Siêu Cấp Shipper

Chương 222: Có thể có nguyên tắc một chút hay không?



Điều khiến Trâu Lệ Lệ không kịp ngờ tới chính là những ông già bà lão này lại lần lượt bỏ tiền túi ra mua trà Vi Miêu Bất Lý, mà mỗi người bọn họ đều không phải chỉ mua một cốc, chẳng mấy chốc đã gần ba trăm đơn đặt hàng, không những thế họ còn mua cả điểm tâm, đồ ăn vặt, lợi nhuận thu được đã lên tới con số hơn mười ngàn!

Ham của rẻ đâu có sai, nhưng mà mấy ông già bà lão này cũng nhiều tiền lắm, nếu như không phải đồ đáng giá thì bọn họ tuyệt đối sẽ không hào phóng tiêu tiền đâu...

Khó khăn lắm mới đến lượt mình, Lý Mộc Vân vừa mới nhận được hai ly trà sữa Miêu Bất Lý thì đã thấy mấy ông già bà lão này ai nấy đều xách theo túi lớn túi nhỏ đi xuống cầu thang, gương mặt bọn họ đều đầy vẻ vui mừng.

Nhất thời cô ta cảm thấy hơi kinh ngạc, đây là tình huống gì vậy, không những miễn phí điểm tâm còn tặng đồ uống nữa sao, quán Vi Miêu Bất Lý này còn định kinh doanh nữa không trời!

"Chỗ trà sữa này vẫn còn nóng, tôi phải mau mau về nhà thôi!"

"Trà sữa ngon như vậy mà chỉ có mười đồng một cốc, thêm chỗ điểm tâm này nữa cũng chỉ tốn có hơn trăm đồng, quả thật là đáng đồng tiền bát gạo, đợi tôi quay về sẽ đi quảng cáo với mấy người bạn cùng học nhảy với tôi."

"Đúng đúng, chúng ta phải quảng cáo giúp quán trà sữa này..."

Trời đất quỷ thần ơi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Trong lòng Lý Mộc Vân được một phen chấn động, nói như vậy thì hóa ra mấy cái túi đựng đầy trà sữa với đồ ăn kia đều là do bọn họ bỏ tiền túi ra mua hay sao?

Chẳng phải bọn họ tới đây là để ăn trực với hưởng ké điều hòa sao, có thể có chút nguyên tắc không vậy trời!

Thấy nhóm ông già bà lão vui mừng hớn hở rời khỏi quán, tự dưng Lý Mộc Vân rất muốn khóc.

Cô ta hơi thất thần rời đi ra khỏi quán Vi Miêu Bất Lý, cô ta càng nhìn cốc trà sữa màu đen còn nóng trong tay càng không thấy thuận mắt, thiếu điều muốn vứt quách nó vào trong thùng rác.

Nhưng nghĩ đến việc mình đã mất công chờ lâu như vậy mới mua được trà sữa, thế là Lý Mộc Vân không đành lòng bèn cầm cốc trà lên rít một ngụm.

Trà sữa vừa nuốt xuống cổ họng, cô ta đã biết hôm nay Loan Loan thua là không hề oan!

Chính là cái gọi là rượu ngon thì dù có đứng trong ngõ sâu cũng ngửi thấy mùi thơm, trà sữa này uống ngon như vậy, cho dù Vi Miêu Bất Lý có ở nơi khỉ ho cò gáy này đó thì cũng sẽ có người đổ xô tới mua, rõ ràng là như thế!

"Đáng ghét, sao bọn họ có thể pha được loại trà sữa ngon như vậy, đến ngay cả mình còn thấy thích uống!" Lý Mộc Vân nghiến răng nghiến lợi uống cạn ly trà sữa Miêu Bất Lý xong, đột nhiên trong đầu cô ta nảy ra một ý.

Sau khi về cửa hàng, cô ta nhìn một lượt phòng chính chỉ có thưa thớt vài vị khách thì cảm thấy trong lòng không vui, hơn nữa hiện giờ ngoài cửa hàng cũng chẳng có nhân viên đứng chào khách, chỉ có mấy đứa nhân viên nữ ngốc nghếch đứng đực ra kia.

Thật là hết người này tới người nọ làm người khác tức điên lên mà, ấy thế mà chỉ trong vòng một hai giờ đồng hồ mà giữa Vi Miêu Bất Lý với trà sữa Loan Loan đã xảy ra sự trái ngược hoàn toàn như vậy.

Trở về phòng làm việc của cửa hàng trưởng, sau đó cô ta lập tức gọi điện cho Tề Tử Du.

Khoảng chừng hai phút sau đầu dây bên kia mới truyền đến một giọng nói vẫn còn đang ngái ngủ: "Mấy người bỏ chân ra, đè tê hết người anh đây rồi, alo, ai vậy?"

Còn có cả tiếng đàn bà nỉ non nũng nịu, Lý Mộc Vân lập tức đỏ mặt, cô ta biết rất rõ tính cách của Tề Tử Du, chẳng cần nghĩ cũng biết thừa đầu dây bên kia đang trong tình trạng gì.

"Tổng giám đốc Tề, tôi là Lý Mộc Vân."

Tề Tử Du cười gian tà: "Ồ, hóa ra là Tiểu Vân, sớm như vậy đã gọi điện cho tôi, chắc chắn là muốn báo cáo tình hình ở quán trà sữa đang rất là tốt phải không?"

Lý Mộc Vân ngượng ngùng đáp: "Tổng giám đốc Tề, tính đến thời điểm hiện tại thì doanh thu cửa hàng mới vượt ngưỡng hơn mười ngàn thôi ạ..."

