Liễu Quốc Đào thoạt nghe thấy ba chữ này thì lập tức sợ chết khiếp, chỗ trà Vũ Tuyết thượng hạng này hơn một vạn một cân, đương nhiên phải nhân lúc còn nóng mà uống thì mới cảm nhận được hương vị thanh đạm gần như hoàn mỹ của nó, anh nghĩ trong quán bar lại dùng loại trà bán trên đường phố sao, lại còn sợ nóng?
Người đẹp mặc sườn xám không nhịn được phì cười, cô ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh trai à, trà Vũ Tuyết này vốn nên uống nhân lúc còn nóng.”
Phương Dạ lắc lắc đầu: “Từ nhỏ tôi đã sợ nóng, vẫn là thôi đi, hoặc là cô có thể thổi cho nó nguội bớt đi hộ tôi với.”
Người đẹp che miệng cười khanh khách: “Anh trai, anh không sợ tôi văng nước bọt vào trà của anh à?”
Ủ ôi? Lại còn trêu ghẹo trắng trợn như vậy cơ à? Ai sợ ai đây!
Phương Dạ lập tức phản kích: “Đương nhiên là không sợ rồi, cô xinh đẹp như vậy, nước bọt chắc chắn cũng rất ngọt ngào.”
Ý cười trên mặt người đẹp càng sâu hơn: “Tôi thấy là do anh dẻo miệng đó chứ…”
Hai người đang tán gẫu một hồi, chẳng mấy chốc đã khiến cho bầu không khí đằng đằng sát khí trong phòng trà tiêu tan đi không ít.
Hà Dĩnh và Phạm Nam thấy thế thì cứng họng tức ngực, còn Phó Minh thì lại cảm thấy vô cùng khâm phục, trong trường hợp này mà Phương Dạ vẫn có thể tán gái được, quả thực là một cao thủ rất có phong độ!
Liễu Quốc Đào càng nghe càng tối sầm mặt lại, thằng ranh con này quá đáng quá rồi nha, vậy mà lại dám không coi anh ta ra gì.
“Làm càn!” Rốt cuộc Phì Trùng cũng không nhịn được đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn Phương Dạ đầy căm giận.
“Thằng nhãi ranh, có biết đây là đâu không, cậu có tin ông đây sẽ chặt cậu ra làm mười đoạn, sau đó đổ xuống sông cho cá ăn không hả?”
“Đương nhiên tôi biết chỗ này là sơn trại nhà họ Liễu.” Phương Dạ bình tĩnh nói: “Xin hỏi anh họ Liễu sao?”
Phì Trùng ngây người, không hiểu ý của đối phương: “Tôi...đương nhiên tôi không phải họ Liễu.”
Phương Dạ cười ha hả: “Nếu đã như vậy thì hình như chỗ này đâu có phần cho anh nói, chủ nhà còn chưa lên tiếng, nãy giờ anh chạy loạn chơi trò khỉ gì vậy chứ?”
Phì Trùng nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta lén liếc Liễu Quốc Đào đứng đằng sau một cái, chỉ thấy mặt anh ta tối đen như mực, rõ ràng không hề vừa ý với mình, có vẻ đang mấp mé bên bờ vực nổi đóa lên rồi!
Hoá ra ban nãy lúc Phì Trùng đập bàn đứng dậy, không cẩn thận làm nước trà bắn tung tóe vào người Liễu Quốc Đào…
“Liễu...cậu chủ Liễu, tôi không cố ý đâu.”
“Phì Trùng, anh ngồi xuống trước đi.” Mặc dù giọng điệu của Liễu Quốc Đào nghe thì có vẻ thân thiện nhưng ánh mắt anh ta lại toát lên vẻ lạnh lùng.
“Vâng vâng vâng…”
Phì Trùng ngoan ngoãn lập tức ngồi xuống, sau đó anh ta cũng không dám hé răng nửa lời nữa.
Người đẹp mặc sườn xám bèn rút ra một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng giúp Liễu Quốc Đào lau vết ố bắn lên trên áo.
“Phương Dạ, chuyện tối qua xảy ra tại xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang, chẳng lẽ anh không định giải thích chút nào hay sao?” Liễu Quốc Đào mặt lạnh tanh nói: “Đánh người thì thôi cho qua, nhưng lại đem đốt sạch toàn bộ hợp đồng, hại chúng tôi tổn thất tới mấy triệu, chuyện này có phải đã làm hơi quá rồi phải không?”
Phương Dạ lạnh lùng đáp: “Đàn em của Phì Trùng dám sỉ nhục cha tôi, tôi không thiêu cháy toàn bộ xưởng sản xuất này đã là nể mặt lắm rồi.”
Phạm Nam thì thầm: “Tiểu Dạ, còn chuyện của công ty tôi!”
Phương Dạ gật gật đầu: “Đúng rồi, các người còn lấy đi tiền của công ty cậu tôi, khiến ông ấy phải gánh một món nợ lớn trên lưng, đáng thương nhất chính là hại mẹ tôi bị đám chủ nợ kia đẩy ngã xuống đất phải nhập viện, món nợ này, hôm nay chúng ta cứ từ từ mà thanh toán.”
Liễu Quốc Đào cười lạnh: “Anh có tư cách gì mà đòi tính sổ với tôi? Dựa vào khả năng đánh nhau của anh ư?”
Nói xong, mấy tên cầm dao đằng sau lập tức quét mắt về hướng Phương Dạ, trong tay mỗi người bọn họ đều thủ sẵn một con dao, chỉ cần ông chủ ra lệnh, ngay lập tức trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ có thể băm vằm đối phương ra làm trăm mảnh!
Nhìn thấy lũ người lăm le muốn nhào tới chém giết kia, ba người Phạm Nam không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, sau lưng bắt đầu đổ mồ hiô lạnh.
