Siêu Cấp Shipper

Chương 212: Côn pháp chổi lông gà



Mặt tên cầm đao đầy máu, ngã xuống mảnh vỡ nghiêng đầu sang một bên hôn mê bất tỉnh, người đẹp sườn xám làm như không nhìn thấy hắn ta, chậm rãi thu tay trắng như tuyết của mình lại, trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào như cũ.

“Bác tài, dẫn bọn họ trốn sang một chỗ!”

Phương Dạ lướt qua Phó Minh, dùng chân nhặt một cây gậy trên mặt đất lên, cầm lên tay mới phát hiện có một chút lông.

“Toi, đâu ra cây chổi lông gà thế này?” Mặt Phương Dạ nghệt cả ra, còn chưa kip đổi vũ khí thì đã có hai ánh đao một trái một phải tập kích bất ngờ!

Dùng chổi lông gà bé nhỏ đỡ lấy đao thép rõ ràng là chẳng phải là chuyện lý trí gì, Phương Dạ không né tránh, mà nhắm chuẩn phía kẻ thù nhanh chóng đâm tới.

Tuy chổi lông gà không sắc bén như đao thép nhưng lại hơn ở độ dài, vì vậy ánh đao còn chưa chém đến Phương Dạ hai tên cầm đao đã bị đâm trúng cổ tay rồi, đột nhiên bị đau làm bọn họ không thể nắm chắc được làm rơi đao thép rơi khỏi tay.

Lúc hai kẻ địch nắm lấy cổ tay rút lui ra sau, Phương Dạ liên tục vẫy cổ tay, dùng chổi lông gà lấy hai đao thép qua nhằm tới những tên cầm đao khác.

Thế của đao thép đến quá nhanh, hai tên cầm đao căn bản là không kịp tránh né, chỉ đành lấy vũ khí cản lại, mà ngay lúc lưỡi đao chạm nhau, cây chổi lông gà biến hoá tài tình lao tới.

Hai âm thanh giòn giã vang lên, hai tên cầm đao đánh thương mềm nhũn rơi xuống mặt đất, trên trán để lại một vết máu vừa đỏ vừa nhiều, nhìn đáng sợ không thôi!

Vừa chạm mặt đã phế đi năm đao khách dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa còn là dùng cây chổi lông gà bình thường đến không thể bình thường hơn, Liễu Quốc Đào kinh hãi đến suýt chút nữa rớt cằm.

“Còn nói cái gì mà cao thủ dùng đao, ngay cả một cây chổi lông gà cũng không đánh được, thật sự là nực cười!” Phương Dạ cười ha hả, tiếp tục vung vẩy cây chổi lông gà tiếp tục đánh về phía ba tên cầm đao.

Thấy người đi chung với mình bị knock out, ba người lập tức giận tím mặt, múa đao thép đến không còn kẽ hở đồng loạt đánh về phía kẻ thù.

Tất nhiên, không còn kẽ hở cũng chỉ là tương đối, trong mắt Phương Dạ, đao trận của bọ họ có đến bảy tám chỗ sơ hở, hơn nữa chỗ nào cũng là chỗ chí mạng!

Ba tiếng rầm rầm rầm vang lên, ba đao khách đồng thời ngã xuống đất, không ai ngoại lệ, tất cả đều bị chổi lông gà đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Hai tên cầm đao vừa bị thường ở cổ tay dùng tay còn lại cầm đao thép lên, sau đó hung hăng bổ nhào tới lần nữa, đáng tiếc còn chưa được một giây đã bị đập lại trên mặt đất.

Cây chổi lông gà yếu đuối vào tay Phương Dạ lại được dùng đến biến hóa tài tình, quả thực trở thành thần khí xử lý đám “trẻ con không được dạy bảo”, còn là loại knock out, tám tên cầm cầm đao sát khí đằng đằng nháy mắt nàm la liệt trên mặt đất, làm ba người Phạm Nam đang trốn thở phào nhẹ nhõm.

Phương Dạ chơi đùa cây chổi lông gà về phía Liễu Quốc Đào, mấy tên đàn ông mặc áo đen còn lại chỉ đành rút đao ra cảm anh.

Hà Dĩnh reo hò nhảy nhót không thôi: “A Nam, võ công đứa cháu này của anh thật sự quá lợi hại, những đao khách này của trại nhà họ Liễu đều là cao thủ hay thấy máu, không ngờ lại bị cậu ấy đánh cho nhục đến vậy, thực sự là ngầu quá!”

Phạm Nam nói khoác mà không biết ngượng: “Hừ, cái này còn không phải là do chị tôi dạy à, tôi nói cho cô biết, từ nhỏ Tiểu Dạ đã gày đến toàn da bọc xương, cứ vài ba bữa lại bị ăn vụt, lâu dần học được chân truyền của chị tôi, luyện thành côn pháp chổi lông gà đầy sắc bén…”

Phương Diệp đang đánh với tên áo đen cách đó không xa chân lảo đảo xém chút là ăn một đao!

Phó Minh thầm nói: “Đã là lúc nào rồi, có thể đừng nói mấy chuyện không thực tế thế được không?”

