Mã Hoàng Thượng? Đây còn không phải là MH3 sao.
Lần này Phương Dạ đã chắc chắn rồi, anh vỗ vỗ mặt dao lên mặt của Mã Tuấn Kiệt: "Được, coi như qua cửa, còn câu hỏi cuối cùng."
Còn câu hỏi sao?
Mã Tuấn Tiện khổ sở hỏi: "Anh hai, anh còn chuyện gì muốn hỏi ạ?"
"Em gái của anh đâu?"
Mã Tuấn Kiệt ấp úng nói: "Em gái tôi... Nó đi... Đi..."
Mắt Phương Dạ đột nhiên lóe lên sát khí: "Có phải là cô ta dắt người đi tìm Hạ Vi không?"
"Hình... Hình như vậy." Mã Tuấn Kiệt sợ đến run lẩy bẩy.
"Hình như cái con mẹ anh!" Phương Dạ nghe thế lập tức giận dữ, đấm một cú khiến đối phương ngất xỉu.
Nơi này là ngoại ô thành phố, muốn đuổi tới chỗ Hạ Vi ít nhất cũng phải tầm hai mươi, ba mươi phút. Phương Dạ không dám chậm trễ, lôi Mã Tuấn Kiệt đang rũ rượi như con chó chết kia ra ngoài cửa.
Sau khi ném người kia ngồi vào ghế phụ, Phương Dạ thoáng ngẫm nghĩ lại quay trở vào trong quán rượu, lấy một lon coca khác loài nhất trong đó mang theo.
Trên đường đi, Phương Dạ cũng lập tức bấm số gọi điện thoại cho Dương Lâm, sau khi biết được người kia đã thuê bốn người vệ sĩ sắp xếp tới chỗ của Hạ Vi rồi, cuối cùng anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Dương Lâm, thân thủ của mấy người vệ sĩ đó như thế nào?"
"Bẩm cậu chủ, bọn họ là những người xuất sắc nhất mà tôi đích thân lựa chọn ở công ty bảo vệ, cũng thuộc loại đẳng cấp trong ngành của khắp cả Hoa Hải này, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Vậy thì tốt, đêm nay cô vất vả rồi, cô quay về nghỉ ngơi trước đi."
Cúp máy xong, Phương Dạ vốn dĩ định gọi cho Hạ Vi thông báo một chút, nhưng lại nhớ tới việc sẽ dọa người kia sợ nên vẫn quyết định dẹp qua một bên.
Mười phút sau, chiếc xe Koenigsegg đã đi tới đại đội cảnh sát của thành phố. Phương Dạ cho xe thắng lại ở trong sân lớn, sau đó lại đạp Mã Tuấn Kiệt vẫn còn đang ngất xỉu đó ra ngoài. Vài người cảnh sát đã chờ sẵn ở đó đi tới tóm chặt lấy anh ta.
"Đã gửi cho cô bản ghi âm câu hỏi rồi đó, cô thẩm vấn anh ta cho kỹ đi. Bên trong lon coca này có đồ vật, cầm lấy!"
Phương Dạ ném lon coca tới, Từ Lệ bắt lấy, sau đó hỏi: "Phương Dạ, anh còn vội vã muốn đi đâu vậy, có cần tôi giúp đỡ không?"
"Đi cứu người, cô cũng đừng nhúng tay vào. Bye bye!"
Phương Dạ vào trong xe, đạp chân ga rồi lái xe rời khỏi đại đội cảnh sát. Trong phút chốc đã không thấy tăm hơi đâu nữa, Từ Lệ ở đây tức tối đến liên tục giậm chân.
"Phương Dạ đáng chết này rốt cuộc có biết nói chuyện không vậy, tại sao lại bảo đừng nhúng tay vào?" Cô giận đến thở hồng hộc, gọi: "Phùng Khang!"
"Có!" Phùng Khang lập tức đáp: "Đội phó Từ có gì dặn dò?"
