Siêu Cấp Shipper

Chương 266: Tư tưởng lớn gặp nhau



Trong bụi cây cách vực sâu chừng bốn năm trăm mét, La Na và Đỗ Thiến ngã xuống đất, bộ dạng kinh hãi nhìn con rắn độc trước mặt, bên cạnh còn có hai bó củi khô vương vãi!

Đây là một con rắn ngũ bộ, có kích thước bằng ngón cái, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hai cô gái.

Đỗ Thiến thấp thỏm hỏi: “Tiểu... Tiểu Na, không phải chúng ta xịt thuốc đuổi rắn lên quần áo rồi sao, tại... tại sao nó không sợ chúng ta?”

La Na cũng lắp bắp trả lời lại: “Có lẽ là... là do xịt chưa đủ...”

“Vậy... vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, có vẻ như nó có hứng thú đối với chúng ta, lỡ như bị cắn một phát, chúng ta có chết hay không?”

Đỗ Thiến có chút tuyệt vọng nói: “Nhưng bây giờ bắp chân của tôi rất run, đến đứng dậy cũng rất khó!”

Chân của La Na cũng mềm nhũn như vậy, con người trời sinh vốn đã sợ hãi trước loài rắn lạnh lùng và trơn trượt, chứ đừng nói gì đến bản thân là một đứa con gái, nhưng cô ấy vẫn mạnh mẽ đứng lên: “Đừng sợ, tôi đỡ cậu, cùng nhau chạy!”

Đỗ Thiến gật đầu, với sự nâng đỡ của đối phương, cô ta từng chút đứng dậy.

Khi hai người chuẩn bị rời đi thì con rắn ngũ bộ đột nhiên cử động, nó vừa thè cái lưỡi đỏ lè ra, vừa trườn về phía hai người, tốc độ không hề chậm!

“Cứu mạng!”

Khao khát sinh tồn khiến Đỗ Thiến đột nhiên bùng nổ một sức mạnh, cô ta hất văng cánh tay của La Na và bắt đầu chạy loạn xạ.

Không có chuẩn bị trước, La Na trực tiếp bị đồng đội ném thẳng xuống đất, con rắn ngũ bộ đột nhiên bật lên, nhanh như chớp cắn vào bắp chân của cô ta!

“Cứu mạng!”

La Na lập tức kêu lên thảm thiết.

Tuy rằng cô ấy đã mặc một chiếc quần dày leo núi, nhưng vẫn cảm nhận được hàm răng lạnh buốt của rắn ngũ bộ xuyên vào da thịt của mình, hơn nữa còn cắn chặt lấy!

Trong lúc não của cô chuẩn bị choáng váng ngất đi thì đột nhiên một bóng người xuất hiện bên cạnh, mang theo cuồng phong thổi bay tóc cô ấy.

Vừa nhìn thấy con rắn ngũ bộ có hoa văn sặc sỡ, Phương Dạ lúc đầu còn cảm thấy có chút rợn da đầu, nhưng mà mạng người quan trọng, anh rất nhanh đã ổn định tinh thần, dùng ngón cái và ngón trỏ nhanh như chớp vặn đầu con rắn, lại dùng thêm ít sức, hàm dưới của nó đã bị anh bẻ rời.

Sau khi ném răng độc của con răng đi, Phương Dạ ôm La Na đang đổ mồ hôi đầy trán vào trong lòng, sau đó kéo ống quần của cô ta nên, thì nhìn thấy trên bắp chân trắng như ngọc đã có thêm vài lỗ máu mỏng, xung quanh miệng vết thương đã chuyển sang màu đen!

Phương Dạ không kịp nghĩ ngợi, móc bình phun thuốc chữa bệnh ra xịt loạn một hồi, nếu như cái đồ này con không có tác dụng với độc rắn thì chỉ còn có thể nghe theo ý trời rồi.

May mắn thay, tuy rằng phần giải thích của bình phun thuốc chữa bệnh nói chung chung, hiệu quả cũng chung chung như vậy, một giây sau, vết thương ở bắp chân La Na đã hoàn toàn khỏi, màu đen ở xung quanh cũng nhanh chóng biến mất, chứng tỏ rằng độc rắn đã bị loại trừ hoàn toàn!

Đợi đến khi những người khác lần lượt chạy tới, thì La Na đã từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân bị Phương Dạ ôm trong lòng, khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên.

Phương Dạ thấy cô ta đã tỉnh lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiện tay đỡ cô ta đứng dậy.

Lâm Sương Sương lo lắng hỏi: “Na Na, cậu không sao chứ, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Thiến sợ hãi nói: “Rắn độc, con rắn độc rất to!”

Châu Kỳ căng thẳng hỏi: “Vậy bây giờ rắn ở đâu?”

“Yên tâm, nó đã chạy rồi.” Phương Dạ trả lời.

