Siêu Cấp Shipper

Chương 203: Kẻ chết thay



Phương Dạ nhìn Phạm Nam bị ngã nhào đầu xuống đất, sau đó trong miếu vang lên một tiếng kêu thảm thiết như giết lợn.

"Cứu mạng! Làm ơn tha cho tôi, tôi vừa già vừa xấu vừa béo, thật sự không xứng với cô, hãy tìm cháu trai của tôi, nó trẻ hơn tôi..."

Sau khi nghe thấy tiếng la hét thảm thiết, một người đàn ông và một phụ nữ đang ngủ dưới đất phía sau ngôi đền lập tức giật mình tỉnh dậy...

"Cậu? Cậu có sao không?" Phương Dạ vỗ vỗ vai Phạm Nam.

"Đừng động vào tôi, tôi đã bị cô dâu áo đen… Ơ? Cô dâu áo đen đâu rồi?"

“Ở đằng kia.” Phương Dạ chỉ vào một chiếc áo choàng rách trên mặt đất, bên dưới chiếc áo choàng lộ ra một bó rơm lớn.

“Vậy đây là bộ mặt thật của cô dâu áo đen?” Dũng khí của Phạm Nam cuối cùng cũng quay trở lại.

"Cô dâu áo đen gì? Đây là cái bẫy hù người ta, một đống rơm rạ khoác áo choàng rồi đeo mặt nạ lên thôi." Phương Dạ cười hihi: “Cậu Phạm gan dạ, xin hỏi vừa rồi sao cậu la thảm thiết vậy? ""

Phạm Nam đỏ bừng cả mặt: "Cậu thích la thì la, cháu quản được sao?"

“Cháu không quản được, có điều e là người ta đã chạy thoát rồi.” Phương Dạ kéo ông ta lên: “Đi thôi cậu, chúng ta vào trong xem đi.”

Phía sau bàn thờ có một cổng vòm nhỏ, sau khi đi qua là khu vực người coi miếu thường sinh sống, chỉ thấy có một đống rơm trải trên sàn của căn phòng, bên cạnh để lại một đống chân gà đã gặm sạch sẽ và lon bia, rõ ràng là mới ở lại trong hai ngày nay!

Nhìn cánh cửa sau đang mở, sắc mặt Phạm Nam thay đổi rõ rệt: "Không ổn, lại bị miệng quạ của cháu nói trúng rồi!"

Phương Dạ dở khóc dở cười, cậu có còn cần mặt mũi nữa không, rõ ràng là cậu bị một con người rơm dọa đến nỗi la thất thanh, cho nên người ta mới cảnh giác nên chạy mất, có liên quan gì đến cháu đâu?

“Nơi này xung quanh đều là nước, nếu họ không có xe không thể chạy xa được.” Phạm Nam dẫn đầu chạy về phía cửa sau.

“Đợi đã cậu!” Phương Dạ hét lên.

"Còn đợi gì nữa? Đợi nữa là không người nữa đâu!" Phạm Nam nôn nóng gào lên.

Chân trước của ông ta vừa ló ra khỏi cửa sau, phía trước có một cây gậy đang bay rít qua.

ĐM, có mai phục!

Phạm Nam sợ tới mất hồn mất vía, nhìn thấy cây gậy sắp đập vào trán, đột nhiên có một lực mạnh truyền tới cổ áo, cả người lập tức bị giật lùi về phía sau, vừa kịp tránh được cây gậy!

Một cây gậy vung lên không trung khiến người đàn ông mai phục sau cánh cửa cực kỳ hoảng sợ, định lấy hung khí lại, nhưng chợt nhận ra không kịp lấy lại nữa rồi

Sau khi giải cứu Phạm Nam, Phương Dạ đã nắm lấy cây gậy kéo mạnh, kẻ tập kích mất cảnh giác, mặt đập vào khung cửa ầm một tiếng, đột nhiên mắt nổi sao vàng, hắn lắc lư.

Phương Dạ lập tức đá anh ta xuống đất, sau đó lao ra khỏi cửa nhìn, thấy một người phụ nữ đang trốn trong góc mà run lẩy bẩy.

Tóc tai bù xù, hốc mắt sưng vù, gương mặt nửa đen nửa trắng, váy áo xộc xệch, hình ảnh của cô hoàn toàn khác với hình ảnh cô dâu tinh thần phấn chấn trước đây.

Sau hai đêm ở lại miếu Tiên Cô u ám đáng sợ, Hà Dĩnh không gục ngã xem như là tốt rồi.

"Đừng... đừng đánh tôi! Tôi có nỗi khổ tâm, tôi cũng bị ép buộc thôi!"

Sau khi nhìn thấy Phương Dạ "đằng đằng sát khí", Hà Dĩnh gào khóc.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, Phương Dạ không thể nhịn được, nghe thấy âm thanh Phạm Nam cũng bước cà nhắc ra.

"Hà Dĩnh, không thể ngờ được mày cũng có ngày hôm nay sao? Trả tiền của tao đây!" Phạm Nam tức giận ngay khi nhìn thấy cô ta, vung cành cây quất một cách điên cuồng.

