Xong rồi, bị anh ta nghe thấy động tĩnh rồi!
Vẻ mặt Từ Lệ đau khổ, nhưng vẫn lén lút gõ xuống giường.
Tín hiệu cầu cứu đã được phát đi, bây giờ những việc còn lại là trì hoãn thời gian chờ đồng nghiệp tới!
"Anh là ai, tại sao lại bắt tôi ở chỗ này!"
Tài xế không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ mỉm cười nói: "Cô rất đặc biệt, không hề có một chút biểu cảm sợ hãi nào, tôi rất khen ngợi cô."
Từ Lệ cố ý cười quyến rũ, nói: "Cám ơn anh đã khen tôi, anh có thể thả tôi ra trước được không, cái giường này cứng quá, làm chân tay tôi sắp tê đến nơi rồi."
“Đừng giả vờ nữa, cô đường đường là một cảnh sát mà lại yếu đuối như vậy sao?”
Tài xế cười lạnh: “Cô vừa rồi nói chuyện với đồng nghiệp tôi đã biết rồi, các người dày công tốn sức bố trí mai phục trong đêm như vậy, chẳng phải là muốn bắt tôi sao? "
Từ Lệ lúc này cũng hết cách, chỉ đành ngửa bài: "Nếu đã biết tôi là cảnh sát, vậy còn không mau thả tôi ra, nhìn thấy chiếc vòng tay này không, trong đó có định vị, đồng nghiệp của tôi sẽ lập tức tới ngay!"
"Cái gì?"
Sắc mặt tài xế biến sắc, anh ta bước tới giật lấy chiếc vòng, rồi nhặt viên gạch bên cạnh đập mạnh.
Chiếc vòng tay bị nứt, bên trong lộ ra một con chip nhỏ, có một tia sáng đỏ nhỏ đang nhấp nháy trên đó.
“Mẹ nó, bất cẩn quá!” Anh ta dùng chân giậm con chip một cái, sau đó quay đầu nhìn Từ Lệ chằm chằm.
"Ả đàn bà này, đừng vui mừng quá sớm, bây giờ thiết bị định vị không còn nữa, cho dù đồng nghiệp của cô có đến được đây cũng không cứu được cô!" Tài xế dương dương tự đắc nói: "Cô có biết đây là đâu không?"
"Không biết."
"Đây là một biệt thự xây dở gần núi Đông Minh, nhớ năm đó, chủ nhân của nó là một trong mười người giàu nhất ở Hoa Hải, vì vậy bên dưới biệt thự đặc biệt xây dựng tầng hầm." Tài xế từ từ nói: "Ông ta thuê một kỹ sư công trình người Thụy Điển để thiết kế tầng hầm này, mức độ an ninh thuộc hàng đầu thế giới, chưa kể, chỉ riêng hai cửa làm bằng thép nguyên chất bên ngoài cũng đủ để đồng nghiệp của cô phải đau đầu rồi, trừ khi họ có khả năng dự đoán trước, còn dẫn theo một thợ thủ công mở khóa hàng đầu thế giới, nếu không, thời gian đó cũng đủ để tôi làm rất nhiều việc! "
Sắc mặt Từ Lệ hơi thay đổi, nếu đối phương không nói dối, hai cái cửa quả thực là phiền phức lớn.
Phiền phức đúng là phiền phức, trận tuyến không thể lộn xộn, cô ta cười lạnh nói: "Cho dù anh có đủ thời gian để đối phó với tôi, vậy anh cũng chạy đằng trời!"
Tài xế ngẩng đầu lên, cười lớn: "Hahahaha, có một mỹ nữ đẹp như thủy linh đây bồi táng với tôi, tôi chết cũng đáng, hơn nữa, làm sao cô biết phú ông đó không chừa cho mình một lối thoát?"
Sau khi nghe những lời này, sắc mặt Từ Lệ cuối cùng hoàn toàn thay đổi.
Tên này thật xảo quyệt, không chỉ tìm nơi bí ẩn như mai rùa mà anh ta sớm đã có kế hoạch cho bản thân.
Biết rằng mình khó mà thoát khỏi, thay vào đó, cô ta bình tĩnh lại.
"Anh có thể nói cho tôi biết Tưởng Văn Văn, Lý Tuyết và Bàng Xuân Diễm có phải là do anh giết không!"
"Dù sao cô cũng sắp chết, cho nên tôi cũng không ngại nói cho cô biết, tôi đã giết ba người bọn họ, hơn nữa còn giết trên chính chiếc giường này!"
"Tại sao lại giết họ?"
Tài xế càng nói càng kích động: "Tại sao ư? Vì bọn họ mặc váy đỏ có những cử chỉ lẳng lơ, giống y hệt vợ cũ của tôi mới ly hôn, cô ta cũng làm việc trong quán bar, vì vậy ông đây nhìn thấy đã phát cáu, nhìn thấy chỉ muốn chém thành trăm mảnh!"
Thấy vậy, vợ cũ của anh ta đáng lẽ phải cắm cho anh ta cái sừng, thảo nào anh ta ghét cô gái hộp đêm mặc váy đỏ đến vậy...
Từ Lệ lại hỏi: "Còn những người đàn ông lên xe với họ thì sao?"
"Hai người đàn ông thối đó? Sớm đã trở thành phân bón cho cây vải rồi!" Tài xế cười lớn.