Châu Kỳ la lối: “Không phải chứ, cậu để rắn chạy đi như vậy, lỡ như nó dẫn theo người nhà đến trả thù là phải làm sao?”

Phương Dạ dùng ánh mắt quan tâm một đứa thiểu năng nhìn anh ta: “Người ta là động vật được quốc gia bảo vệ cấp hai, không để nó chạy, không lẽ lấy nó về hầm canh?”

Châu Kỳ lúng túng: “Nơi đồng không mông quạnh như vậy, cầm đi hầm canh cũng không ai biết..”

Viên Quân hỏi: “Tiểu Thiến, vừa rồi bọn em có bị rắn cắn hay không?”

Đỗ Thiến có chút xấu hổ nói: “Vừa rồi em chạy nhanh, không bị cắn.”

La Na sợ hãi nói: “Tôi... tôi bị cắn rồi!”

“Không, cậu không bị cắn!” Phương Dạ đột nhiên chen vào nói: “Răng rắn vừa đúng lúc cắn vào quần của cậu, nhưng không trúng vào da thịt cậu.”

Đương nhiên La Na không tin, bởi vì cảnh tượng vừa rồi đã in sâu vào trong đầu cô ta, cái cảm giác tê buốt như băng đó khiến người khác không thể quên được!

“Không thể nào, bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ, bắp chân của tôi đã bị cắn trúng rồi, các cậu xem, chính là ở đây... đây... hả?”

Cô ta kéo góc quần lên, sau khi nhìn thấy bắp chân trắng nuột nhất thời cứng đờ.

Vết thương đi đâu rồi, vết thương của tôi đâu?

Phương Dạ nghiêm túc nói: “Đừng nghi ngờ nữa, vừa rồi cậu không hề bị rắn cắn, hoàn toàn là bản thân bị dọa bản thân, về thế mới ngất đi!”

Khuôn mặt La Na càng đỏ hơn: “Thật... thật sao, không lẽ vừa rồi... chỉ là hoang tưởng?”

“Nhất định là vậy.” Phương Dạ gật đầu nghiêm túc: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau quay về thôi.”

Sau khi biết chỉ là bị hù một phen hú vía, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cùng nhau nhặt củi quay về.

La Na và Phương Dạ tụt lại ở phía sau, cô ta vẫn sống chết không tin: “Phương Dạ, vừa rồi nhất định là cậu nói dối, rõ ràng tôi đã bị rắn cắn rồi!”

Phương Dạ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại khẳng định như vậy?”

“Bởi vì bên trong quần của tôi vẫn còn vết máu lưu lại!” La Na híp mắt nói: “Cậu đừng quá mà nói với tôi, những vết màu này là cậu lưu lại?”

Phương Dạ bĩu môi nói: “Cậu mà cứ truy cứu đến cùng như vậy, rất dễ không có bạn bè.”

La Na nũng nịu nói: “Vậy thì cậu nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người ta thật sự rất tò mò!”

Phương Dạ thần bí nói: “Tôi có thể nói cho cậu, nhưng mà cậu không được cười, càng không được nói cho người khác.”

La Na gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cậu!”

“Thật ra vừa rồi cậu thật sự đã bị rắn cắn.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi phi ngựa tới, lập tức đã khống chế được con rắn xấu xa đó!” Phương Dạ làm như có thật nói: “Lúc đó cậu đã ngất đi rồi, hơn nữa sắc mặt trắng bệch, vết thương đã bắt đầu chảy mủ đen, xem ra không thể cứu được nữa rồi!”

La Na tái mét mặt mày: “Thật, thật sự đáng sợ vậy sao?”

“Đương nhiên không phải nói rồi, không lẽ cậu không biết con rắn cắn mình tên gọi là gì sao?”

“Hình... hình như là rắn ngũ bộ?”

“Đúng thế, rắn ngũ bộ, rắn ngũ bộ, sau khi bị cắn chỉ cần đi năm bước là sẽ ngoẻo, chứng tỏ rằng độc tính của con rắn đó rất mạnh!” Phương Dạ nói: “Sau khi cậu ngất đi, tôi vốn dĩ muốn cõng cậu xuống núi, nhưng khi nhớ đến chữ năm bước, lại sợ cậu ngoẻo, vì thế tôi đã nghĩ ra một cách!”

La Na càng nghe càng thấy có gì đó sai sai, đen mặt nói: “Không phải cách của cậu là giữ lại con rắn bên người, sau đó mỗi khi bước đến bước thứ bốn là để nó cắn tôi một phát, dùng cách này để lặp lại số bước đấy chứ?”

Phương Dạ vô cùng kinh ngạc: “Á đù, thì ra cậu đã sớm đoán ra rồi, xem ra chúng ta là tâm linh tương thông, tư tưởng lớn gặp nhau!”

La Na: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.