Sau khi tóm được vài tên đầu sỏ của sơn trại nhà họ Liễu xong, đám người Liễu Kiếm Phong cũng thẳng thừng thú nhận tội danh của mình. Phạm Nam cũng thoát khỏi cảnh túng thiếu, lấy lại được căn nhà cùng chiếc xe Audi R8 của Phương Vân, Phạm Ngọc Lan lúc này mới hoàn toàn an lòng.
Đáng ra Từ Lệ muốn ở lại gặp gỡ cha mẹ Phương Dạ, nhưng mà cũng không thể trì hoãn vụ án được nên không thể làm gì khác hơn là vội vàng chạy về Hoa Hải. Phạm Nam quyết định bắt đầu lại lần nữa với Hà Dĩnh, làm ra làm, chơi ra chơi, cố gắng bán buôn để kiếm tiền nuôi gia đình, để chị mình thoát khỏi hoàn toàn cái danh hiệu đỡ đần cho thằng em trai không ra hồn.
Lúc Phạm Nam đang báo đáp cho cả nhà Phương Vân một buổi tiệc rượu, Phương Dạ lén hỏi: "Cậu, cậu thật sự là không để tâm tới quá khứ của Hà Dĩnh sao? Dù sao ở trong tiệc cưới cậu nói chuyện đó ra, lẽ nào cũng không sợ người khác sẽ nói này nói nọ ở sau lưng à?"
Phạm Nam thờ ơ đáp: "Ai mà không có quá khứ chứ, trước kia cậu vẫn không phải là một thằng rách việc đó sao? Mợ của con năm đó chọn đi con đường khác, nhưng mà cô ấy sớm cũng đã thay đổi hoàn toàn rồi, chung quy là vẫn nên cho người ta một cơ hội. Yêu một người, điều vĩ đại nhất chính là bao dung họ. Cậu yêu cô ấy, dĩ nhiên cũng sẽ bao dung cho cô ấy."
Phương Dạ cảm thấy vô cùng khâm phục Phạm Nam. Trải qua sự kiện lần này, quả nhiên cậu của anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, đến cả đạo lý lớn như này cũng có thể nói được.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Phương Vân đắc ý ngồi lên chiếc xe R8 mà mình vừa mới tìm lại được. Cách biệt rồi lại trùng phùng, câu nói này rất hợp với người và xe trong hoàn cảnh như này nha. Từ lúc bước xuống xe, nét quyến luyến trong ánh mắt của ông đã nói lên tất cả rồi.
Phương Dạ trêu nói: “Cha, có muốn con lên lầu lấy chăn gối xuống cho cha, đêm nay cha có thể ngủ chung với chiếc xe yêu quý rồi?”
Phương Vân cả giận nói: “Nói hươu nói vượn, làm sao có thể ngủ ở trên xe được chứ. Chẳng lẽ ngủ ở trên giường trong nhà không thoải mái hơn sao?”
Phương Dạ ngạc nhiên nói: "Cha, sao trước đó cha lại để con ngủ trong xe?"
Phạm Ngọc Lan lườm con trai một cái nói: "Thằng nhóc thối, việc này đã qua nhiều ngày như vậy rồi, còn mang ra để cười nhạo cha con. Cẩn thận đêm nay ông ấy lại để con ngủ ở trong xe."
Phương Dạ không thể làm gì khác hơn là cười đổi đề tài: "Đúng rồi mẹ, có chuyện này con muốn hỏi cha mẹ một chút."
"Chuyện gì?"
"Nếu như có ngày kia đột nhiên con trở thành một đại gia tiền tỷ, cha mẹ sẽ có phản ứng như nào?"
"Con mà cũng có thể trở thành đại gia tiền tỷ?" Phạm Ngọc Lan cười ha hả: "Đừng đùa nữa, nếu quả thật có ngày đó thì nhất định là mẹ đang nằm mơ rồi."
Phương Vân cũng nghiêm túc vỗ vỗ vai Phương Dạ nói: "Con trai, làm người á, điều quan trọng nhất chính là làm cho ra làm, chơi cho ra chơi. Đừng có từ sáng tới tối cứ đâm đầu suy nghĩ mấy chuyện viễn vông, sau khi con tốt nghiệp có thể tìm được một công việc tốt thì cha mẹ đã mãn nguyện lắm rồi."
Phương Dạ ỉu xìu nói: "Nhưng mà, bây giờ con thật sự đã là một đại gia tiền tỷ rồi. Con đây có một căn biệt thự view biển ở Hoa Hải, có ba chiếc xe sang và một chiếc máy bay trực thăng, còn có cả một khu thương mại..."
Còn chưa nói hết, Phạm Ngọc Lan đã đặt tay lên trán của anh, nghi ngờ nói với Phương Vân: "Ông xã, hình như con trai không có bị sốt?"
Phương Vân có hơi không tin: "Không thể nào, không bị sốt thì sao lại có thể nói sảng như này?"
Phương Dạ rầu rĩ nói: "Cha mẹ, con thật sự không có lừa hai người. Con còn có một hòn đảo nhỏ và một chiếc du thuyền nữa. Nếu như cha muốn thì cứ về hưu sớm một chút, sau đó cùng với mẹ ngày ngày ra biển câu cá cũng được."
Phương Vân nghe nói thế lại càng thêm xác nhận là con trai đang khoác lác, đến cả hải đảo cũng có một đảo, vậy còn không phải là mê sảng nữa là gì?
"Được rồi được rồi, việc này cha với mẹ con sẽ nghiêm túc suy xét, hai ngày nay con cũng mệt lắm rồi, về sớm chút nghỉ ngơi đi."
Cho dù là Phương Dạ nói khô cả họng, hai người kia chính là không tin anh. Hết cách, anh lập tức chuyển hẳn một trăm triệu vào thẻ của Phương Vân.
"Cha, con đã chuyển cho cha một trăm triệu rồi đó, ngày mai cha tới ngân hàng kiểm tra một chút sẽ biết là con có nói láo hay không."
Phương Vân không nhịn được nói: "Cái thằng nhóc này nhây hoài đó đúng không, được rồi, lúc rảnh rỗi cha sẽ đi ngân hàng xem thử. Lát nữa con đi ngủ sớm chút đi, sáng mai còn phải về lại Hoa Hải nữa."
Phương Dạ cười khổ: "Cha, vậy cha nhớ nhất định phải đi tới ngân hàng kiểm tra đó, trong tài khoản của cha thật sự có một trăm triệu."
"Đã bảo là cha nhớ rồi mà, con có thấy phiền không vậy hả..."
Nằm xuống giường, Phương Dạ có chút trằn trọc ngủ không được, lại lập tức gửi cho Hạ Vi một tin nhắn.
"Chị Vi, ngày mai tôi về, tiệm mới trang trí như nào rồi?"
Hạ Vi trả lời rất nhanh.
"Vậy thì tốt quá, sáng mai tiệm mới sẽ bắt đầu cho chạy thử nghiệm, mấy ngày nay tôi bận đến suýt ngất đó."
"Nhanh vậy hả?" Trong trí nhớ của Phương Dạ, tiệm mới cần được chỉnh trang lại, ít nhất cũng phải hai ba ngày mới có thể hoàn thành.
"May là có giám đốc Tiêu giúp đỡ mới có thể nhanh chóng đưa vào hoạt động được. Đúng rồi, gần đây Hoa Hải mới mở vài quán trà sữa mới, hơn nữa đối diện khu thương mại cũng có một tiệm, bày quảng cáo đồ sộ kín mít, tờ rơi cũng rải tới của tiệm mình. Tôi đang có hơi lo ngại kinh doanh của quán mình sẽ bị ảnh hưởng."
Phương Dạ không chút lo lắng nào, gõ trả lời: "Vậy thì đã sao, chỉ với thương hiệu trà sữa Vi Vi thích trà và trà sữa Miêu Bất Lý đó cũng đủ khiến khắp cả Hoa Hải không ai địch nổi rồi, mấy nhãn hàng trà sữa thương hiệu gì đó đều chỉ là cọp giấy thôi."
"Vậy cũng đúng, chưa nói tới chuyện khác, trà sữa Miêu Bất Lý của chúng ta quá ngon, thật sự xứng đáng là trà sữa đứng đầu Hoa Hải!" Hạ Vi kỳ thực có lòng tin rất lớn với cửa tiệm Miêu Bất Lý này.
"Vậy chị ngủ sớm chút đi, sáng mai còn sẽ bận bịu hơn đó, có thể là chiều mai tôi sẽ về tới Hoa Hải."
"Được, vậy cậu ngủ ngon, bye bye!"
"Bye bye!"
Mười giờ sáng hôm sau, cửa tiệm trà sữa Vi Miêu Bất Lý vừa mới mở cửa chuẩn bị chạy thử nghiệm, từ phía xa bên kia thì tiệm trà sữa Loan Loan cũng đã mở cửa cùng lúc.
Lý Mộc Vân là cửa hàng trưởng của trà sữa Loan Loan có dáng người cao gầy, vóc người xinh đẹp tuyệt trần. Vốn dĩ cô ta có xuất thân là người mẫu, trong một lần đi show trình diễn đã được tổng giám đốc khu vực của trà sữa Loan Loan là Tề Tử Du để mắt tới, sau này cho cô ta đảm nhận chức vụ cửa hàng trưởng của chi nhánh trà sữa Loan Loan ở khu kim đỉnh. Mục đích chính là vì để thu hút tầm mắt của khách hàng, góp phần tăng độ hot lên cao.
Đốt pháo đầu khai trương xong, Lý Mộc Vân đã đích thân dắt hai người nhân viên xinh đẹp trong quán ra bên ngoài đón khách, gửi các mã ưu đãi. Đồng phục của bọn họ mát mẻ, nụ cười quyến rũ trên môi kia cũng đã nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý của người qua đường.
"Chị Vi, cửa hàng trà sữa ở phía đối diện sao hôm nay cũng khai trương vậy, có khi nào là cố ý muốn đối đầu với chúng ta hay không?" Trâu Lệ Lệ cau mày nói.
Hạ Vi không phản đối: “Em đa nghi quá rồi, người ta là khai trương chính thức, chúng ta cũng chỉ mới là thử nghiệm mà thôi, có gì mà cố ý hay không chứ?”
Trâu Lệ Lệ lo lắng nói: "Nhưng mà các cô ấy mặc váy ngắn quá đi, chị coi kìa, đám đàn ông đó mắt ai cũng đều sáng trưng. Còn tiếp tục như vậy, chuyện làm ăn của tiệm mới chúng ta chẳng phải sẽ bị cướp sạch rồi sao?"
"Yên tâm đi, người ta là bán trà sữa chứ không phải bán xôi thịt gì, em lo lắng làm gì?" Hạ Vi vừa bực dọc vừa buồn cười cốc đầu Trâu Lệ Lệ nói: "Nhanh chóng làm việc đi, chúng ta còn chưa đốt pháo nữa!"
"Biết rồi chị Vi..."
Nhìn thấy chú Đạt cũng bắt đầu mang cuộn pháo ra trước cửa, một nhân viên nữ tiến tới cạnh Lý Mộc Vân nói: "Chị Vân, phía cửa hàng đối diện hình như là sắp bắt đầu rồi đó."
Lý Mộc Vân cười nhạt: "Không cần để ý tới bọn họ, chỉ là một quán trà sữa nhỏ lẻ không có tiếng tăm mà thôi. Cái gì mà Vi Miêu Bất Lý chứ, tên ngày vừa nghe đã thấy không phải thương hiệu gì, sẽ không có bất cứ uy hiếp gì với chúng ta đâu."
Thân là cửa hàng trưởng, dĩ nhiên là cô ta cũng có năng lực riêng, trà sữa Loan Loan chính là một chuỗi thương hiệu có tiếng trong giới, độ hot trên mạng cũng rất cao, trong thành phố này đều có lượng khách hàng trẻ tuổi rất đông đảo. Với quy mô như thế, một cửa tiệm Vi Miêu Bất Lý nhỏ xíu đó xá là gì, hoàn toàn không có chút sức cạnh tranh nào.