Phạm Nam không giận không hờn đáp: “Đây sao có thể là không thực tế, nhớ năm đó chổi lông gà của chị tôi vang danh gần xa, có đứa trẻ mất nết nào mà không sợ, đáng tiếc chị tôi không nỡ lòng vụt tôi, nếu không với thiên phú của tôi, thành tựu côn pháp chổi lông gà của tôi bỏ xa Tiểu Dạ!”

Phó Minh dở khóc dở cười nói: “Câu này nói có lý, tôi thấy anh chính là thiếu đòn…”

Phương Dạ thành thạo vụt đám người áo đen xong chỉ còn cách người đẹp sườn xám nữa là tới Liễu Quốc Đào.

Vừa rồi đối phương ra tay anh cũng để ý, nếu tính toán đúng thì thực lực cô gái nũng nịu này cũng ngang ngang Di Lặc, thậm chí là còn hơn nữa!

Phương Dạ để cây chổi lông gà lên vai, tùy tiện nói: “Người đẹp, cô đây là muốn bảo vệ anh ta sao?”

Người đẹp mặc sườn xám khẽ cười: “Anh ấy là sếp, chúng tôi chỉ là làm công ăn lương, vậy thì đương nhiên là phải bảo đảm an toàn cho chủ thuê rồi.”

Phương Dạ chau mày đáp: “Tôi không đánh phụ nữ, tôi khuyên cô rời khỏi đây đi, đừng ép tôi ra tay.”

“Nếu bây giờ anh quay đầu rời đi tôi đương nhiên cũng sẽ không thành kẻ thù của anh.” Người đẹp sườn xám nói: “Thật ra cá người cũng cầm tiền trên tay rồi, không bằng tha cho chủ thuê của tôi, sao hả?”

Phương Dạ híp mắt hỏi: “Cô là lính đánh thuê?”

“Gần gần vậy, nếu như anh tha cho chủ thuê của tôi, nói không chừng tôi với anh có thể kết bạn.” Người đẹp sườn xám liếm môi đầy mê hoặc: “Có thể kết bạn theo cách riêng tư, thử suy xét xem?”

Phương Dạ thản nhiên đáp: “Thật ra tôi là người rất thích kết bạn.”

Người đẹp sườn xám híp mắt nói: “Vậy là anh đồng ý?”

Đề tài của Phương Dạ đột nhiên thay đổi: “Kết bạn thì có thể, nhưng mà tôi phải làm xong chuyện này đã.”

“Chuyện gì?”

“Tất nhiên là đánh rơi cả hàm Liễu Quốc Đào!” Phương Dạ cười lạnh nói: “Con người tôi có một tật nhỏ là nói được làm được, trước nay chưa từng nói suông!”

Liễu Quốc Đào nghe được thì biến sắc, vô thức che kín miệng mình lại.

Người đẹp sườn xám hừ lạnh: “Nói vậy là, anh không muốn kết bạn rồi?”

“Còn không tránh nữa thì đến cả cô tôi cũng vụt.” Phương Dạ nói: “Cô nhìn xinh đẹp như vậy, nếu bị vụt có lẽ sẽ khóc, đừng ép tôi tay ngoan độc ngắt hoa!”

“Được, đây là anh tự tìm lấy, vậy tôi cho anh xem thử sự lợi hại của tôi!”

Cổ tay trắng bóc của người đẹp sườn xám duỗi ra, trên tay trái có ba con phi đao mỏng không cán, mắt hoa đào của cô ta nháy mắt cũng trở lên lạnh lẽo vô cùng!

“Phương Dạ, tôi hỏi anh một lần cuối, đi hay không?”

“Kiên quyết không đi.” Phương Dạ không chút do dự từ chối ngay: “Có chiêu thức gì lợi hại cứ lấy hết đi!”

“Được, xem chiêu!”

Người đẹp sườn xám giương tay lên, ba phi đao lập tức bay về hướng anh theo hình tam giác.

Bởi vì thân đao vô cùng mỏng, cho nên lúc phi đao bay đều không hề phát ra tiếng động, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, tựa hồ chỉ trong nháy mắt là đến chỗ Phương Dạ!

Phía sau còn có đám người Phạm Nam, Phương Dạ không thể trốn, chỉ đành khua chổi lông gà ngăn cản.

Mấy tiếng leng keng vang lên, phi đao không cán đều bị đánh bay, trước sau đều ghim vào tường, còn chiếc chổi lông gà đáng thương cũng bị gãy làm mấy đoạn, trên tay Phương Dạ chỉ còn lại có hai phần ba!

Phó Minh ngay đến thở mạnh cũng không dám, hai bên đánh nhau đã vượt ra ngoài hiểu biết của người bình thường, quả thực là đặc sắc y như hiệp sĩ cổ đại.

Phương Dạ cũng ném phăng chiếc chổi lông gà đi mà cúi người xông thẳng về phía người đẹp sườn xám, rõ ràng là muốn rút ngắn khoảng cách đánh cận chiến.

“Muốn tiếp cận tôi? Không có cửa đâu!”

Người đẹp sườn xám cười lạnh, đột nhiên, trực tiếp nâng gấu váy lên đến thắt lưng, để lộ ra túi da bò đựng toàn đao trên đùi!

“Bà mẹ! Hời kìa!”

Phạm Nam và Phó Minh nhìn cặp đùi trắng bóng kia xong máu mũi cũng suýt chảy ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.