Siêu Cấp Shipper

Chương 234: Rốt cuộc có bao nhiêu căn phòng



“Tên nhóc này, phản ứng cũng quá nhanh rồi đấy?” Phương Dạ hậm hực nói.

Lâm Doãn Nhi đã không dám nghi ngờ anh nữa rồi, giả vờ như không có việc gì khởi động xe, dưới sự hướng dẫn của bảo vệ chậm rãi ra khỏi hàng xe dài, sau đó từ đường xe dành cho chủ căn hộ đi vào bên trong vịnh Ngự Hải.

Nhìn thấy tất cả bảo vệ nghiêm túc cúi chào Accord Crosstour như vậy, trong lòng Lâm Doãn Nhi có chút chấn động, các chủ căn hộ khác lúc ra vào không được tiếp đãi long trọng như vậy, dựa vào cái gì mà Phương Dạ lại nhận được đãi ngộ tốt như vậy chứ?

Đợi đến lúc nhìn thấy tường rào cực kỳ dài của biệt thự số tám, cuối cùng cô ta cũng hiểu được, chẳng trách những bảo vệ này lại cung kính khép nép như vậy, đây không phải là biệt thự chữ Thiên số một trong truyền thuyết ở vịnh Ngự Hải sao, còn được gọi là khu nhà cao cấp đất nhất Hoa Hải!

Lâm Doãn Nhi lắp bắp hỏi: “Biệt thự này thực sự… thực sự là của anh sao?”

Phương Dạ thấy vậy cảm thấy buồn cười, cũng học theo giọng điệu của cô ta mà trả lời: “Biệt thự này thực sự… thực sự là của tôi!”

Lâm Doãn Nhi còn chưa kịp thẹn quá hóa giận, hệ thống quét hình của biệt thự đã phân biệt thông tin của chủ nhân, cửa lớn tự động mở ra.

Bây giờ hỏi cái gì cũng thành dư thừa, Lâm Doãn Nhi xoa xoa mồ hôi lạnh nơi thái dương lái xe đi vào trong đại viện.

Nói nói về diện tích thì biệt thự số tám đương nhiên không thể nào bằng trang viên của nhà họ Tần, nhưng nếu bàn về mức độ xa hoa và cơ sở vật chất thì trang viên nhà họ Tần thúc ngựa cũng chạy không kịp.

Nếu cộng cả đường bờ biển và Tiểu Đảo kia vậy thì còn lớn hơn trang viên nhà họ Tần rất nhiều.

Sân tennis, khu vườn theo phong cách Châu Âu, bể bơi riêng, suối nước nóng riêng, sân bay, có hơn hai ba mươi cô hầu xinh đẹp cùng cúi đầu hành lễ…

Từ khi bước vào cửa lớn cho đến khi vào trong biệt thự, sau những kinh ngạc liên tục trong lòng Lâm Doãn Nhi từ từ trở nên chết lặng.

Chẳng trách trong buổi hẹn hò người ta lại tự tin như vậy, thì ra quả thực là một phú hào đó, bây giờ nghĩ lại chuyện lấy ra một triệu để làm giấy chứng nhận hình như cũng không phải là chuyện hoang đường gì.

Buồn cười là lúc đó bản thân tự cho là tài giỏi, cao cao tại thượng nói với người ta những lời đó, giờ nghĩ lại quả thực là nhục nhã.

Cô ta cuối cùng nhịn không được hỏi: “Phương Dạ, anh thực sự là hàng xóm của cô tôi sao?”

Phương Dạ trả lời: “Đúng vậy, lúc còn nhỏ tôi rất nghịch ngợm bị đánh đòn, tôi thường chạy đến nhà thím ấy, thím Vương đã cứu tôi rất nhiều lần đó.”

Thì ra lúc nhỏ anh cũng bị đánh sao?

Trong đầu Lâm Doãn Nhi lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nhịn không được bật cười khúc khích thành tiếng.

Vốn dĩ cô ta rất xinh đẹp rồi, bây giờ lại nhoẻn miệng cười như vậy còn xinh đẹp hơn cả đóa hoa nở rộ nữa, ngay cả người có kinh nghiệm dày dặn như Phương Dạ cũng nhìn đến ngẩn người.

Phương Dạ tấm tắc khen ngợi nói: “Cô xem đi, xem lại mình đi, cô cười lên xinh đẹp biết bao, gương mặt cả ngày cứ cứng nhắc thế kia dễ có nếp nhăn lắm đấy.”

Lâm Doãn Nhi nghe nửa câu đầu cảm thấy rất dễ chịu, nhưng mà nghe nửa câu sau khuôn mặt cô lập tức thay đổi.

“Anh… anh nói tôi già sao?”

“Tôi có nói như vậy đâu… chỉ là đưa ra kiến nghị thôi mà.” Phương Dạ cười hắc hắc: “Cô xinh đẹp như vậy, ngày nào cũng giống như núi băng ra vẻ người lạ chớ lại gần, cho nên mới không có bạn trai đấy, suy cho cùng thì không ai muốn bị đông chết cả.”

Lâm Doãn Nhi hổn hển nói: “Mặc dù tôi không có bạn trai nhưng người theo đuổi tôi nhiều lắm, anh bớt ở đây lo chuyện bao đồng đi!”

“Được, cứ cho là tôi nhiều chuyện đi.” Phương Dạ nói: “Đêm nay cô xác định muốn ở lại đây chứ?”