"Người lái chiếc xe vừa nãy bắn tốc độ ở trong đại đội cảnh sát, hành động nguy hiểm, anh ghi lại biển số xe, sáng mai bảo đồng nghiệp gửi cho anh ta hóa đơn tiền phạt!"
Phùng Khang ngây ngẩn cả người: "Đội phó Từ, người cô đang nói không phải là Phương Dạ đó chứ?"
"Không phải anh ta thì còn là ai nữa!" Từ Lệ căm phẫn nói: "Đúng rồi, mức tiền phạt có thể cao bao nhiêu thì cứ kê bấy nhiêu. Dù sao thì tên đó cũng không có thiếu tiền!"
"Ơ... Vâng, tôi biết rồi!" Phùng Khang chỉ có thể vừa vò đầu bứt tai vừa lùi xuống.
Ở tầng dưới chỗ khu lầu mà Hạ Vi thuê đã đang đậu một chiếc xe Bluebird màu đen, bốn người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trong xe vừa hút thuốc vừa tán gẫu.
Một tê vệ sĩ cười nói: "Anh Nam, cô Dương lúc nãy đó thật là xinh đẹp nha. Anh nói xem, cô ấy không thèm chớp mắt lấy một cái mà ký hợp đồng chọn bốn người xuất sắc như chúng ta, có phải là chim hoàng yến được đại gia nuôi dưỡng không nhỉ?"
Anh Nam đáp: "Tiểu Cường, cho dù có là chim hoàng yến thì người ta cũng là chim hoàng yến có bản lĩnh. Cô Dương đó trước đây anh đã có gặp qua một lần rồi, chính là thư ký của tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc đầu tư ở khu kim đỉnh, cũng được coi như là một nữ cường nhân rồi, người bình thường không thể thuần phục được cô ấy đâu."
"Anh Nam nói đúng đó, kiểu phụ nữ đẳng cấp như vậy chúng ta chỉ có thể mơ mộng trong lòng thôi là được rồi, thanh niên nhà cậu đó, đừng có mà viển vông!"
Người vệ sĩ đầu tiên kia không phục nói: "Em không tin đâu, lương của mấy anh em tụi mình cũng đâu có ít, chẳng lẽ còn không xứng với một thư ký hay sao?"
"Vậy cậu cứ thử vận may một chút xem sao, mấy anh ở đây ủng hộ cậu!"
"Thử thì thử thôi, sợ ai chứ?"
Vào lúc cả đám đang trò chuyện khí thế bên này, từ phía lối đi bộ xuất hiện hai chiếc xe kiểu bánh mì đời cũ, dừng lại ở phía đối diện.
Cửa ra mở ra, hơn mười gã đàn ông mặc áo đen từ trên xe đi xuống, nhắm về phía khu lầu cho thuê mà đi tới.
"Mấy anh em, hình như công việc của chúng ta tới rồi!"
Anh Nam ném tàn thuốc xuống đất, kéo cửa xe đi xuống đầu tiên, theo sau là ba người vệ sĩ còn lại.
Nhìn thấy từ trong xe chui ra bốn người đàn ông mặc âu phục màu đen, đám người áo đen bên này lập tức dừng bước lại.
Mã Lê xuyên qua đám đàn em tới phía trước, dáng người bốc lửa của cô ta ngay lập tức thu hút tầm mắt của bốn tên vệ sĩ kia.
Tiểu Cường nở nụ cười gian manh: "Anh Nam, dáng người của cô gái này đẹp ghê, tý nữa nhớ để em đối phó nha!"
Anh Nam thờ ơ nói: "Được, vậy cô ta giao lại cho cậu."
Mã Lê lạnh lùng nói: "Mấy người là ai?"
Anh Nam cũng lạnh nhạt đáp: "Câu nói này chúng tôi nên hỏi mấy người mới đúng. Đêm hôm khuya khoắt, mấy người lại ăn mặc ba trợn như này chạy tới đây là muốn làm gì?"
Một tên mặc áo đen nói: "Chị Lê, mấy tên này chắc là vệ sĩ mà đối phương thuê tới đó, em thấy trên vai của tụi nó có logo của công ty bảo vệ đẳng cấp ở Hoa Hải này, giá thành rất mắc đó."
"Ai thèm quan tâm giá thành rẻ hay mắc, dám cản đường chúng ta thì cứ giết chết hết đi." Mã Lê hừ lạnh: "Lên cho tao!"
Người mặc áo đen rút mã tấu vắt bên hông ra, ánh dao sáng lóe, sau đó cũng lập tức nhào về phía của bốn người vệ sĩ.
Đám người của anh Nam cũng không càn rỡ, lật đật lấy ra cây côn mà công ty trang bị, hô nhẹ một tiếng cũng xông lên. Trong chớp mắt, hai bên lao vào nhau, nổ ra một trận đấu kịch liệt.
Bốn người vệ sĩ đều được đào tạo chính quy, kỹ năng đánh đấm tương đối khá. Nhưng mà đàn em mà Mã Lê dắt tới cũng không phải loại côn đồ đầu đường xó chợ, hơn nữa bọn họ người đông thế mạnh, phối hợp lại ăn ý. Trong lúc nhất thời, giữa hai bên đều có sức chiến đấu ngang bằng nhau.
Camera chung ở góc đường nhanh chóng quay được màn đánh nhau quy mô lớn như thế này, trung tâm theo dõi cũng lập tức gửi hình ảnh qua tới đại đội cảnh sát, Từ Lệ vốn đang định thẩm vấn Mã Tuấn Kiệt cũng đã nhận được tin tức rồi.
"Hình như là Hạ Vi sống ở lầu trên của khu lầu gần đó..." Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu lý do Phương Dạ nói gấp đi cứu người đó rồi.
Phùng Khang chủ động nói: "Đội phó Từ, bây giờ tôi sẽ dắt tổ đội xuất phát, tóm toàn bộ trở về."
Từ Lệ nói: Chờ chút, tôi cũng sẽ đi!"
Phùng Khang ngây ngẩn cả người: "Hả? Không phải cô nói muốn thẩm vấn phạm nhân sao, đây chính là vụ án lớn mà trung đoàn trưởng đốc thúc mà!"
"Dù sao thì tên này cũng không thể chạy được, tôi nay thẩm vấn cũng được rồi." Từ Lệ không chút do dự, nói: "Nhanh chóng tập hợp người, chúng ta sẽ xuất phát sau hai phút nữa!"
"Vâng!"
Cùng lúc đó, trận ẩu đả ở đầu đường này đã sắp đi tới hồi kết rồi. Mặc dù bốn người vệ sĩ đang bị thương rất nhiều nơi, nhưng mà đám người áo đen ở bên kia lại càng thê thảm hơn, chỉ còn lại khoảng chừng năm sáu tên là còn có thể chiến đấu.
Lực sát thương của cây côn cũng không kém gì mã tấu, có đôi khi ngay cả xương cốt cũng có thể đập nát, cho nên đã có không ít mấy tên mặc áo đen đã chịu nhiều đau đớn.
"Anh Nam, anh có cần vào trong xe cầm máu trước không, tụi em yểm trợ anh?"
Anh Nam bị chém một nhát trên bả vai, thở hổn hển nói: "Không có gì đâu, không cần để ý tới anh. Đoàn người trợ giúp bao lâu nữa mới tới?"
Một người vệ sĩ khác cười khổ nói: "Chí ít cũng phải ba mươi phút nữa, dù sao cũng đã là giờ này rồi."
Thân thủ của Tiểu Cường lanh lẹ, cho nên cũng là người bị thương nhẹ nhất. Anh ta không chút do dự nào lập tức nói: "Cũng chỉ còn lại mấy tên nhãi rách này thôi, còn cần đoàn trợ giúp tới nữa sao, một mình em đã đủ rồi!"
Vừa nói xong, anh ta đã lập tức một mình nhào về phía địch. Dĩ nhiên, mục tiêu chính là Mã Lê đang đứng ở phía sau bọn họ...