Siêu Cấp Shipper

Chương 120: Thế mà lại không chia sẻ



Mấy người đang nói chuyện, thì có một chiếc siêu xe màu trắng dừng ở bên đường, chính là chiếc Saleen S7. Sau khi cửa xe mở ra, hai anh em nhà họ Nhậm ngoài cười nhưng trong không cười đi đến.

Nhậm Vân Hổ nói: “Ôi, đây không phải là anh bạn Lâm sao? Sao hôm nay không lái chiếc GTR vậy?”

Lâm Hạo Nhiên nhìn anh ta một cái: “GTR của tôi bị hư rồi.”

“Vậy thì thật không may rồi. Nhưng mà không sao, không phải anh còn có chiếc Ferrari sao, còn đắt hơn chiếc GTR nhiều. Đây không phải gọi là lấy súng bắn chim để thay thế pháo sao?” Nhậm Vân Hổ cười nói: “Xem ra trận đấu hôm nay anh bạn Lâm nắm chắc phần thắng rồi?”

Lâm Hạo Kiệt nói: “Thắng thua làm sao đoán trước được, không đến giây phút cuối cùng, thì không ai biết biết quán quân là ai.”

“Vậy sao?” Nhậm Vân Báo cố ý kéo dài giọng: “Tôi thấy, quán quân của trận đấu lần này phải là anh tôi mới đúng, các người thấy sao?”

Hứa Dục nhìn thấy anh ta thì vô cùng không vui, bĩu môi chế giễu: “Tôi thì không nghĩ vậy. Đừng tưởng lái chiếc Saleen thì nhất định có thể thắng, giống như tối hôm qua vậy, ai đó thẳng rằng đã nắm chắc phần thắng rồi, kết quả thì sao, mặt bị vả có đau hay không? Đầu gối có nhức không vậy?”

“Có tin bây giờ ông đây xé nát miệng mày không?” Nhậm Vân Báo cứ nghĩ đến vụ đặt cược ngày hôm qua là nổi giận, đây chắc chắn là vết dơ trong đời này của anh ta.

Có Phương Dạ ở đây, Hứa Dục mới không thèm sợ anh ta, lơ đãng lấy điện thoại của mình ra: “Sao, không nhận thua à? Tao nói cho mày nghe, tối qua tao đã chụp hình lại rồi đấy, từ nay về sau, chỉ cần đụng vào chuyện gì không vui, tao sẽ lấy ra để thưởng thức, đảm bảo nhìn rồi thì sẽ lập tức thoải mái ngay…”

“Mẹ nó, mày!” Nhậm Vân Báo không nhịn được nữa, quơ nắm đấm muốn đánh lên mặt đối phương.

Hứa Dục đã đề phòng anh ta từ lâu rồi, kêu lên một tiếng rồi trốn sau lưng Lâm Phàm. Nhậm Văn Báo nhẫn nhịn thu lại nắm đấm, ánh mắt căm tức nhìn Hứa Dục.

“Trốn ở sau lưng người khác thì còn ra gì nữa, mau lăn ra đây cho ông!”

Phương Dạ cười lạnh nói: “Con người anh cũng thật biết mềm nắn rắn buông, hôm qua tôi đã nói rồi, đánh nhau thì cứ đánh với tôi!”

Nhậm Vân Báo hung hăng nói: “Tôi thừa nhận không đánh lại anh, nhưng anh cũng đừng quá đắc ý, nếu anh hai của tôi ở đây, anh có thể chịu được một cú đấm của anh ấy thì mới được xem là giỏi!”

Phương Dạ hừ cười nói: “Vậy thì bảo anh hai của anh đến đây đi, tôi cũng muốn nhìn xem người nào có thể một đấm đánh ngã tôi.”

“Họ Phương kia, anh đừng đắc ý, sẽ có ngày đó thôi.” Nhậm Vân Hổ hừ lạnh nói: “Tôi đến đây là để nói với các người, vị trí quán quân hôm nay đã nằm trong tay tôi rồi, các người muốn thắng sao? Không có cửa đâu!”

“Ai mà không biết khoác lác chứ, nếu không chúng ta đặt cược nữa đi?” Phương Dạ ung dung nói: “Nếu hôm nay anh có thể lấy được vị trí quán quân, chiếc Ferrari này sẽ thuộc về các anh, nhưng nếu anh không lấy được thì…”

Nhậm Vân Hổ hừ lạnh nói: “Thì Saleen sẽ là của anh, đúng rồi, còn phải cược dập đầu mười cái!”

Có thù không báo không phải quân tử, cái dập đầu hôm qua, hôm nay phải lấy về gấp nhiều lần!

Phương Dạ nói: “Cứ dập đầu mãi thì thật không mới lạ chút nào, hay là chúng ta chơi trò khác đi?”

“Anh muốn thế nào?”

“Múa cột mười phút ở trước mặt mọi người, thế nào?”

“Cái này… Được!”

“Anh Nhậm không hổ là người làm việc lớn, quả nhiên là dứt khoát!” Phương Dạ cười ha ha: “Nhưng nói miệng không có bằng chứng, chúng ta vẫn là viết ra giấy đi, để tránh đến lúc đó có người lật lọng, anh Nhậm cảm thấy thế nào?”

Tay Nhậm Vân Hổ phất một cái: “Vừa đúng ý tôi, Báo, lấy giấy bút ra đây!”

Thấy hai người không nói thêm gì mà giao hẹn đặt cược, đám người Hứa Dục đều hơi ngẩn ra. Hoàng Tâm Di thấp giọng nhắc nhở: “Tiểu Nhiên, không phải chiếc xe đó là của cậu sao? Cậu cứ để mặc bạn trai cậu lấy đi cược như vậy sao?”

Ngược lại, Tần Yên Nhiên không hề để bụng: “Cược thì cược thôi, cũng chỉ là một chiếc xe thôi mà, dù sao anh ấy cũng rất giàu có.”

Trước khi hai bên ký tên, cuối cùng Lâm Hạo Kiệt không nhịn được nói: “Anh bạn Phương, cậu thật sự muốn cá cược với anh ta sao, tôi không nắm chắc phần thắng đâu!”

Phương Dạ cười nói: “Không sao, anh có thể thắng anh ta hay không cũng không sao, chỉ cần quán quân không phải anh ta là tôi thắng rồi, tỷ lệ này vẫn khá lớn mà, nói không chừng anh ta mới chạy được không bao lâu thì lọt cống thì sao?”

Lâm Hạo Kiệt đột nhiên bật cười khanh khách. Người ta là lái xe nửa chuyên nghiệp đấy, thực lực không hề kém hơn mình, khả năng xuất hiện sơ sót này quả thật thấp đến đáng thương, nếu cậu muốn ôm suy nghĩ này thì tám chín mươi phần trăm sẽ thua đó…

“Hy vọng là vậy.” Anh ta thở dài một hơi: “Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng chịu thua đâu, anh ta muốn lấy giải quán quân đâu đơn giản như vậy!”

Phương Dạ gật gật đầu: “Như vậy là đúng rồi, tôi tin tưởng thực lực của anh. Trong mắt tôi, Nhậm Vân Hổ chỉ là một đồ vô dụng chỉ có vẻ ngoài thôi, cho dù có lái Saleen thì cũng vẫn là đồ vô dụng.”

Nói người ta là đồ vô dụng ở trước mặt người ta, mục tiêu của anh không còn ai khác, ít nhất khiến hai anh em nhà họ Nhậm vô cùng tức tối.

Nhậm Vân Hổ cười lạnh nói: “Chỉ bằng miệng thì làm sao thắng được, ký tên đi!”

“Tôi còn sợ anh không ký đấy!” Phương Dạ cầm bút soạt soạt soạt ký tên mình lên.

Giấy làm chứng gồm hai phần, mỗi người tự giữ phần của mình.