"Tao cho mày cướp tiền! Tao cho mày chạy! Tao cho mày cắm sừng tao! Hôm nay nhất định tao phải đánh chết mày..."

Sau khi bị đánh, Hà Dĩnh khóc thảm thiết hơn, Phương Dạ không thể chịu đựng được, vội vàng ngăn Phạm Nam: "Cậu, không phải là cậu muốn đòi tiền sao, đánh chết người rồi sao mà đòi được nữa?"

“Đúng ha!” Phạm Nam mau chóng tỉnh táo lại, đánh chết người thật thì chẳng lẽ kiếm quỷ đòi tiền hả?

"Con đàn bà hôi thối, mau ói tiền của công ty tao ra đây!"

Hà Dĩnh vừa khóc vừa nói: "Chồng à, em đã rơi vào tình cảnh bỏ trốn rồi. Anh nghĩ trên người em còn có tiền không?"

“Mẹ nó, cô gọi là ai là chồng?” Phạm Nam nghe vậy càng tức giận hơn.

"Xin lỗi, tôi... em gọi nhầm rồi!"

Phương Dạ thờ ơ nói: "Hà Dĩnh, cô khiến cậu tôi sắp phải ngồi tù rồi, nếu tiền không nằm trong tay cô, thì anh nên giải thích rõ ràng đầu đuôi, nếu không, bây giờ chúng tôi sẽ báo cáo với cảnh sát bắt cô!"

“Không, tôi vẫn còn trẻ, không muốn ngồi tù!” Hà Dĩnh lập tức ôm eo Phạm Nam: “A Nam, người ta nói rằng một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, mặc dù chúng ta chưa hoàn thành hôn lễ, nhưng về mặt pháp lý quả thực là vợ chồng, anh bỏ qua cho em đi!"

“Tao bỏ qua cho mày, vậy những chủ nợ kia có bỏ qua cho tao không?” Phạm Nam đỏ mắt gào lên: “Mẹ nó, ai mà không phải là người trẻ tuổi, tao cũng mới có 30 thôi, chẳng lẽ tao thích ngồi tù?

Phương Dạ nhắc nhở: "Hà Dĩnh, cô nói rõ vị trí của số tiền, chuyện còn lại chúng ta sẽ tự giải quyết."

Hà Dĩnh lắc đầu như trống lắc: "Không được, nếu nói ra, họ sẽ nhấn tôi xuống sông!"

Phạm Nam hù doạ: "Con đàn bà hôi thối mày còn ngoan cố đúng không, nếu mày còn không, bây giờ tao sẽ nhấn chìm mày!"

“Vậy anh giết em đi, có thể chết trong tay người mình yêu, em cũng mãn nguyện rồi!” Hà Dĩnh hiển nhiên biết rõ tình tiết của Phạm Nam, thẳng thắn đưa ra lời đề nghị ngớ ngẩn như lợn chết không sợ nước sôi, sẵn tiện tăng mức độ cảm tình một chút: “Em không nói là vì muốn tốt cho anh, đám đó toàn là mấy đứa độc ác, các anh không thể động vào đâu!"

Nghe xong những lời này, trong lòng Phạm Nam đột nhiên hỗn loạn, thật ra, từ trong đáy lòng ông ta có chút không đành lòng với Hà Dĩnh.

“Thật ra, cô không nói tôi cũng biết bàn tay đứng sau sân khấu là ai.” Đột nhiên Phương Dạ mỉm cười: “Liễu Kiếm Phong, chú của Liễu Quốc Đào, người lãnh đạo thực sự của sơn trại nhà họ Liễu, tôi nói đúng không?”

Hà Dĩnh rơi vào trạng thái đờ đẫn: "Cậu... sao cậu biết?"

"Cậu tôi tuy là pháp nhân trong công ty, nhưng thực chất chỉ là con rối thôi, Tiểu Phì Trùng ở xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang là người giúp cô đòi nợ đúng không?"

Miệng Hà Dĩnh nhúc nhích vài lần, nhưng vẫn không nói.

“Cô, Tiểu Phì Trùng và Liễu Quốc Đào đều dưới quyền của Lưu Kiếm Phong, điều này tôi biết rất rõ.” Phương Dạ nói tiếp: “Nhưng điều khiến tôi thấy kỳ lạ là ngay cả khi cậu tôi ly hôn với cô, công ty vẫn có thể hoạt động, tại sao Liễu Kiếm Phong lại muốn làm cái trò mổ gà lấy trứng kiểu này?"

“Tôi… tôi nghe Liễu Quốc Đào nói, hình như một khoản vay nợ của công ty đã xảy ra vấn đề lớn, cho nên chú của anh ấy muốn dùng A Nam làm kẻ chết thay.” Sau khi Hà Dĩnh do dự một lát, vẫn cho nổ một quả bom tấn: "Nếu đoán không lầm, cảnh sát của Hoa Hải sẽ tới bắt A Nam chỉ trong một hai ngày tới!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.