La Na không nhịn được hỏi: “Trái ớt với thì là có thể đối phó với thứ dơ bẩn sao?”
Đỗ Thiến cười híp mắt nói: “Đừng có nghe anh ta nói linh tinh, đây không phải đối phó với gủy, mà là đối phó với cánh gà, bữa tối hôm nay của chúng ta chính là đồ nướng!”
Phương Dạ nhất thời cạn lời...
Sau khi lên núi, hai bên đường đã không còn đổ nát thê lương nữa, toàn bộ đều là những bụi cây lớn, và những cây con.
Đó là một con đường rải sỏi, vừa đủ để lái một chiếc máy kéo đi qua.
Lên đến lưng núi, vài người phát hiện ra một hồ nước sâu, nước suối trong núi lạnh lẽo từ trên vách núi cao bảy tám thước chảy thẳng xuống, sau đó ngưng tụ thành một vũng nước màu xanh lục trên núi, hơi nước ẩm ướt phả vào mặt khiến cho tinh thần người ta phấn khởi trở lại.
La Na ngay lập tức đã yêu nơi đây, cô ấy hỏi: “Lý Nam, tối nay chúng ta cắm trại ở đây có được không?”
Lý Nam cười: “Đương nhiên là được, ở đây có mấy tảng đá bằng phẳng có thể dựng lều trại, lại gần nguồn nước, hơn nữa cách đỉnh núi cũng không xa lắm, như vậy là hoàn hảo cho một cái trại rồi”
Chu Kỳ sớm đã mệt đến không đi nổi nữa sau khi nghe thấy vậy vội vàng thả ba lô xuống, sau đó ngồi trên một hòn đá thở hổn hển.
Phương Dạ nhìn hồ nước sâu, trong lòng có một nỗi bất an không lý giải được.
Trên đường đi có rất nhiều tiếng côn trùng kêu không ngừng, vô cùng đinh tai, nhưng khi đến gần vực thẳm thì tất cả đều biến mất...
Anh thăm dò nói: “Hay là chúng ta đi thêm một đoạn nữa, nói không chừng có nơi càng hợp để cắm trại hơn.”
Châu Kỳ không có sức lực nói: “Còn đi cái rắm, tôi thấy chỗ này rất tốt, kề sông tựa núi, đợi lát nữa còn được đi bơi chứ!”
Viên Quân cũng hứng khởi bày tỏ ý kiến của mình: “Tôi cũng cảm thấy ở đây thích hợp, cá ở vùng nước suối này nhất định rất ngon, đợi lát nữa tôi câu vài con nên cho các người ăn thử!”
Nhìn bộ dạng dã rời của Lâm Sương Sương và Dỗ Thiến, rõ ràng bọn họ cũng không muốn đi tiếp, Phương Dạ chỉ có thể coi như chưa từng nói gì.
Lý Nam cười nói: “Nếu như ý kiến của mọi người đã thống nhất như vậy, vậy chúng ta bắt đầu cắm trại thôi, con trai chúng tôi phụ trách dựng lều, con gái các cậu chuẩn bị củi với thức ăn, tranh thủ uống được súp cá lúc mặt trời chưa xuống núi.”
Viên Quân vỗ ngực nói: “Cái này các người cứ yên tâm, nếu như không câu được cá thì tôi sẽ tự hầm mình nên cho các người uống!”
Đỗ Thiến cười đập anh ta một cái: “Cậu được rồi đấy, ai muốn uống nước tắm của cậu?”
Mọi người đồng thời cùng nhau phá lên cười.
Lý Nam rõ ràng là một lão luyện trong những hoạt động ngoài trời, đầu tiên anh ta rắc bột chống côn trùng xung quanh lều, đây là biện pháp để ngăn chặn những con trùng độc như rắn kiến.
Nhưng mà Phương Dạ lại cảm thấy không cần thiết phải vậy, bởi vì quanh đây đến cả nửa con muỗi cũng không có, rắc bột chống côn trùng là việc làm lãng phí thời gian.
Sau khi cố định xong bốn chân lều, Viên Quân đã không đợi được nữa mà lấy cần câu ra, ở bên cạnh hồ nước sâu chọn một chỗ ngồi râm mát bắt đầu câu cá, Lý Nam một mình lên đỉnh núi thăm dò địa hình, Châu Kỳ ngồi trong lều nhai bò khô và uống nước suối, Phương Dạ không có chuyện gì làm, dứt khoát lấy một cần câu ra chỗ hồ nước sâu ngồi.
Anh móc điện thoại ra xem, quả nhiên tín hiệu lúc được lúc không, ước chừng gọi một cuộc điện thoại cũng khó, nhưng mà chỗ này hoang vu không người, cũng coi là một hiện tượng bình thường.
Nửa tiếng sau, hai người vẫn như cũ không thu hoạch được gì, Viên Quân vẫn tràn ngập tự tin như cũ, còn Phương Dạ đã bắt đầu nghi ngờ trong hồ nước sâu có cá hay không rồi.
Trong lúc anh đang lim dim buồn ngủ trên tảng đá thì đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh vui sướng của Viên Quân.
“Ôi đệt, cuối cùng cũng cắn câu rồi, quả nhiên là một con bự.”