Từ Lệ ngạc nhiên nói: "Vậy thì tại sao anh không chôn chung ba người phụ nữ đã chết cùng một chỗ mà lại vứt xác khắp nơi?"
Tài xế nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười ác độc nói: "Chả tại sao, chỉ đơn giản là do tôi thích thôi, thuận tiện tạo công ăn việc làm cho cảnh sát các người, vậy thì không cần cả ngày sao chép vi phạm luật lệ!"
Từ Lệ ngẩn người, xem ra anh chàng này không chỉ bị tâm lí quái dị, mà còn có tâm trạng đáng ghê tởm muốn trả thù xã hội?
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, lên đường thôi!"
Tài xế đột nhiên lấy ra một hộp dụng cụ màu đen ở bên cạnh, sau khi mở ra, có vài con dao róc xương, cưa sắt và búa rìu, tất cả đều có vết máu người!
“Chờ một chút, hay là chúng ta nói chuyện về vợ của anh?” Từ Lệ không cam tâm cứ như vậy kết thúc, dựa trên nguyên tắc kéo dài giây nào hay giây đó, cô ta quyết định lại ngồi tán gẫu với hung thủ.
Tài xế tức giận nói: "Con đ ĩ lẳng lơ đó thì có gì mà nói!"
Từ Lệ mong chờ nói: "Đương nhiên là có, tôi có thể làm cố vấn cho anh, cùng anh phân tích một chút vợ anh rốt cuộc vì lí do gì lại đội cho anh... Đội cho anh cái đó, nếu như có kinh nghiệm rồi, cho dù sau khi giết tôi, nói không chừng anh sẽ mở ra mùa xuân thứ hai!"
Không nói thì thôi, vừa nhắc đến tài xế càng nổi khùng hơn: "Phân tích cái khỉ gì, mùa xuân thứ hai cái con khỉ! Nói cho cô biết, ông đây chính là vì không thể nhân đạo, trên giường không làm thỏa mãn được vợ mình nên mới bị úp cho cái mũ xanh trên đầu, nếu không sớm đã ngủ với cô rồi!"
Từ Lệ vẫn không từ bỏ ý định, nói: "Chỉ vì cái này thôi sao? Anh yên tâm đi, tôi quen biết một chuyên gia chuyên khoa tiết niệu dày dặn kinh nghiệm, đảm bảo chỉ cần uống thuốc ba liệu trình anh sẽ..."
Tài xế yếu ớt nói: "Tôi say rượu và bị một con chó hoang cắn đứt rồi,bị cắn không còn gì nữa, uống thuốc có thể mọc lại sao? Cô có phải coi tôi là sao biển phải không?"
"Cái này..." Từ Lệ đã thi triển hết tất cả vốn liếng trên người mình: "Nếu không thì như vậy đi, tôi còn quen biết một bác sĩ nổi tiếng ở nước Thái, ông ấy cấy ghép nội tạng rất giỏi, chuyển giới từ nam sang nữ hay từ nữ thành nam đều được, giúp anh lắp bộ phận này quả thật không thành vấn đề! "
Lúc này, Từ Lệ hoàn toàn trở thành một kẻ nói nhiều, khiến tài xế cảm thấy bức tranh kh ủng bố dưới tầm hầm u ám tăm tối này khác hẳn...
"Đừng có mà miệng lưỡi dẻo quẹo nữa, dù có nói nhiều thế nào đi nữa thì hôm nay ông đây sẽ không tha cho cô đâu, đi chết đi!"
Tài xế càng nghe càng tức giận, anh ta giơ rìu lên và định chém về phía cổ của Từ Lệ, lại muốn dùng cách thức chặt đầu để kết liễu cô ta.
Xong rồi, kế hoạch tán gẫu hoàn toàn thất bại!
Từ Lệ trong lòng nguội lạnh, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Chiếc rìu vang vọng vù vù chuẩn bị giáng vào cổ cô ta, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng đập mạnh ầm ầm!
Ách?
Vẻ mặt tài xế cứng đờ, chiếc rìu trên tay anh ta cứ thế mà dừng lại.
Có hai cánh cửa bằng thép nguyên chất, âm thanh vừa rồi rõ ràng là cánh cổng thứ hai, vậy là, cánh cổng đầu tiên đã bị phá!
Đây là loại cửa chống trộm hàng đầu do kỹ sư công trình Thụy Điển thiết kế, cho dù cả thợ khóa giỏi nhất của Hoa Hải cũng có thể mất hơn một giờ để mở nó, không ngờ nhanh như vậy đã phá được rồi ư?
Hơn nữa độ dày của hai cánh cửa hơn mười phân, người bình thường cũng không thể đập được, hay nói cách khác, hoàn toàn không phải là người đập cánh cửa!
Một cơn ớn lạnh đột ngột xộc thẳng từ xương cụt lên trán, khiến tài xế bất giác rùng mình!
Tuy đã giết nhiều người, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất sợ gặp phải những thứ dơ bẩn.
Bịch bịch bịch!
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Do dự hai giây, anh ta run rẩy hỏi: "Ai đó?"
Bên ngoài cửa rất nhanh đã đáp lại.
"Xin chào, shipper Mỹ Đoàn của bạn đến rồi đây!"