Thấy Hạ Vi cười đẹp như ánh mặt trời, bé trai có hơi do dự nói: "Chị gái, trà sữa này thật sự là uống rất ngon sao?"
Hạ Vi nói: "Thật sự uống rất ngon, em hút một ngụm sẽ biết liền thôi.". 𝙉hanh 𝙢à không có q𝓊ảng cáo, chờ gì 𝐭ì𝙢 ngaу 𝐭rù𝙢𝐭r𝓊 уện.V𝙉
"Vậy em thử một ngụm nhỏ nha."
"Được, uống một ngụm nhỏ cũng được."
Quyết định xong, bé trai ngậm lấy ống hút nhẹ hút một ngụm, người xem đều ngó dài cổ, hiếu kỳ quan sát.
Trơn nhẵn...
Trà sữa đen nhánh trôi vào trong miệng, đôi mắt bé trai đột nhiên mở to như hạt bi.
Nhìn thấy vẻ mặt này của con trai, người cha còn tưởng thằng nhóc xảy ra chuyện gì bèn vội vàng nói: "Con trai, con sao rồi, đừng có hù cha nha!"
Ùng ục ùng ục!
Bé trai không trả lời, chỉ chăm chú hút từng ngụm từng ngụm trà sữa.
Ơ...
Lần này thì tất cả mọi người đều hiểu rồi, là người ta đang bận uống trà sữa, vốn dĩ không có thời gian để ý tới người cha kia.
Một hơi uống tận nửa lý, bé trai cuối cùng cũng buông ống hút ra: "Cha, chị gái này không có xí gạt người khác, trà sữa này quả thật là ngon vô địch luôn, cha cũng uống thử đi."
Khách hàng đứng nhìn đều ngó mắt nhìn nhau, lời nói của trẻ con bao giờ cũng là thành thật nhất, vốn dĩ tụi nhỏ thì làm sao biết nói lời gạt người được. Nếu thằng bé đã nói trà sữa quán Miêu Bất Lý này uống rất ngon thì hẳn tám chín chục phần trăm là thật sự ngon rồi.
"Thật sự ngon vậy sao?" Người cha nửa tin nửa ngờ nhận lấy ly trà sữa, hút xong một ngụm thì ánh mắt cũng lập tức thay đổi.
Đậu xanh, không ngờ trên đời này lại có món trà sữa ngon như vậy nha!
Anh ta cũng nhịn không được mà hút lấy từng ngụm một, một lúc sau đã ngửa đầu húp trọn giọt cuối cùng trong ly, suýt chút đã khiến bé trai ở đây nhìn tới phát khóc rồi.
"Quá ngon, người đẹp à, cho thêm hai ly nữa nha... À không phải, cho mười ly Miêu Bất Lý nữa đi, đóng hộp lại nha!" Người cha chưa kịp lau miệng đã vội vã nói tới.
Trâu Lệ Lệ suýt chút bị anh ta dọa sợ, nhưng mà vẫn rất nhanh nhảu đáp lại: "Vâng... Được ạ, xin anh chờ một lát."
Trong đám người đứng đó lại vang lên tiếng bàn luận sôi nổi.
"Mua một lần mười ly, hai cha con này không phải là được thuê đó chứ?"
"Tôi thấy không giống nha, biểu cảm của người này rất tự nhiên, hơn nữa trẻ con cũng đâu biết đóng kịch chứ, tôi cảm thấy anh ta thật sự là khách thật đó."
"Lo chuyện anh ta là khách thật hay khách giả làm gì, một ly Miêu Bất Lý cũng chỉ có ba mươi nghìn mà thôi, mua uống thử là biết liền chứ gì."
"Đúng đó, ba mươi nghìn còn không ăn được một bát phở, có đáng là gì đâu, người ta còn cần thuê người diễn nữa sao?"
"Danh tiếng của thương hiệu Vi Vi thích trà trước đây cũng ngon lắm, tôi tin là trà sữa Miêu Bất Lý này nhất định sẽ uống rất ngon." Một cô gái dáng vẻ mảnh mai nói: "Chị gái ơi, cho tôi một ly luôn nhé, thêm hai xâu bạch tuộc chiên luôn nha."
Trâu Lệ Lệ mỉm cười nói: "Dạ được, xin chờ một chút."
Nhìn thấy có người đi đầu, những người khác cũng không nhịn được, lập tức xếp hàng sau lưng cô gái kia.
Sau khi lấy được trà sữa, người cha và bé trai kia mỗi người uống một ly, hài lòng ra khỏi quán, mà cô gái kia cũng lấy được phần trà sữa của mình.
Sau khi hút một ngụm, biểu cảm của cô ta cũng không khác với người cha kia lắm.
"Wao, thật sự là cực ngon nha, yêu yêu!"
Người bạn đi chung với cô gái đó tỏ vẻ nghi ngờ nói: "Biểu cảm của cậu lố quá đi, thật sự có ngon dữ vậy sao?"
"Tự cậu uống thử đi!" Cô gái kia trực tiếp nhét ống hút vào trong miệng của bạn mình, hằn học nói.
Người bạn kia uống xong một ngụm, biểu cảm còn lố hơn cả cô ta, hai tròng mắt đều sắp lọt luôn ra ngoài rồi.
Buông ống hút ra xong, cô ta cũng lập tức ồn ào: "Chị gái ơi, cho em năm ly Miêu Bất Lý."
"Dạ vâng."
Thời gian chậm rãi trôi qua, cứ hễ là những ai uống qua Miêu Bất Lý thì đều không ngớt lời khen tặng, ngọt mà không gắt, mượt mà nhưng không ngấy, hơn nữa mùi vị cũng có cấp độ cảm nhận, có thể khiến nụ vị giác cảm nhận được một tràng cảm giác vui thích cực hạn. Đây chính là cảm giác mà không một vị trà sữa nào có thể tạo ra được.
Những lời khen tặng tốt nhất đều không ngừng được tuôn ra, trà sữa Miêu Bất Lý rất ngon, giá cả lại thực tế, dĩ nhiên chỉ trong thời gian rất ngắn đã hot vùn vụt.
Dựa theo lời truyền miệng của người này rồi người khác, khách tới mua trà sữa Miêu Bất Lý xếp hàng dài ra tận ngoài cửa lớn, khiến Lý Mộc Vân ở phía đối diện kinh ngạc không thôi.
Một nhân viên nữ lo lắng hỏi: "Chị Vân, ở phía đối diện hình như là đắt hơn nhiều lắm, mấy người trẻ tuổi xếp hàng nhận ưu đãi của chúng ta bên này đều qua đó cả rồi!"
Lý Mộc Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hàng dài người xếp hàng đã vắng bóng dáng mấy người trẻ, còn lại đa số chỉ là mấy ông cụ bà lão mà thôi. Bọn họ cũng chỉ là tham của khuyến mãi, chứ sau khi lấy được phiếu ưu đãi 20% đó có thực sự mua hàng hay không cũng không biết được.
Bây giờ cô ta đã có chút hối hận vì đã khinh địch rồi, mặc dù cửa tiệm trà sữa Vi Miêu Bất Lý này chỉ là một quán trà sữa thông thường, nhưng mà sức cạnh tranh xem ra cũng mạnh mẽ lắm.
Không thể để tình huống như này tiếp tục nữa, Lý Mộc Vân quyết định phải chủ động xuất kích thám thính ở phía đối diện thực hư như nào. Có câu nói này rất hay, biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng được!
"Mấy đứa coi chừng cửa hàng, chị qua đó xem thử như thế nào."
"Biết rồi chị Vân."
Lý Mộc Vân quay trở vào cửa hàng thay quần áo, sau đó khẽ khàng đi tới xếp hàng trong hàng người mua trà sữa Vi Miêu Bất Lý. Trước mặt là một cậu nhóc mập đeo kính cận, nhìn thấy có người đẹp ở phía sau mình thì mặt lại thoáng ửng đỏ, xem ra đây có thể là một cậu nhóc mập suốt ngày ru rú trong nhà rồi.
Cô ta làm ra vẻ hờ hững hỏi: "Anh ơi cho hỏi, chỗ này xếp hàng dài như vậy, trà sữa chỗ này lại ngon dữ vậy sao?"
Cậu nhóc mập đó bình thường rất ít khi nói chuyện với con gái, càng không cần nói tới dáng vẻ của Lý Mộc Vân lại xinh đẹp như này khiến cậu ta ấp úng nói: "Tôi... Tôi nhìn thấy thần tượng của tôi đăng lên mạng nên mới ghé, nghe nói trà sữa Miêu Bất Lý này đỉnh lắm, cho nên mới tới trải nghiệm một chút."
Lý Mộc Vân trong lòng thầm chắc ăn được, xem ra quán Vi Miêu Bất Lý này là đi đường tắt rồi, liên hệ với một vài hot face trên mạng để quảng cáo, chả trách sao chuyện làm ăn lại phát đạt như vậy.
Cô ta mỉm cười ngọt ngào: "Thật à, có thể cho tôi xem thử bài đăng của thần tượng anh một chút được không?"
Nhìn thấy dáng vẻ của người này không kém thần tượng của mình là bao nhiêu, cậu nhóc mập đó lại ma xui quỷ khiến đồng ý, móc từ trong túi ra điện thoại của mình.
Thần tượng: Hôm nay đi khu thương mại kim đỉnh phát hiện được một quán trà sữa rất ngon, uống một ngụm thôi cũng có thể khiến tôi cảm thấy hạnh phúc muốn bùng cháy luôn. Tôi quyết định rồi, sau này sẽ là fan trung thành của Vi Miêu Bất Lý, có lấy cuốc xới cũng không đào đi được.
Lý Mộc Vân thầm cười lạnh trong lòng, đọc giữa chừng thôi đã ngửi được mùi quảng cáo nồng nặc, thủ đoạn tuyên truyền như này xem ra vẫn có thể gạt được không ít người nha.
Tự cô ta nghĩ rằng mình đã điều tra rõ thực hư sự việc rồi, cũng không nghĩ ra được kế sách ứng phó nào hay ho, cho nên dứt khoát đứng xếp hàng cùng với cậu nhóc mập kia, trước tiên phải xem thử trà sữa của đối thủ có mùi vị như thế nào đã.
Cứ thế mà qua một lúc xếp hàng, phía sau lại tăng thêm rất nhiều người, độ dài cùng độ nhiều đã vượt hẳn hàng người ông lão bà cụ bên phía trà sữa Loan Loan, Lý Mộc Vân lại nghiến răng ken két.
Cứ cái đà này thì hôm nay chẳng khác nào khai trương bị thất bại thê thảm, đây quả thực là một cú sốc khó tưởng tượng được với thương hiệu trà sữa nổi tiếng toàn quốc như trà sữa Loan Loan.
Lý Mộc Vân kìm nén cơn tức giận trong lòng, nhưng mà bây giờ cô ta cũng chỉ có thể đàng hoàng mà xếp hàng chờ, thông qua đó cũng gửi tin nhắn cho phó cửa hàng trưởng hỏi.
"Tiêu thụ hôm nay như nào rồi?"
"Cũng ổn, tới giờ đã bán được hơn hai trăm ly trà sữa rồi."
"Mới hơn hai trăm ly?" Lý Mộc Vân cả kinh trong lòng: "Lúc mười một giờ không phải đã sắp chạm mốc hai trăm rồi sao, sao đã qua hơn một tiếng rồi mà chỉ có được hơn hai trăm ly thôi?"