Siêu Cấp Shipper

Chương 214: Tha thứ vì tôi đã nói thẳng như vậy



Hà Dĩnh cũng cười khổ nói: “Cho dù mấy người đến mấy người đàn ông, chỉ e là cũng không làm được chuyện gì.”

Phương Dạ mỉm cười nói: “Không phải cô nói uy danh của Liễu Kiếm Phong ở sơn trại nhà họ Liễu rất cao sao, chỉ cần khống chế ông ta là được rồi, không phải sao?”

Hà Dĩnh nói: “Nói thì đơn giản vậy thôi, nhà họ Liễu cũng không phải chỉ có một mình Liễu Quốc Đào, bên cạnh ông ta có rất nhiều người bảo vệ, hơn nữa còn có xạ thủ âm thầm bảo vệ nữa, chỉ sợ cậu chưa lại gần ông ta đã bị đánh thành tổ ong vò vẽ rồi!”

Phạm Nam sợ đến mức sắc mặt xanh mét, vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Dạ, cậu cảm thấy chuyện này nên suy nghĩ kỹ thì tốt hơn, dù sao bạn con cũng sắp tới rồi, chi bằng chúng ta rút lui trước, đợi dẫn đủ người đến rồi tìm Liễu đen kia tính sổ cũng không muộn mà!”

Ầm!

Phương Dạ đang muốn nói gì đó, phòng trà đã bị người ta một cước đá văng ra, mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang chậm rãi rút chân mình về, phía sau anh ta có rất nhiều người, ở giữa có một người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé, mặc dù tóc hoa râm nhưng ánh mắt sau cặp kính màu vàng kia lại vô cùng sắc bén.

Nếu đoán không nhầm thì người đàn ông tràn đầy khí chất này chính là Liễu Kiếm Phong.

Sau khi nhìn thấy người nằm trên mặt đất trong phòng trà, sắc mặt Liễu Kiếm Phong khẽ thay đổi.

Mặc dù kiếm khách bên cạnh Liễu Quốc Đào không phải là cao thủ giỏi nhất của nhà họ Liễu nhưng cũng là cao thủ hạng nhất rồi, không ngờ toàn bộ lại bị xử lý sạch.

May mà mình tới kịp, nếu không bốn thằng nhóc này chắc chắn mất mạng.

Ánh mắt Liễu Dũng sau khi quét quanh phòng một lần, tự động bỏ qua đám người Phạm Nam đang run lẩy bẩy, cuối cùng hờ hững dừng lại trên người Phương Dạ. Anh ta đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt hung ác khủng bố, dùng khuôn mặt này đi dọa mấy bạn nhỏ chắc chắn là không thành vấn đề!

“Anh chính là Phương Dạ?”

“Đúng thế.”

“Nghe nói anh đánh nhau rất giỏi, mấy tên vô dụng này hẳn là do anh đánh bại nhỉ?”

“Không sai.”

“Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt!” Liễu Dũng vươn bàn tay giống như quạt hương bồ dùng sức vỗ, mấy người Phạm Nam nhìn thấy vậy đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao cả.

Phương Dạ nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”

Liễu Dũng cười hắc hắc: “Thiếu chút nữa quên giới thiệu bản thân, tôi là Liễu Dũng.”

“À, thì ra anh là con trai của Liễu Kiếm Phong?” Phương Dạ giãn mày: “Đến đúng lúc lắm, sơn trại nhà họ Liễu lớn như vậy, đỡ mất công tôi phải đi khắp nơi tìm người.”

Liễu Kiếm Phong cười lạnh nói: “Thằng nhóc, nghe ý tứ của cậu, giống như muốn tận diệt chúng ta ấy nhỉ, khẩu khí cũng lớn đấy nhỉ?”

“Khẩu khí lớn cũng chẳng sao cả, chỉ cần nắm đấm đủ cứng là được rồi.” Liễu Dũng siết chặt nắm đấm, cười ác độc đi về phía Phương Dạ: “Thằng nhóc, chúng ta đánh trước một trận đi, hy vọng anh không bị một quyền của tôi đánh c*t ra, tiếp chiêu đi!”

Nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ như cột điện bằng sắt, Phạm Nam lại nhìn thân thể nhỏ nhắn của cháu trai mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không ổn rồi, lúc lòng ông ta đang bất an, Liễu Dung đã chuẩn bị tiến lên động thủ rồi.

“Đợi một chút!” Phương Dạ đột nhiên kêu lên: “Tôi còn có một vấn đề nữa!”

Bước chân của Liễu Dũng ngừng lại hừ lạnh nói: “Có lời mau nói, có rắm mau thả, đừng nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian nữa, dù sao hôm nay anh cũng không chạy thoát được đâu, anh muốn hỏi cái gì?”

Phương Dạ nhìn Liễu Kiếm Phong sau đó lại nhìn Liễu Dũng, trịnh trọng hỏi: “Tôi muốn biết một chuyện, bộ dáng hai cha con các người khác nhau như trời với đất, đã đi làm xét nghiệm ADN chưa vậy?”

Hả?

Lời này vừa nói ra, trong phòng trà thoáng chốc yên tĩnh…

Phạm Nam và Phó Minh lúc này mới kịp phản ứng lại, vóc dáng Liễu Kiếm Phong thấp bé, tướng mạo văn nhã lịch sử, là người miền Nam điển hình, còn Liễu Dũng lớn lên cao lớn thô kệch, mặt mũi cục mịch quê mùa, nước da màu đồng giống như bôi xì dầu lên vậy, hai cha con này chẳng những dáng người khác quá xa, khuôn mặt màu da còn có khí chất ngũ quan cũng không giống nhau chút nào, đoán chừng người đã từng gặp họ không ai cho rằng họ có quan hệ huyết thống.

Phạm Nam nhỏ giọng hỏi: “Dĩnh, em có biết nội tình bên trong không, hàng xóm nhà họ Liễu có phải họ Vương không?”

Hà Dĩnh dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Đương nhiên không phải rồi, toàn bộ đàn ông trong sơn trại nhà họ Liễu đều mang họ Liễu, cho dù là ở rể cũng phải đổi họ, đương nhiên không có họ Vương rồi!”

Phó Minh nhịn cười nói: “Ý của chồng cô là, Liễu đen có phải bị người ta cắm sừng không, bằng không sao vợ ông ta lại sinh ra một đống lớn như vậy được?

Phạm Nam dở khóc dở cười nói: “Xem cậu nói kia, sao lại gọi là một đống lớn như vậy chứ, lẽ nào người ta là đống c*t hay sao?”

“Tôi chỉ so sánh thôi mà…”

Giọng nói của ba người càng ngày càng to, sắc mặt của Liễu Kiếm Phong cũng càng ngày càng đen…

Liễu Dũng tức giận nói: “Tên nhóc thối mày nói vậy là có ý gì, lẽ nào tao không phải là con ruột của cha tao sao?”

Phương Dạ không nhịn được cười nói: “Tôi không nói những lời này đâu nhé, nhưng mà gien di truyền của hai người thực sự quá kém, đúng cùng nhau mà chẳng khác nào đại tinh tinh với khỉ lông vàng… Ha ha ha ha ha, xin lỗi xin lỗi nhé, tha thứ cho vì tôi đã nói thẳng như vậy.”

Sau khi nghe thấy những lời này, đám bảo vệ đứng sau Liễu Kiếm Phong cũng có chút không nhịn được nữa.

Thành thật mà nói, nhiều năm qua người của sơn trại nhà họ Liễu cũng nghi ngờ Liễu Dũng không phải là con ruột của Liễu Kiếm Phong, nhưng e sợ quyền uy của trại chủ nên bọn họ chỉ dám lén lút bàn luận sau lưng mà thôi, Phương Dạ vừa gặp mặt người ta đã đề nghị đi xét nghiệm ADN, đây là điều xưa nay chưa từng có!