Lâm Doãn Nhi hừ lạnh nói: “Đương nhiên muốn ở lại đây rồi, dù sao tôi cũng chưa từng ở biệt thự view biển xa hoa như vậy, không thể đánh mất cơ hội như vậy được.”

Phương Dạ gật gật đầu: “Vậy được rồi, cô tùy tiện chọn một căn phòng đi, ở đây tổng cộng có… tổng cộng có… mẹ nó, ở đây rốt cuộc có bao nhiêu phòng nhỉ?”

Một nữ hầu bên cạnh không nhịn được cười nói: “Cậu chủ, biệt thự có tổng cộng mười tám phòng ngủ cho khách, toàn bộ đều ở tầng trên, trong đó có mười phòng hướng ra biển.”

Lâm Doãn Nhi trợn mắt há hốc mồm, riêng phòng ngủ cho khách đã có tới mười tám căn rồi, có phải quá khoa trương rồi không?

Chỗ này có thể gọi là biệt thự sao, gọi là tòa thành còn thích hợp hơn ấy chứ?

Phương Dạ dặn dò nói: “Vậy phiền cô dẫn cô Lâm đi chọn một căn phòng nhé.”

Người hầu nữ cung kính nói: “Vâng cậu chủ.”

“Cô Lâm, mời đi bên này.”

Lâm Doãn Nhi thành thật đi phía sau cô ta, sau đó đi thang máy trong suốt vô cùng xa hoa đến tầng hai, sau đó chọn một gian phòng ngủ cho khách có vị trí tốt nhất.

Nói là phòng ngủ cho khách, thực ra bên trong xa hoa không hề thua kém phòng tổng thống ở khách sạn, có đầy đủ mọi thứ như phòng khách, phòng vệ sinh, phòng gửi quần áo, ban công lộ thiên, hơn nữa toàn bộ đều là những thiết bị gia dụng sử dụng trí tuệ nhân tạo được điều khiển bằng giọng nói.

Giường lớn kiểu Ý dài hai thước khiến Lâm Doãn Nhi kinh ngạc, cô ta đã từng thấy chiếc giường này trên tạp chí thời trang quốc tế, giá tiền đủ cho một giai cấp tư sản dân tộc ăn trong hai ba năm.

“Cô Lâm, đây là người máy AL được sắp xếp cho cô, có yêu cầu gì cô cứ trực tiếp dặn dò nó là được.” Nữ hầu nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây.”

“Đợi một chút!”

“Xin hỏi cô còn có gì cần dặn dò sao?”

Lâm Doãn Nhi có chút ngại ngùng hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, cậu chủ của các cô mời nhiều nữ hầu xinh đẹp như vậy, anh ta không phải là tên tên háo sắc chứ, bình thường có… có động tay động chân với các cô không?”

Nữ hầu mỉm cười nói: “Đương nhiên không rồi, cậu chủ là một chính nhân quân tử.”

Lâm Doãn Nhi có chút không tin, trên đời này làm gì có con mèo nào không trộm tanh chứ, ngày ngày tiếp xúc với nhiều người đẹp như hoa như ngọc vậy, trừ khi là gay mới có thể chịu đựng được.

Nhưng mà nếu Phương Dạ thực sự là gay, vậy anh ta mời nhiều nữ hầu xinh đẹp như vậy đến làm việc, không phải là không hợp lý sao?

Do dự một lúc, Lâm Doãn Nhi lại hỏi: “Vậy cậu chủ các cô có thường xuyên dẫn bạn về nhà qua đêm không, nam hay nữ?”

Nữ hầu lắc lắc đầu: “Chưa từng có ai cả, cô Lâm là người đầu tiên ở trong biệt thự.”

“Không phải chứ, cậu chủ nhà cô thực sự không nhiễm khói bụi nhân gian sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa cậu chủ cũng ít khi trở về đây, một lần đi là đi mấy ngày lận.” Nữ hầu mỉm cười nói: “Cô còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”

“Tạm thời không có…”

Trong phòng sách liền với phòng ngủ chính, Phương Dạ đang ngồi trước máy tính xem tài liệu, trên màn hình lóe lên một nhóm người, chính là những người đến quán trà sữa ngày hôm nay.

Sau khi tìm hiểu cặn kẽ, Phương Dạ mới biết được Mã Tuấn Kiệt này không đơn giản như vậy, bản ghi chép trên mạng của anh ta có thể nói là đầy vết nhơ, chỉ cần có tiền việc gì cũng làm cả, bôi nhọ hãm hại người khác chỉ là một trong những nghiệp vụ của đội nhóm anh ta mà thôi, hơn nữa còn có các dịch vụ bổ sung, nếu đoán không nhầm, ở trên mạng đã có người bắt đầu trắng trợn tuyên bố chuyện Vi Miêu Bất Lý bị điều tra và niêm phong, thậm chí còn chỉ thẳng mặt Hạ Vi và chính anh nữa.

Anh tìm kiếm trên mạng một lúc, kết quả có không ít tin tức về quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý bắt đầu rò rỉ, hơn nữa phía sau còn có một nhóm lớn lên tiếng chỉ trích, nếu đoán không nhầm thì đoán chừng trước mười hai giờ đêm nay có thể đứng đầu hotsearch luôn ấy chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.