Không phải đã nói là đàm phán rồi sao, sao chớp mắt một cái đã biến thành cảnh tượng đao súng sẵn sàng thế này?
“Đánh đánh giết giết mấy cái này, đều là thứ tôi ghét nhất.” Đột nhiên gương mặt Phương Dạ nở một nụ cười ôn hoà: “Hôm nay tôi tới đàm phán, không động chân động tay.”
“Đàm phán? Đàm phán thì phải có vật trao đổi, anh có không?”
Liễu Quốc Đào thấy đối phương rơi vào thế yếu bèn tưởng rằng đàn em của mình đã trấn áp được cục diện rồi, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy hơi đắc ý.
Phương Dạ bình thản nói: “Đủ để chú của anh ngồi tù, không biết vật trao đổi này đã đủ chưa?”
Liễu Quốc Đào hơi sững người: “Nói bừa, anh lấy đâu ra chứng cứ?”
Phương Dạ hờ hững liếc sang Phì Trùng một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“Đương nhiên là lấy từ máy tính của một người thích đấu lại chủ của mình rồi, tôi đã sao chép lại toàn bộ dữ liệu.”
Ngay lập tức vẻ đắc thắng trên mặt Liễu Quốc Đào biến mất hẳn!
Phì Trùng lắp bắp nói: “Cái… dữ liệu gì cơ?”
“Ban nãy không phải đã nói rồi sao, dữ liệu đủ để khiến ông chủ của anh bị phán quyết vô thời hạn.” Phương Dạ cười xấu xa: “Nếu như không tin, hay là để tôi đọc một chút cho mà nghe?”
Liễu Quốc Đào bất ngờ đứng dậy tát cho Phì Trùng một cái tát trời giáng!
“Thằng chó chết này, tôi đã sớm bảo cậu xử lý dữ liệu cho tốt, bây giờ thì hay rồi, đưa cho người ta chứng cứ tiêu diệt tôi tận gốc, lần này tôi chết trong tay cậu rồi đó!”
Phì Trùng ăn cái tát ban nãy, một bên má lập tức sưng lên một cục, anh ta bắt đầu nước mắt nước mũi từa lưa mếu khóc: “Cậu chủ Liễu, tôi… thật sự đã giấu kỹ lắm rồi, còn cài cả mật mã… Anh ta, chắc chắn anh ta đang lừa chúng ta đó!”
Phương Dạ cười nhạo: “Mật mã? Tám số tám cũng gọi là mật mã sao?”
Phì Trùng bị ép tới đường cùng: “Anh… sao anh biết là tám số tám?”
Lời này vừa mới nói ra, Liễu Quốc Đào đã bị chọc tức tới mức suýt nữa ho ra máu, anh ta nhấc một chân đeo giày da lên, đạp một phát vào mặt Phì Trùng.
Phì Trùng lập tức hét lên rồi ngã gục xuống, không ngừng kêu lên thảm thiết, Liễu Quốc Đào lại đạp thêm mấy phát nữa, cuối cùng mới kêu người lôi Phì Trùng nằm như con lợn chết ra ngoài.
Phì Trùng đáng thương, sau khi hứng chịu một đòn đánh cực hiểm thì trên người đã nhiều vết thương nay lại càng tăng thêm, ngay cả cái mũi cũng vẹo cả sang một bên rồi, Phó Minh thấy thế thì vui như mở cờ trong bụng.
Liễu Quốc Đào tức đến mức giật phăng cái mũ đang đội trên đầu xuống, sau đó đặt mông ngồi phịch xuống cái ghế gần đó, cầm chén trà lên một hơi uống cạn trà trong chén, đoạn anh ta đỏ mắt nhìn về phía Phương Dạ.
Thực ra cũng không thể trách anh ta điên tiết như vậy được, nếu để chú anh ta biết được chuyện này thì lóc thịt sống Phì Trùng ấy là vẫn còn nhẹ, hơn nữa chính anh ta cũng bị liên lụy ít nhiều!
“Thằng nhãi, hiện giờ đống dữ liệu kia đang ở đâu?”. Đọc truyện hay tại ⩶ Т rù𝓶Тruyện.𝗩𝑁 ⩶
“Trong hòm thư của tôi.” Phương Dạ bình tĩnh nói: “Trước khi tới đây tôi đã cài đặt chế độ tự gửi, nếu không có ai huỷ bỏ thì khoảng sau mười phút nó sẽ được gửi tới đại đội tuần tra Hoa Hải.”
Phạm Nam và Hà Dĩnh nghe thấy thế thì trong lòng thầm giơ ngón cái cho Phương Dạ, mấy lời anh nói quả thật nghe hay muốn xỉu!
Liễu Quốc Đào hít vào một ngụm khí lạnh, chiêu này cũng ác độc quá rồi, thảo nào đối phương lại có được bộ dạng không biết sợ là gì như vậy!
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Phương Dạ mỉm cười: “Rất đơn giản, trả lại tiền cho công ty của cậu tôi.”
Liễu Quốc Đào hơi do dự một lát: “Cái này… được, tôi đồng ý với cậu!”
“Còn một điều nữa.”
“Vẫn còn?” Liễu Quốc Đào sầm mặt nói: “Anh đừng có quá đáng, được một lại muốn mười sao?”
Phương Dạ nghiêm mặt: “Không vừa ý tôi quá đáng ư? Được, vậy tôi cũng không vui vẻ nói chuyện nữa, cùng lắm thì hai ta một đập tan thành hai.”
Liễu Quốc Đào lập tức đổi nét mặt cười nói: “Ấy đừng đừng, tôi gọi anh một tiếng anh trai được chưa? Mau nói chuyện thứ hai đi, anh Phương?”