Châu Kỳ lập tức đưa ra ý kiến phản đối: “Tại sao phải đi xuống tầm hầm, bệnh viện này vốn dĩ đã đủ đáng sợ rồi, còn phải xuống xuống tầm hầm đen như mực, đây không phải là tự mình tìm đau khổ sao?”
Châu Kỳ lập tức đưa ra ý kiến phản đối: “Tại sao phải đi xuống tầm hầm, bệnh viện này vốn dĩ đã đủ đáng sợ rồi, còn phải xuống xuống tầm hầm đen như mực, đây không phải là tự mình tìm đau khổ sao?”
“Cậu không thích thì đừng đi.”
Phương Dạ sẽ không chiều theo ý anh ta, tiên phong dẫn đầu đi xuống tầm hầm.
La Na không chút do dự dìu theo Đỗ Thiến đi phía sau, Lâm Sương Sương kéo chặt tay của Châu Kỳ, sau đó không tình nguyện những vẫn đi theo.
Qua mười hai giờ đêm, dường như nhiệt độ của bệnh viện bỏ hoang lại giảm xuống một chút,
Cảm nhận của Phương Dạ đã vượt xa người thường, anh mơ hồ cảm nhận được trong bóng đêm giống như đang có người nhìn trộm mình.
Lúc bọn họ đến tầng thứ nhất, máy thăm dò đột nhiên truyền đến âm thanh tít tít tít cực kỳ nhỏ, Lâm Sương Sương cúi đầu nhìn, máy thăm dò hiển thị có sóng điện tử đang chuyển động bất thường, vị trí phát ra tín hiệu chính là ở phía trước.
Phía trước năm mét không có khác, chỉ là một cánh cửa sắt dẫn xuống tầng tiếp theo mà thôi, Phương Dạ lên trên đẩy, nhưng cánh cửa sắt này lại không hề động đậy, có lẽ đã bị khoá.
Châu Kỳ có chút hả hê nói: “Như vậy thì tốt rồi, đến cửa cũng không vào được, đúng là ý trời rồi!”
Phương Dạ nhìn bản đồ, tầng hầm tổng cộng có hai lối vào, trừ tầng hai ra thì tầng một ở bên kia cũng có một cái.
Đương nhiên anh sẽ không bỏ gần tìm xa, phá khoá cửa căn bản không phải là vấn đề gì.
“La Na, cậu cho tôi mượn kẹp tóc của cậu một chút.”
“Được thôi.” La Na ngoan ngoãn tháo kẹp tóc trên tóc mình xuống, Phương Dạ nhận lấy, chiếc kẹp tóc tinh tế này có chút quen mắt.
Lâm Sương Sương ở bên cạnh, khuôn mặt không dễ nhìn cho lắm, chiếc kẹp tóc giá trời này vốn dĩ phải thuộc về mình, nào ngờ lại dâng lên tay người khác…
Phương Dạ cười nói: “Chiếc kẹp tóc này thật đẹp, mua ở đâu vậy?”
La Na ngờ vực: “Cái này… không phải trước kia thiên nga đen tặng tôi sao?”
Phương Dạ xấu hổ lắc đầu: “A ha ha, thời gian trôi nhanh quá, tôi suýt chút nữa quên sạch rồi!”
La Na bỗng nhiên cảm thấy lạnh trong lòng, đích tay tặng quà cho con gái còn quên, rốt cuộc trong lòng thằng cha này có coi mình ra cái gì không…”
Phương Dạ cầm chiếc kẹp tóc lên và thử vài lần trong lỗ khóa, nhưng phát hiện ra bên trong đã rỉ sét đến mức không thể xuyên thủng được.
Chiếc kẹp tóc có giá hai ba mười nghìn vạn lại để mở khoá?
Nhìn thấy anh ta phung phí của trời như vậy, ngay cả Châu Kỳ bên cạnh cũng cảm thấy có chút xót xa.
Phương Dạ trả lại kẹp tóc cho La Na, sau đó lúng túng nói: “Hình như không mở được, trả lại cậu.”
La Na cũng không quan tâm, tiện tay kẹp lại trên tóc: “Không mở được cửa, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Lâm Sương Sương đưa ra ý kiến: “Tầng một bên kia vẫn còn một lối vào nữa, chi bằng chúng ta đến đó thử vận may đi?”
Phương Dạ khẽ cười: “Không cần đâu, vận may trước giờ của tôi rất tệ, cứ xuống từ đây đi.”
Châu Kỳ đùa nói: “Xuống từ đây, không lẽ cậu còn xuyên tường được?”
“Xuyên tường thì tôi không biết, nhưng phá tường thì tôi biết cực kỳ rõ.”
Phương Dạ nói xong liền giơ chân đạp vào tường, chỉ nghe thấy một tiếng rầm lớn, cánh cửa sắt trông có vẻ rắn chắn bỗng đã trực tiếp đổ xuống đất, tạo thành vô số bụi đất!