Cơn buồn ngủ của Phương Dạ nhất thời đã biến mất tăm, anh mở mắt ra nhìn thấy cần câu của Viên Quân đã bị bẻ cong đến cực điểm, đầu còn lại của dây câu đang chuyển động rất nhanh dưới nước, có thể nhìn thấy một bóng đen mập mờ đang dẫy dụa dưới đó.
“Phương Dạ, trước tiên giúp tôi lấy lưới đến đây.”
“Ok.”
Phương Dạ cầm lưới đến, Viên Quân vốn dĩ muốn đưa tay ra lấy, ai ngờ lại có có một lực mạnh bất ngờ từ cần câu truyền tới, hại anh ta suýt chút nữa đã buông tay, vì quá hoảng sợ nên anh ta chỉ còn cách nắm chặt lấy không dám buông.
Phương Dạ thấy anh ta dường như hơi vất vả, vì thế đã hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Viên Quân nói: “Không cần, không cần, cảnh tượng nhỏ này một mình tôi là quá đủ... ôi đệt, con cá này không ngờ lại khỏe như vậy, ít nhất cũng phải bảy tám cần trở nên!”
Dây câu bị kéo căng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kít kít do người câu điên cuồng kéo, Viên Quân không dám quá cố chấp, sợ rằng cần câu không chịu được, chỉ có thể thả ra một chút.
Con mẹ nó, sức lực của con cá này còn đang tiếp tục tăng lên, có lẽ không chỉ bảy tám cân, mà là trên mười cân sao?
Trong lòng Viên Quân vừa mừng vừa sợ, có thể ở bên ngoài dã ngoại câu được một con cá hơn mười cân, chiến tích này cũng đủ anh ta khoe khoang bấy lâu nay với những người bạn câu cá chung rồi.
Hai bên giằng co khoảng mười phút, lực trên dây câu quả nhiên đã giảm đi không ít, Viên Quân mừng rỡ, có vẻ như đối phương đã kiệt sức rồi, lập tức sẽ ngoan ngoãn mà lên bờ.
“Phương Dạ chuẩn bị, nhìn thấy cá thì tóm cho tôi!”
“Biết rồi!”
Viên Quân bắt đầu thu dây câu, Phương Dạ cũng đứng bên cạnh hố nước sâu, với sức của anh, chỉ cần cá vừa ngon đầu lên, nhất định sẽ không thoát khỏi bị lưới bắt.
Lạch bạch, lạch bạch!
Nước không ngừng bắn tung tóe, hẳn là con cá trong cơn vật vã cuối cùng trước khi chết, Chu Kỳ sớm đã đứng một bên quan sát, anh ta hét lớn một tiếng: “Nó sắp không chịu được nữa rồi, cố lên!”
Viên Quân đột nhiên hét lên một tiếng: “Lên!”
Anh ta ra sức kéo cần câu lên, Phương Dạ nhìn thấy rõ ràng có một bóng đen đang từ từ ngoi lên trên mặt nước!
Châu Kỳ lại hét lên: “Cá hiện hình rồi, mau chóng tóm nó!”
Phương Dạ thật sự muốn đạp anh ta xuống nước, bóng đen kia còn cách bờ bốn đến năm mét nữa, lưới cũng chỉ dài có hai mét mà thôi, cậu thử tóm nó tôi xem nào?
Bóng đen ngày càng gần bờ, Viên Quân hét khản cả giọng nói: “Sắp... sắp được rồi, chuẩn bị!”
Bộp!
Phương Dạ vừa định tung lưới, thì dây câu cuối cùng không nhịn được nữa mà đứt, Viên Quân ngã dập mông xuống đá, sau đó mắt nhìn chằm chằm bóng đen mang theo nửa dây câu chuồn đi mất tăm mất tích...
“Haiz, chỉ thiếu một chút nữa thôi là được rồi mà, thật là đáng tiếc!” Châu Kỳ hậm hực nói.
Viêm Quân chết lặng nói: “Đến cả dây câu của tôi còn đứt, con... con cá này rốt cuộc to đến mức nào, không lẽ thành tinh rồi cũng lên?”
Châu Kỳ nói: “Có to cũng vô dụng, nó về nhà tìm mẹ nó rồi, mau chóng thay dây câu rồi tiếp tục đi, hồ nước này sâu như vậy, cá to chắc chắn không chỉ có một con!”. Cập 𝓷hậ𝑡 𝑡𝗋uyệ𝓷 𝓷ha𝓷h 𝑡ại [ T𝗋ù 𝙢T𝗋uyệ𝓷.𝘷𝓷 ]
“Sớm biết hồ nước sâu ở đây có tiềm năng như vậy, tôi đã mang theo dây thô hơn rồi.”
Viên Quân mặc dù rất hối hận nhưng tinh thần chiến đấu của anh ta càng cao hơn, trong lúc anh ta đang thay dây, thì một vài tiếng hét đột nhiên từ xa truyền đến!
Phương Dạ lập tức nghe thấy, đó là âm thanh của La Na và Đỗ Thiến.
“Không ổn, có lẽ Tiểu Thiến đã gặp phải chuyện nguy hiểm rồi!”
Viên Quân vứt cần câu đang định đứng lên, thì Phương Dạ đã lao nhanh như gió xông về hướng đó, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu...