Siêu Cấp Shipper

Chương 228: Chúng tôi không thiếu tiền



Sau khi nhìn rõ chàng trai duy nhất đứng trước cửa tiệm trà sữa, trong lòng Lâm Doãn Nhi thấy hơi suy sụp.

Tên… tên này không phải là tên khốn Phương Dạ lần trước xem mắt với mình sao?

Tại sao anh lại ở đây? Khách quý họ Phương mà Tiêu tổng nói đi đâu rồi, chẳng lẽ chưa đến sao, hay người đó chính là anh?

Nghĩ đến lần trước anh đã chuyển vào tài khoản của cô ta một trăm triệu, Lâm Doãn Nhi đã bắt đầu hơi tin.

Thật là xui xẻo mà, tại sao Tiêu tổng lại bảo mình đến giúp đỡ cho tên khốn này chứ!

Mặc dù trong lòng không ngừng lầm bầm, nhưng cô ta là đại diện pháp lý của khu thương mại Kim Đỉnh, hưởng chế độ lương của cấp quản lý, nên đương nhiên là cô ta phải nghe theo lệnh của cấp trên rồi.

Nhìn thấy đối phương đến gần, Phương Dạ chỉ đành bất chấp mà đứng dậy: “Hi, xin chào chị Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Chị Lâm?

Bước chân của Lâm Doãn Nhi loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất. Mặt Trâu Lệ Lệ cũng đầy dấu chấm hỏi.

Cô ta không nhịn được mà thấp giọng hỏi: “Phương Dạ, người ta là một cô gái xinh đẹp như vậy, sao anh lại gọi người ta như gọi một bà cô thế?”

Phương Dạ biết rõ mình lỡ miệng, chỉ đành cười tươi nói: “Hi hi hi, nhất thời lỡ miệng thôi, nhưng đã không thu lại được nữa…”

Lâm Doãn Nhi nghe thấy câu này thì tức đến nghiến răng, hận không thể đập túi đựng tài liệu lên mặt anh!

Sau khi hít sâu vài cái để đè cục tức đang dâng trào xuống, Lâm Doãn Nhi đẩy gọng kính không tròng của mình một cái, cố gắng hết sức dùng giọng điệu hoà nhã nói: “Anh là anh Phương mà Tiêu tổng nói sao?”

“Không sai, chính là tôi.” Phương Dạ cũng sờ sờ mũi: “Thì ra công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán của chị… à cô Lâm là Kim Đỉnh à?”

Lâm Doãn Nhi khẽ liếc một cái, sau đó giọng điệu dần trở nên lạnh lùng: “Ít nói nhảm đi, có việc gì cần tôi giúp đỡ?”

Phương Dạ mỉm cười: “Cũng không phải việc gì lớn, giúp tôi đến đồn cảnh sát đưa một người bạn ra ngoài.”

“Phạm tội gì?”

“Thêm thuốc phiện phi pháp ở tiệm trà sữa, bị người khác báo án.”

“Hửm?” Lâm Doãn Nhi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Vi Miêu Bất Lí mới toanh: “Người bạn mà anh nói chính là bà chủ Hạ Vi của Vi Vi thích Trà sao?”

Phương Dạ cười khổ nói: “Phải phải phải, chính là chị ấy. Tình huống có hơi gấp gáp, chúng ta có thể lên xe trước rồi nói không?”

“Lên xe của tôi?” Vẻ mặt Lâm Doãn Nhi tỏ ra kỳ lạ: “Chẳng lẽ một ông chủ lớn có tài sản hơn trăm triệu như anh lại không có nổi một chiếc xe sao? Không phải trước đó anh còn nói là có cả máy bay trực thăng sao?”

Phương Dạ yếu ớt nói: “Đúng là có, nhưng đậu hết ở trong nhà rồi, chiếc xe điện duy nhất thì bị khoá trong tiệm rồi, chắc cô sẽ không để tôi tự mình bắt xe đến đó chứ?”

Lâm Doãn Nhi do dự một lúc rồi nói: “Vậy được rồi, tôi đưa các người qua đó, nhưng sau khi lên xe tôi thì không được sờ mó lung tung, lại càng không thể… càng không thể…”

Phương Dạ nghi ngờ nói: “Càng không thể cái gì? Cô mau nói đi!”

“Không thể suy nghĩ lung tung, đi thôi!”

Lâm Doãn Nhi bỏ lại một câu, sau đó xoay eo đi về phía xe.

Phương Dạ và Trâu Lệ Lệ nhìn nhau không nói nổi lời nào, đi nhờ xe còn nhắc nhở người khác đừng suy nghĩ lung tung, sao cô gái này cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?

Sau khi kéo cửa xe ra, hai người suýt nữa đã bị màu hồng khắp nơi ở bên trong rọi đến mù mắt, lúc này họ mới hiểu ý trong câu nói lúc nãy của Lâm Doãn Nhu.

Bảng điều khiển màu hồng, vỏ bánh lái màu hồng, ghế ngồi màu hồng, đến cả dây an toàn và thảm chân cũng là màu hồng…

Bên ngoài xe toàn màu đen, nội thất bên trong lại toàn màu hồng, sự tương phản này cũng quá lớn rồi?

Điều này có phải đồng nghĩa với việc thực ra chủ xe là… một cô gái ngoài lạnh trong nóng không?

Phương Dạ ngồi vào trong xe, lén lút nhìn Lâm Doãn Nhi vài cái, trong mắt đầy sự ngạc nhiên không thể giải thích được.

Thông qua kính chiếu hậu, Lâm Doãn Nhi đương nhiên nhìn thấy rõ hành động nhỏ này của anh, đột nhiên cảm thấy vành tai nóng rực, đồng thời phổi cũng sắp nổ tung, nhưng lại không thể nổi cáu!

