm Ngọc Lan thề thốt nói: “Dù sao chúng ta cũng đừng quan tâm đ ến chuyện, đợi được chia tiền là được rồi. Chẳng lẽ mẹ còn không hiểu em trai ruột của mẹ sao? Lần này nó thật sự làm nên việc lớn rồi!”
Phương Dạ và Phương Vân nhìn nhau không nói gì, chỉ đành để mặc bà ấy vậy…
Trưa hôm sau, Phương Dạ trở về Hoa Hải, dừng xe điện nhỏ ở ngoài tiệm trà sữa. Một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh đi đến, dùng tiếng Trung ngọng nghịu nói: “Cho hỏi cậu là Phương Dạ, cậu Phương đúng không?”
Phương Dạ gật gật đầu: “Đúng là tôi.”
“Xin chào cậu Phương, tôi tên Andre, là Tổng giám đốc của nhà hàng Saint ở Hoa Hải.”
Lúc này, Phương Dạ mới nhớ ra phần thưởng là cổ phần Saint mà hệ thống tặng lần trước: “Ông Andre, xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cậu Phương, đây là thẻ kim cương đen tổng bộ chuẩn bị cho cậu. Nó tượng trưng cho thân phận và địa vị của cậu ở Tập đoàn, cả thế giới tổng cộng chỉ có ba tấm, do cậu và hai cổ đông lớn khác sở hữu, xin hãy nhận lấy!”
Andre kính cẩn lấy một tấm thẻ màu đen từ trong cặp đựng giấy tờ ra, hai tay đưa qua cho anh.
Phương Dạ nhận lấy nhìn một cái, tấm thẻ đen này thế mà lại làm từ pha lê mà anh không biết tên, bên trên ngoại trừ có một đoá hoa lan đang nở rộ, thì không có một chữ.
Nhưng những thứ càng đơn giản thì lại càng thể hiện đẳng cấp, cả thế giới chỉ có ba tấm thẻ đen kim cương thôi, giá trị của nó không thể nào đong đếm được!
Mặc dù rất đẳng cấp, nhưng anh cũng không quá để tâm, tiện tay nhét vào trong túi, sau đó mỉm cười nói: “Tấm thẻ nhỏ như vậy gửi qua cho tôi là được rồi, còn phiền ông tự mình chạy đến đây một chuyến, thật là cực khổ cho ông rồi!”
“Không cực khổ, không cực khổ!” Andre được yêu thích mà lo sợ, nói: “Cậu Phương, hoan nghênh cậu đến nhà hàng Saint ở gần đây tham quan và hướng dẫn khi có thời gian, hôm nay tôi không làm phiền cậu nữa, tạm biệt!”
“Bye bye!”
Sau khi Andre rời đi, Phương Dạ lại tiếp tục công việc của mình.
Địa chỉ của đơn hàng đầu tiên là trung tâm mua sắm Kim Hoa, ở ngay trong khu thương mại Kim Đỉnh. Hôm nay Phương Dạ không lái chiếc Poison, mà lái chiếc xe điện nhỏ bừng bừng xuất phát.
Khi đến gần trung tâm, từ xa Phương Dạ đã phát hiện ra khách ở ngay trước cửa. Đó là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ đeo kính trông rất hiền lành, dáng người hơi mập, trong tay còn cầm một bó hoa tươi.
Phương Dạ dừng xe điện nhỏ ở bên đường, đang định đi về phía khách hàng, thì một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang đi giày cao gót xuất hiện ở trước cửa.
Sau khi nhìn thấy Tiền Nhu Nhu, mặt Đỗ Tử Cường lập tức tỏ vẻ vui mừng, cầm bó hoa tươi đi đến.
“Nhu Nhu, cuối cùng em cũng đến rồi!”
Tiền Nhu Nhu nhìn thấy cậu ta thì hơi ngây ra: “Tiểu Cường, sao… sao anh lại ở đây?”
Đỗ Tử Cường mỉm cười nói: “Là bạn thân của em nói với anh, hơn nữa anh còn biết hôm nay là sinh nhật em, nên cố tình chạy đến đây đợi em!”
Trong lòng Tiền Nhu Nhu bực bội, quả nhiên là bạn thân hại bạn thân mà, là do đứa nào khua môi múa mép vậy?
“Chúc em sinh nhật vui vẻ!” Đỗ Tử Cường dịu dàng đưa bó hoa tươi qua: “Vốn dĩ anh còn đặt trà sữa cho em, nhưng mà vẫn chưa đưa đến.”
Tiền Nhu Nhu đột nhiên do dự.
Đỗ Tử Cường là đồng nghiệp của cô, là một lập trình viên, cũng xem như một nửa người già trong công ty rồi. Mặc dù công việc của cậu ta cực khổ, nhưng lương bổng cũng không tệ, nên cô mới xem cậu ta như lốp dự phòng cao cấp, bình thường hai người còn làm chút trò mờ ám này nọ.
Nhưng lốp dự phòng cuối cùng vẫn là lốp dự phòng. Hôm nay là sinh nhật của Tiền Nhu Nhu, nhưng cô không hề có ý định nói với Đỗ Tử Cường, vì cô đã hẹn với cậu chủ giàu có Vương Cương mà cô quen trong quán bar. Có thể gả vào nhà giàu trở thành bà chủ hay không thì phải xem lần biểu hiện này rồi!
Thôi, nhân lúc bây giờ Vương Cương vẫn chưa đến, mau chóng bảo Đỗ Từ Cường đi là được, dù sao cậu ta cũng chỉ là lốp dự phòng cao cấp, có thể giữ thì giữ thôi.
“Cảm ơn!”
Tiền Nhu Nhu nhận lấy bó hoa, Đỗ Tử Cường lộ vẻ vui mừng, đang định tiến thêm một bước, thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bánh xe ma sát với mặt đường chói tai, một chiếc Porsche 911 dừng ở bên cạnh hai người.
Sau khi nhìn thấy Vương Cương bước ra khỏi xe, sắc mặt Tiền Nhu Nhu thay đổi, trong lúc cái khó ló cái khôn, ném bó hoa tươi dưới đất, sau đó nâng đôi giày cao gót đạp lên!
Nhìn thấy đóa hoa tươi đẹp trong chớp mắt đã biến thành những mảnh vụn, tim của Đỗ Từ Cường cũng trở nên vỡ vụn theo.
“Nhu Nhu, em… em đang làm gì vậy?”
“Làm gì à? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, sau này đừng có đến làm phiền tôi nữa, chúng ta không hợp!” Tiền Nhu Nhu chỉ vào mũi cậu ta mắng.
Đỗ Tử Cường ngạc nhiên nói: “Em… Em nói câu này lúc nào chứ?”
Vương Cương đi đến, sắc mặt không vui nhìn cậu ta: “Tiểu Nhu, tên mập này là ai vậy?”
“Anh Vương yêu dấu, anh đến rồi à!” Tiền Nhu Nhu khóc sướt mướt nhào vào lòng Vương Cương: “Tên này là đồng nghiệp trong công ty của em, bình thường rất hay quấy nhiễu em, bây giờ còn chạy đến đây quấn mãi không buông, hu hu hu!”
Lúc này cuối cùng Đỗ Tử Cường cũng hiểu ra, cậu ta tức giận chỉ vào Tiền Nhu Nhu nói: “Cô… cô nói bậy, tôi làm gì có quấy nhiễu cô, trước kia ở trong công ty nhiều nhất cũng là nắm tay vuốt tay thôi, còn là cô tự nguyện!”
Tiền Nhu Nhu khóc lóc nói: “Rõ ràng là anh ép tôi mà, người ta đâu có tự nguyện. Anh cũng không nhìn lại mình xem, cô đây sẽ nhìn trúng anh sao?”
Để tránh cho Vương Cương hiểu lầm, cô đã nói toẹt ra, cùng lắm thì mất đi một chiếc lốp dự phòng.
Vương Cương lạnh lùng nhìn về phía Đỗ Tử Cường: “Cậu không nghe thấy những lời cô ấy nói sao? Còn không mau cút đi!”
Đỗ Tử Cường tức đến cả người phát run: “Được! Tiền Nhu Nhu cô giỏi lắm, trước kia bạn thân cô nói cô là trà xanh tôi còn không tin, thì ra…”
Bốp!
Cái tát của Tiền Nhu Nhu đã cắt đứt những lời phía sau, sau đó Vương Cương lại bồi thêm một cú đạp, khiến Đỗ Từ Cường ngã trên mặt đất.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Vương Cương nhổ một ngụm xuống đất, sau đó ôm lấy Tiền Nhu Nhu lắc lư rời đi: “Cục cưng, chúng ta mặc kệ cậu ta, anh dẫn em đi dạo phố mua đồ, em muốn mua gì thì mua!”
“Thật sao? Thật tốt quá…”