"Tôi chỉ là tới truyền lời thôi mà, tại sao lại mắng tôi chứ, muốn mắng thì mắng người đầu sỏ đi được không?"
Phương Dạ đành ôm vẻ mặt uất ức đi xuống lầu.
Lái xe ba bánh đi, anh nhìn qua địa chỉ của đối tượng thứ hai.
"Nhà hàng hải sản nhà họ Dịch... Cách chỗ này hình như cũng chỉ có hai con đường thôi, cũng được cũng được."
Anh đặt cua vào trong thùng xe, sau đó chậm rãi chạy ra khỏi khu chung cư.
Trước cửa nhà hàng hải sản có một bà chủ to con đang chống nạnh mặc cả với một chủ thương nhỏ.
"Cua này của ông đã sắp chết ngộp rồi, chốt giá hai trăm hết đi."
"Bà chủ, cua này của tôi là mới chuyển tới hôm nay, trước đó còn nhảy nhót mãnh liệt lắm, chí ít cũng phải bốn trăm."
"Cậu cũng đã nói là trước đó rồi, tự cậu xem đi, con cua này càng đều mềm oặt cả rồi."
"Có lẽ là thời tiết nóng quá nên không hăng hái đó thôi. Hay là vậy đi, tôi bớt cho bà thêm năm chục nữa."
"Tôi lo tinh thần nó tốt hay không làm gì, nhiều nhất là hai trăm thôi, thế cậu có bán hay không?"
"Hai trăm thì thật sự là quá ít rồi, chí ít cũng phải ba trăm, nếu không tôi lỗ chết mất."
"Không bán vậy thì thôi!"
"Thôi thì thôi, tôi không tin là không bán được."
Người tiểu thương đó hằn học mang cua rời đi.
Bà chủ đứng đó hung ác lườm một cái.
"Xí, có vài con cua rách mà cũng muốn gạt của tôi ba trăm tệ, không có cửa đâu!"
Bà ta lắc mông chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy một chiếc xe ba bánh màu đen két một tiếng dừng lại ở trước cửa nhà hàng,
Nhìn thấy mấy con cua tươi sống bên trong thùng xe, đôi mắt bà chủ lập tức sáng rực, còn tưởng rằng là tiểu thương nào đó mang cua tới chào hàng.
PHương Dạ còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì bà chủ đó đã hỏi: "Nhóc con, cua này của cậu dù có hơi ít một chút, nhưng mà đều là tươi sống, bốn trăm tệ tôi lấy hết, thế nào hả?"
"Ngại quá, cua này không bán ạ." Phương Dạ hỏi lại: "Xin hỏi bà có phải là bà Dịch không?"
Không bán? Lẽ nào là mang cua tới để tặng?
Bà chủ nghĩ tới đây lại mừng tít mắt, cười nói: "NHóc con, tôi chính là bà Dịch, cua này của cậu là của ai đưa tới đó?"
"Chờ chút đã, bà xem xong sẽ hiểu."
Nếu đã tìm thấy đúng người rồi, Phương Dạ cũng không phí lời nữa, trực tiếp mở ghi âm lên.
"Tiểu Nga, tôi là Hoa đây, tôi có kêu người mang cua tới đó bà có thấy không, vẫn còn sống hết chứ..."
Bà chủ cười đến không ngậm được mồm: "Cô Hoa này cũng thật là, khi không lại tặng tôi món quà lớn vậy, thật sự là quá khách khí rồi."
Nhưng mà cái bà ta không ngờ chính là đoạn ghi âm phía sau.
"... Bà cũng thấy cua đó rất ngon đúng không? Vậy thì tốt, đây là quà tôi tối nay đãi chồng tôi đó, bởi vì không up lên vòng bạn bè được cho nên tôi mới gọi một anh chàng giao hàng đẹp trai tới mang cho bà xem thử một chút, nhớ like một cái đó nha. Đúng rồi, không phải up lên vòng bạn bè nên không có nhấn like được, nhưng mà không sao, tối nay tôi vẫn sẽ up lên..."
Mặt bà chủ ở đây chuyển sắc liên hồi, cuối cùng đổi thành một màu gan lợn tím tái, dường như có dấu hiệu của sự tức giận.
Không để giẫm vào vết xe đỗ, Phương Dạ nhìn thấy tình hình không ổn đã lập tức khởi động xe ba bánh quay đầu chạy đi, sau đó cắm đầu chạy một mạch, chỉ thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Bà chủ trợn mắt há hốc mồm: "Con mẹ nó, đây rốt cuộc là xe ba bánh hay là xe gắn máy vậy, sao lại chạy nhanh vậy chứ?"
Cảm giác được mình đã an toàn, Phương Dạ mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa lẩm bẩm vừa mở tờ giấy ra xem.
"Công việc này thật sự không phải chuyện người có thể làm mà, sát khí quá cao."
Nhìn thấy cái tên thứ ba, anh bỗng cảm thấy có chút quen thuộc.
Vạn Thiến Thư?
Đây... Đây không phải là cô giáo Vạn, người được xưng với biệt danh là tủ lạnh vạn năm ở Hoa Hải hay sao. Đậu xanh, hóa ra cô ta cũng là một trong những mục tiêu hôm nay à.