“Ai là đại tinh tinh chứ, mẹ nó, ăn nói xằng bậy!”

Khuôn mặt Liễu Dũng lúc xanh lúc đó, cuối cùng nhịn không được ra đòn tấn công.

Hai bắp đùi rắn chắc lùi về phía sau lấy đà, thân thể cao lớn dùng sức xông lên, lúc Phương Dạ đang tập trung đề phòng thì Liễu Dũng đã nặng nề vung ra một quyền.

Một quyền này mang theo một trận gió trực tiếp thổi bay vạt áo của Phương Dạ, gân xanh bắp thịt trên cánh tay nổi lên, trong không khí thậm chí còn mơ hồ truyền đến tiếng vỡ tung, có thể thấy được một quyền này rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng!

Sức mạnh của Liễu Dũng vốn dĩ không giống bình thường, bây giờ cộng thêm đang tức giận nữa, vậy thì càng sắc bén hơn.

Đối phương thanh thế kinh người, Phương Dạ vốn muốn giơ cánh tay lên chống trả sau đó muốn nghĩ cách chống trả, nhưng bây giờ nhìn thấy tia khinh thường trong mắt đối phương thì lập tức nhiệt huyết dâng trào, dứt khoát tung nắm đấm ra nghênh chiến!

Muốn đánh tôi c*t ra luôn sao, vậy thì phải xem xem tên ngốc bự nhà anh có bản lĩnh đó không đã!

“Dám đấu quyền với tôi sao?”

Sau khi nhìn thấy hành động tự tìm đường chết của Phương Dạ, Liễu Dũng cảm thấy bản thân bị khiêu chiến nghiêm trọng, sức mạnh nhất thời lại tăng thêm một bậc!

Ầm!

Hai nắm đấm một lớn một nhỏ cuối cùng cũng va vào nhau, sau một tiếng ầm vang lên, một màn kỳ tích xuất hiện, Phương Dạ không chút nào sứt mẻ, chỉ bị gió thổi làm rối tóc, mà Liễu Dũng thân hình giống như chiếc xe tăng lại loảng choảng lùi về sau năm sáu bước chân, sắc mặt không được tốt lắm!

Sau khi nhìn thấy một màn này, chẳng những đám người Phạm Nam kinh ngạc không thôi mà Liễu Kiếm Phong cũng cho rằng bản thân già cả hoa mắt.

Ông ta biết sức lực của con trai mình có bao nhiêu mạnh mẽ, cho dù là bao cát cũng có thể dùng một quyền đánh xuyên qua, sao có thể bị một thằng nhóc tuổi còn trẻ đánh đến mức phải lùi ra phía sau mấy bước chứ?

Mẹ nó căn bản không khoa học chút nào!

Liễu Dũng bị nắm đấm của Phương Dạ phản kích chấn động đến khí huyết quay cuồng, trong lồng ngực dâng lên một cỗ tanh ngọt, anh ta vô cùng sợ hãi, miễn cưỡng nuốt ngụm máu tanh ngọt xuống.

Phương Dạ nhìn thấy rõ ràng, đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội chế giễu kẻ địch, lập tức trào phúng nói: “Vừa rồi không phải nói một quyền đánh tôi c*t ra sao, thế nào, kết quả ứng nghiệm trên cơ thể mình rồi sao? Có bản lĩnh thì đừng nuốt xuống, cái thứ đó mùi vị không được tốt lắm đâu!”

“Nói bậy bạ, ông đây nuốt máu, là máu! Không phải c*t!”

Liễu Dũng quả thực là bị chọc tức sắp điên rồi, cuồng loạn hét xong những lời này, khí huyết vốn dĩ đã bình ổn lại lần nữa trào ngược lên cổ họng, cuối cùng cũng không kìm chế được nữa, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu lớn.

Có lẽ là bởi vì khó thở công tâm mà buồn nôn, trong máu còn có vài thứ khó tả, trong màu đỏ còn có vàng, trông quả thực có chút giống c*t…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.