Cuối cùng Phương Dạ không nhịn được nữa, nói: “Cô Lâm, nhìn từ bên ngoài xe của cô chẳng có gì đặc biệt, nhưng bên trong lại… rất này nọ.”

Vốn dĩ anh định nói là trái ngược, nhưng lại sợ cô ta sẽ trở mặt.

Lâm Doãn Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc này nọ mà anh muốn nói là gì?”

Phương Dạ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới ngại ngùng nói: “Ý là khá… khá thơ mộng, hi hi hi…”

Phụt!

Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt nghĩ một đằng nói một nẻo của anh, cuối cùng Trâu Lệ Lệ cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.

Muốn nịnh nọt thì cũng phải nịnh đúng chỗ một chút chứ, chiếc xe màu hồng này có chút liên quan gì đến mấy chữ thơ mộng sao?

Lâm Doãn Nhi có thể cảm nhận được hình tượng núi băng lạnh lùng mà mình vất vả xây dựng lại từ từ sụp đổ trước mặt Phương Dạ thêm lần nữa…

Chắc không phải là do ông trời ghen tị với sắc đẹp của mình nên mới cố ý phái tên này đến để khắc chế mình chứ?

“Đây không phải là xe của tôi, là của bạn thân tôi, ngồi vững đấy!”

Cô ta đen mặt khởi động xe, sau đó hoà vào dòng xe thưa thớt, tốc độ vừa phải, cảm giác có hơi chậm.

Mặc dù Phương Dạ đang ngồi ngay ngắn có hơi sốt ruột, nhưng anh cũng không dám mở miệng thúc giục, tránh chọc giận tài xế.

Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe thơ mộng cuối cùng cũng tiến vào đồn cảnh sát thành phố. Sau khi dừng xe, Phương Dạ bị màu hồng khiến cho hơi hoa mắt chóng mặt loạng choạng bước xuống.

Đừng nói là anh, đến Trâu Lệ Lệ cũng hơi không chịu nổi.

Tuy cô nàng mơ mộng rất đáng yêu, nhưng nếu mơ mộng quá mức thì sẽ hơi cay mắt…

Sau khi xuống xe, Phương Dạ nhìn đuôi xe khá vểnh của chiếc xe thơ mộng, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Lâm Doãn Nhi lạnh lùng hỏi: “Thế nào, sau xe có hoa sao?”

“Đương nhiên không phải.” Phương Dạ lúng túng cười một tiếng: “Tôi chỉ cảm thấy hình như trên đó thiếu mấy chữ.”

Trâu Lệ Lệ nghi ngờ nói: “Phương Dạ, thiếu chữ gì?”

Phương Dạ ghé vào tai cô ta nói: “Gái ế lớn tuổi, chạm vào đuôi xe thì sẽ gả!”

Trâu Lệ Lệ cười phá thành tiếng, Lâm Doãn Nhi không biết hai người nói gì, chỉ có thể dùng đôi mắt xinh đẹp sắp phun ra lửa nhìn chằm chằm gương mặt của Phương Dạ, trong lòng tưởng tượng cảnh dùng dây da quất mạnh vào anh…

Ba người vừa định bước vào sảnh giải quyết công việc của đồn cảnh sát, thì Phương Dạ nhìn thấy chú Đạt đang ngồi xổm hút thuốc ở trước cửa, anh mau chóng đi qua đó.

“Chú Đạt, sao chú lại ở đây?”

Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, chú Đạt cười khổ đứng lên: “Thì ra là Phương Dạ à, cuối cùng con cũng quay lại rồi.”

Phương Dạ nói: “Vừa mới tới không bao lâu, đúng rồi chú Đạt, chú có nhìn thấy Hạ Vi không? Tình hình của chị ấy thế nào rồi?”

“Không lạc quan lắm, bây giờ những chuyện thế này rất nghiêm ngặt, chú rất hổ thẹn, mặc dù đã tìm được bạn cũ, nhưng ông ấy lại chẳng giúp được gì, thậm chí đến bảo lãnh cũng không làm được, nên chú chỉ có thể ngồi đây đợi con thôi.”

“Yên tâm đi chú Đạt, lần này con dẫn một luật sư đến, đảm bảo có thể cứu bà chủ ra khỏi đây, đúng không luật sư Lâm?”

Lâm Doãn Nhi hơi đắc ý gật gật đầu: “Không sai, chỉ cần có tôi ở đây, ít nhất việc bảo lãnh sẽ không có vấn đề gì.”

Chú Đạt vui mừng gật đầu: “Vậy thì tốt quá, mọi người mau vào đi, chú về trước đây!”

“Được, chú Đạt.”

Sau khi bước vào sảnh, Lâm Doãn Nhi quen thuộc đưa hai người lên thẳng tầng hai tìm được người phụ trách nào đó, sau khi nói rõ mục đích đến, người phụ trách lập tức gọi điện thoại hỏi thăm một chút, quả nhiên trong số những nghi phạm bắt về hôm nay có cô gái tên Hạ Vi, vừa mới đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Người phụ trách nhắc nhở: “Cô Lâm, Hạ Vi không phải phạm tội thông thường, tiền bảo lãnh không phải là con số nhỏ, ít nhất cũng phải bảy con số đấy.”

Lâm Doãn Nhi mỉm cười: “Tôi hiểu, nhưng anh yên tâm, khách hàng uỷ thác tôi là một người vô cùng giàu có, không để bụng tám trăm ngàn hay một triệu này, có đúng không Phương Dạ?”

Phương Dạ mau chóng tiếp lời: “Đúng đúng đúng, chúng tôi không thiếu tiền, xin hỏi nộp tiền ở đâu, quẹt thẻ hay dùng Alipay?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.