Mặc dù Vạn Thiến Như là một giáo viên, nhưng thực ra cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, hơn nữa lại cũng khá xinh đẹp. Nhưng mà từ tối tới sáng cô ta đều trưng ra một vẻ mặt nghiêm nghị, trước giờ đều là cẩn trọng, nghiêm túc và lạnh lùng thế cho nên mới có cái biệt danh đó.
Còn về lý do tại sao lại không được gọi là núi tuyết thì dĩ nhiên là vì tủ lạnh khá là bằng phẳng rồi.
Phương Dạ xem xong địa chỉ, ngay lập tức đã có thể khẳng định đó chính là cô giáo Vạn.
Cái quỷ gì thế?
Bảo một sinh viên như anh khoe cua lông ở trước mặt của giáo viên, hình ảnh này có phải là quá thiếu lễ độ rồi không?
Phương Dạ chỉ là thoáng tưởng tượng một chút, sau gáy cũng đã cảm thấy rợn cả người.
Mẹ kiếp, xem ra nhiệm vụ này càng lúc càng tới gần level địa ngục rồi, bản thân anh vẫn còn rất trẻ đó nha.
Anh hít một hơi thật sâu, vẫn là quyết định đi tiếp.
Anh tự nhủ mình đang mặc bộ áo khoác màu vàng, lại có mũ bảo hiểm thì có lẽ cô giáo Vạn sẽ không nhận ra đâu. Dù sao thì nhiều sinh viên như thế, cô ta làm sao có thể nhớ hết mặt của từng người chứ, sau khi phát ghi âm xong thì cứ ba chân bốn cẳng chạy đi là được rồi.
Sau khi đưa ra quyết định, Phương Dạ cuối cùng cũng quảng gánh lo ở sau đầu. Mặc dù tài sản anh rất nhiều, nhưng mà dù sao cũng vẫn chưa có tốt nghiệp, nhất định không được thất lễ với giáo viên.
Từ sau khi tiến vào đại học Hoa Hải, anh không dám trực tiếp gọi điện thoại cho Vạn Thiến Như, dứt khoát gọi cho đại ca Mạnh Hổ.
"Đại ca, anh có biết hôm nay cô giáo Vạn có tiết học hay không vậy?"
"Để anh nhớ cái, hình như là có tiết buổi chiều đó, đang ở lầu tổng hợp tầng hai á, cậu hỏi chuyện này để làm gì?"
"Không có gì, tùy tiện hỏi vậy thôi, bye bye!"
Sau khi cúp máy, Phương Dạ quyết định đi thử vận may, lỡ như thật sự gặp được thì sao?
Cũng may hiện tại là thời gian lên lớp, nếu không thì lái xe ba bánh, mang theo cua lông như anh chắc sẽ bị người khác vây xem mất.
Sau khi tới lầu tổng hợp, Phương Dạ dừng xe lại, sau đó dáo dác đi tới cầu thang phòng học ngó mắt nhìn vào, xác nhận người đang đứng lớp không phải là cô giáo Vạn.
Anh chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm, lúc đi tới lầu hai lại không có để ý mà đụng vào bờ ngực căng mọng, mềm mại của người nào đó.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý." Phương Dạ tự biết mình thất lễ, cho nên vội vàng cúi đầu xin lỗi.
"Phương Dạ, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
"Hả?"
Phương Dạ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện vậy mà lại là người quen.
"La Na?"
"Đã lâu không gặp!" La Na mỉm cười duyên dáng, nhìn thấy cua lông trong tay của người kia, vẻ mặt cô ấy lập tức đầy kinh ngạc: "Cậu... Cậu đang làm gì vậy?"
Phương Dạ gãi đầu: "À thì, tôi tới đây tìm người."
La Na mỉm cười: "Tìm ai vậy?"
"Tủ lạnh vạn năm."
"Cậu tìm cô giáo Vạn?" La Na đột nhiên lộ ra vẻ mặt quái gở, ấp úng nói: "Lẽ nào... Cô ấy, cô ấy cũng là một trong những khách hàng của cậu à?"
"Khách hàng gì cơ?" Phương Dạ nhất thời vẫn chưa kịp hiểu ý câu nói đó.
La Na cắn môi dưới, nói: "Chính là... Chính là kiểu khách hàng đó đó, cậu hiểu mà!"
Nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của người kia, Phương Dạ lập tức đỏ bừng mặt: "Dĩ nhiên là không phải rồi, tôi làm sao gặm nổi mảnh băng vụn lạnh lẽo đó được?"
"Vậy cậu tìm cô ấy làm gì?"
"Có người nhờ tôi tới mang đồ cho cô ấy." Phương Dạ khổ sở nói.
La Na bừng tỉnh: "Chính là mấy con cua lông này đó à?"
"Có thể nói là vậy, cũng có thể nói là không." Phương Dạ gãi đầu: "Đúng rồi, cậu có biết co giá Vạn hiện tại đang ở đâu không?"
"Dĩ nhiên là tôi biết rồi." La Na khẽ mỉm cười: "Bây giờ tôi có thể dắt cậu đi, nhưng mà nha, có một điều kiện nho nhỏ."
"Điều kiện gì?"
"Ngày mốt cậu có thể đi ra ngoài dã ngoại thám hiểm cùng với tôi không?" La Na nhẹ nhàng cắn môi, nói: "Là... Là kiểu cắm trại chung đó..."