"Cái gì? Mới được hơn mười vạn?" Tề Tử Du còn tưởng mình nghe nhầm: "Tiểu Vân, cô không nhìn lầm đấy chứ, trà sữa Loan Loan của chúng ta là thương hiệu nổi tiếng toàn quốc, sao lại có chuyện trong một buổi sáng lại chỉ đạt được doanh thu lẹt đẹt như thế, không phải đang nói đùa chứ?"

"Tổng giám đốc Tề, tôi không nhìn lầm, chính xác là chỉ nhỉnh hơn mười ngàn một xíu."

Nghe vậy, Tề Tử Du bắt đầu cao giọng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Mộc Vân đáp: "Tổng giám đốc Tề, lúc chúng tôi vừa mở cửa thì có vẻ khá nhiều khách hàng, nhưng mà chẳng bao lâu sau quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý phía đối diện cũng khai trương, dần dần bọn họ đã chiếm hết khách hàng từ phía chúng ta."

Tề Tử Du ngạc nhiên nói: "Vi Miêu Bất Lý? Rốt cuộc đó là thương hiệu nào, sao tôi chưa từng nghe qua!"

"Trước đây quán đó có tên Vi Vi thích trà, mở ở đường Kim Đỉnh, mới chuyển cơ sở mới tới ngã tư chỗ chúng ta."

"Chỉ là một quán trà sữa nhỏ không tên không tuổi, chẳng lẽ trà sữa Loan Loan lại không đấu lại nổi ư?"

"Theo những gì tôi biết được thì quả thực là chúng ta không đấu lại bọn họ đâu." Lý Mộc Vân cười khổ: "Loại trà sữa Vi Miêu Bất Lý mới ra mắt gần đây của bọn họ uống rất ngon, chúng ta chẳng có loại trà sữa nào có thể so với loại đó, hầu như các khách hàng đều đổ xô sang bên ấy mua trà sữa của bọn họ rồi!"

Tề Tử Du có chút không tin: "Không phải chứ, trà sữa đó còn ngon hơn trà sữa có thương hiệu chỗ chúng ta sao?"

"Nói hơi khó nghe thì quả thực là trà bên chúng ta không sánh được với của bọn họ!"

"Ồ, ngược lại nghe cũng thấy hơi hơi thú vị đấy!" Cuối cùng Tề Tử Du cũng lấy lại được tinh thần: "Chủ của quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý đó là ai, cô đã điều tra chưa?"

"Tên Hạ Vi, là một cô gái tầm hai mươi tuổi, trông cũng khá xinh đẹp."

"Đẹp bằng cô không?" Tề Tử Du cười lưu manh: "Lâu rồi chúng ta cũng không ở cạnh nhau, hay là tối nay..."

Ngay lập tức Lý Mộc Vân đỏ mặt: "Tổng giám đốc Tề, chúng ta vẫn nên nói chuyện nghiêm túc một chút thì hơn..."

Tề Tử Du cười đáp: "Đối với tôi thì cái gì cũng đều nghiêm túc hết, chẳng phải chỉ là một quán trà sữa nhỏ thôi sao, cứ trực tiếp mua lại công thức pha chế bên đó là được, đến lúc đó cả cô và Hạ Vi về phục vụ cho tôi, không phải như vậy càng tốt sao?"

Lý Mộc Vân tự động bỏ qua nửa câu sau, sau đó lại nói: "Tổng giám đốc Tề, chắc là chuyện này đích thân anh phải đi giải quyết rồi, nếu thật sự có thể mua lại được công thức pha chế của Vi Miêu Bất Lý thì trà sữa Loan Loan của chúng ta sẽ được nâng lên một tầng cao mới, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó!"

Tề Tử Du nghi ngờ nói: "Có khoa trương quá không?"

Lý Mộc Vân đáp: "Tôi vẫn còn một cốc trà sữa Vi Miêu Bất Lý ở đây này, anh qua uống thử một ngụm là biết tôi có nói quá hay không ngay!"

"Được, giờ tôi lập tức đến đó."

Tề Tử Du nghe vậy thì cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nếu trà sữa Miêu Bất Lý ngon như lời Lý Mộc Vân nói thì lần này quả thật sẽ là cơ hội để kiếm bộn tiền.

Mặc dù Tề Tử Du có tiền nhưng muốn chơi ai cũng không biết ngại, huống gì hiện giờ vẫn còn nhà họ Tần gây áp lực trước mắt, nếu có thể khiến cho tài sản gia đình thêm lớn mạnh thì địa vị của anh ta trong dòng họ ắt cũng sẽ tăng lên, nói không chừng còn trở thành người thừa kế cũng nên!

Anh ta càng nghĩ càng hưng phấn, chẳng thèm để ý trên giường vẫn còn hai cô gái đang say giấc, vội vàng xuống giường mặc quần áo vào rồi dùng tốc độ như tên bắn rửa mặt qua cho xong, cuối cùng anh ta phóng con xe Porsche 911 của mình đi ra khỏi căn biệt thự, suýt chút nữa thì quẹt phải một chiếc xe ba bánh đang sang đường.

Tề Tử Du không thèm để ý tới vẻ mặt kinh hoàng của đối phương, cứ thế đạp chân ga phóng vù đi.

Người lái xe ba bánh tức giận không ngừng quát to: "Có tiền là thích làm gì thì làm sao, phóng xe ngông cuồng như thằng mất não, cẩn thận có ngày bị đánh cho chết đó, tao nhổ vào!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.