Châu Kỳ rụt cổ khi nhìn thấy vậy, lúc này anh ta mới nhớ ta đối phương có thể khiêu được một lúc mười mấy người to con…
La Na và Lâm Sương Sương cũng rơi vào trạng thái đình trệ, bọn họ cũng không ngờ được rằng Phương Dạ có thể một cước mà đạp đổ được cánh cửa, thậm chí bức tường xi măng xung quanh cũng phá bỏ, thực sự phải nói là quá bạo lực rồi!
Khi bụi khói tan đi, Phương Dạ dẫn đầu cầm đèn pin đi vào, theo sau là Lâm Sương Sương, La Na và Đỗ Thiến, Châu Kỳ phụ trách phía sau.
Tuy là dưới mặt đất, nhưng trong thông đạp lại không có mùi ẩm mốc, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ẩm mà gió mang lại, điều đó chứng tỏ nhất định ở đây có lỗ thông gió.
Sau khi đi xuống cầu thang, phía trước có một lối đi dài, hai bên lối đi là cổng sắt hình vòm, cửa sau hoàn toàn được làm bằng gạch đỏ kín mít, đến cả một vết nứt cũng không nhìn thấy.
Phương Dạ tò mò dùng tay đẩy những bức tường gạch này, cảm giác đem lại trên tay vô cùng chắc chắn.
“Kỳ lạ, tại sao căn phòng dưới tầng hầm này lại khép kín như vậy.
Lâm Sương Sương nói: “Không rõ lắm, trong ghi chép của các tiền bối không có những cái này, có lẽ năm đó bọn họ còn chưa xuống dưới đây.”
La Na gật đầu: “Cánh cửa vừa rồi còn có vết tích của việc bị đốt, có thể thấy mấy chục năm nay chưa từng bị mở ra.”
Phương Dạ hỏi: “Bây giờ nguồn tín hiệu ở đâu?”
“Vẫn là ở phía trước.” Lâm Sương Sương đáp: “Ở giữa tầng một và tầng hai, có lẽ ở đó có lẽ có một bể xử lý nước thải.”
“Các cậu đợi một chút!” La Na đột nhiên kêu lên: “Sao lại không thấy Châu Kỳ đâu rồi?”
Lâm Sương Sương ngờ vực hỏi: “Không phải cậu ta luôn đi phía sau các cậu sao?”
La Na lúng túng nói: “Đúng là luôn đi sau chúng tôi, nhưng... sau khi xuống cầu thang, hình như tôi đã không còn nghe thấy tiếng bước chân của cậu ta nữa rồi!”
Mấy người nhìn nhau không nói chuyện, năng lực gì mà chỉ trong nháy mắt, một người đang sống sờ sờ ra lại biến mất tăm mất tích, nơi này đầy rẫy nguy hiểm, khiến người ta không thể không đề phòng!
Phương Dạ đoán: “Có lẽ cậu ta đã ở lại bên trên không xuống, tôi lên trên tìm cậu ta.”
La Na khốn khổ nói: “Nhưng Phương Dạ, cậu mà đi, vậy chúng tôi lại mất tích thì phải làm sao?”
Phương Dạ nghĩ cũng đúng, những lúc thế này đương nhiên phải bảo vệ các em gái của Phương Dạ tôi rồi, tên ngốc Châu Kỳ gặp người người ghét quan tâm cậu ta làm gì?
“Ừ, cậu nói rất có đạo lý, vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Điều nằm ngoài dữ liệu rằng Lâm Sương Sương thân là bạn gái của Châu Kỳ nhưng dường như cũng không có ý kiến, đi sát bên cạnh người anh, máy quay trên tay chưa lúc nào ngừng, biểu cảm trên gương mặt cô ta ngoài căng thẳng ra, hình như vẫn còn một chút phấn khích?
Một nhóm tám người nay đã chỉ còn lại một nửa, có gì mà đáng để vui chứ...
Tuy rằng Phương Dạ cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nói nhiều, tiếp tục di chuyển theo thông đạo.
Vài phút sau, bốn người đã đến cuối thông đạo, một bức tường gạch được dựng lên khiến bọn họ ngây ngốc nhìn.
“Thần kinh hay sao lại xây tường ở đây?” Phương Dạ chửi bới đạp một cước lên bức tường, tiếc là chỉ để lại một dấu chân nông.
Lâm Sương Sương nhắc nhở: “Nguồn tín hiệu đã ở phía sau bức tường rồi, chúng ta vẫn lên đi vòng qua tầng một đi?”
La Na đột nhiên chỉ vào bức tường nói: “Các cậu xem, hình như bên trên có một lỗ thông gió.”
Phương Dạ ngẩng đầu lên, bên trên ở nhiên có một lỗ thông gió hình vuông, bên ngoài có hàng rào kẽm gai phủ một lớp bụi dày.
“Các cậu lùi lại một chút.”
Đợi đến khi các cô gái lùi lại xong, Phương Dạ bất ngờ nhảy lên, nắm lấy mép hàng rào kẽm gai rồi kéo mạnh, dễ dàng gỡ bỏ nó, lộ ra một cái lỗ đen...