Nhậm Vân Báo tham lam nhìn chiếc Rafa một cái, anh ta đã xem chiếc siêu xe này thành vật sở hữu của mình rồi.

“Phương Dạ, anh cứ đợi thua đi, tôi cảm ơn chiếc Rafa của anh trước nhé, ha ha ha ha!”

Nhậm Vân Hổ cười to một cách ngạo mạn, sau đó ngồi lên Saleen rời đi. Hứa Dục giơ ngón tay giữa lên với đuôi xe.

Tần Yên Nhiên nhắc nhở: “Phương Dạ, chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu trận đấu rồi, nếu xe của anh còn không đến kịp, phía ban tổ chức sẽ huỷ bỏ tư cách thi đấu của anh đấy.”

“Yên tâm, chắc là có thể đến kịp mà.”

Phương Dạ nhìn tin nhắn trong điện thoại, mười phút trước Dương Lâm mới báo cáo rằng cô ta đã đến lãnh thổ Nam Sơn rồi.

“Anh bạn Phương, nói thật, rốt cuộc kỹ thuật đua xe của cậu có tốt không?” Hứa Dục đột nhiên nói: “Dù sao tôi cũng chỉ là góp vào cho đủ số, nếu cậu không có xe để tham gia trận đấu, tôi có thể cho cậu mượn xe của tôi.”

Phương Dạ phất phất tay: “Không cần đâu, xe của tôi sắp đến rồi.”

Vừa dứt lời, một chiếc siêu xe màu vàng đột nhiên lao vút đến trước mặt anh. Nếu không phải anh phản ứng cực nhanh, điện thoại của anh chắc chắn đã bị bàn tay trắng nõn để ngoài cửa xe giật mất rồi.

Phương Dạ không nói nên lời, hay thật, người ta đều là lái motor giật túi xách, cô nàng này càng dữ dội hơn, trực tiếp lái siêu xe giật điện thoại!

Eventador xoay vòng dừng lại một cách tuyệt đẹp, sau khi cửa mở ra, Diệp Vũ Tâm với thân hình nóng bỏng nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Phương Dạ.

“Đồ háo s@c, trả ảnh của tôi lại cho tôi!”

“Nằm mơ đi!” Phương Dạ đen mặt nhét điện thoại vào trong túi quần: “Lúc nãy cô lái rất nguy hiểm đấy, muốn tông chết tôi à?”

Tần Yên Nhiên và hai cô bạn thân nhìn đến không hiểu gì, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Còn Lâm Hạo Kiệt và Hứa Dục thì đổ mồ hôi lạnh.

Nếu lúc nãy tay lái của Eventador hơi lệch một chút thôi, chắc Phương Dạ đã đi gặp Thượng Đế rồi, cô gái này quả nhiên không dễ chọc!

“Vừa đúng tông chết tên háo sắc như anh!” Diệp Vũ Tâm cắn răng cắn lợi nói: “Dù sao ảnh chụp đều ở trong tay anh, tôi đã không còn gì luyến tiếc nữa, cùng lắm thì cùng nhau chết thôi!”

Tần Yên Nhiên không nhịn được hỏi: “Phương Dạ, cô em này là?”

Phương Dạ lắc đầu: “Không quen!”

Diệp Vũ Tâm thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, rất nhanh đã đoán được quan hệ của hai người, lần này cô ta cũng nói toẹt ra, kêu gào nói: “Anh đã ăn cắp ảnh nud3 của tôi, thế mà còn dám nói không quen tôi?”

“Ăn cắp… ảnh nud3?”

Lâm Hạo Kiệt và Hứa Dục ngơ ngác nhìn nhau, không phải hôm qua anh bạn Phương vẫn luôn ở cùng họ sao? Anh chạy đi ăn cắp ảnh chụp của người ta lúc nào?

Nếu như chuyện này là thật, cô nàng này thân hình đẹp như vậy, vậy có phải ảnh chụp sẽ khiến người ta chảy máu mũi không!

Anh bạn Phương thật không thành thật, có đồ tốt như vậy mà lại không chia sẻ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.