Sau khi hét xong, trong phút chốc Phương Dạ trở thành chàng trai đẹp nhất Banjo GAI, thậm chí ngay cả người ở tiệm trà sữa Loan Loan cũng bị kinh động!
Anh bị Tô Thiển Y đánh bại hoàn toàn, lại được bao nhiêu cô gái xinh đẹp như vậy gọi là anh rể trước bàn dân thiên hạ, loại cảm giác này hú hồn thật chứ?
Nhìn thấy từng nhóm đông người đang hóng hớt, Phương Dạ thực sự vừa xuất hổ vừa giận chết đi được, hận không thể tìm chỗ trống nào đó chui vào.
Tô Thiển Y cười tít mắt nói: "Anh rể, sắc mặt anh sao lại khó coi như vậy chứ, có phải tối qua ngủ không ngon hay không, tôi giúp anh mát xa một chút nha?"
Phí lời!
Bị nhiều người chỉ trỏ như vậy, sắc mặt tốt được mới là lạ, chẳng lẽ anh không cần mặt mũi nữa hay sao?
"Không cần." Phương Dạ đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng: "Chờ chút, tôi nhớ ra rồi, vừa nãy có phải cô đã lợi dụng tôi đúng không?"
Tô Thiển Y nghi ngờ nói: "Làm sao có thể chứ, không có mà!"
"Không có?" Phương Dạ hừ lạnh nói: "Mấy cô gái đó gọi cô là gì?"
"Đương nhiên là chị đại rồi."
"Vậy vừa nãy cô bảo bọn họ gọi tôi là gì?"
"Anh rể nha!"
Mặt mày Phương Dạ đột nhiên xám xịt khó coi: "Cô còn nói không lợi dụng tôi sao?"
Tô Thiển Y ngại ngùng cười cười: "Thì... thì... Vừa nãy chỉ là nhất thời vô ý thôi mà, nếu không thì tôi bảo bọn họ gọi lại lần nữa?"
"Tuyệt đối đừng kêu!" Phương Dạ thiếu chút nữa bị dọa cho sợ bể mật.
Thứ chó chết này gặp lần nữa, bản thân từ này về sau cũng không thể lăn lộn ở khu thương mại Kim Đỉnh rồi...
Chưa kể đến, sau khi quán trà sữa có mấy cô bé học sinh học trường quý tộc quảng bá cho, lượng khách đúng là tăng thêm một khoản lớn, cánh cửa gần như chật kín, Hạ Vi không thể không hạn chế lại lượng khách ra vào, người xếp hàng dài đến nỗi lấn ra ngoài đường.
Nhìn thấy cảnh buôn bán tấp nập như vậy, Lý Mộc Vân ở phía đối diện chỉ có thể giận nghiến răng...
Trợ lý cửa hàng trưởng quán Loan Loan lo lắng nhắc nhở: "Chị Vân, khách của quán hôm nay càng vắng hơn rồi, so với trà sữa Vi Miêu thì độ nổi tiếng của chúng ta bây giờ không bằng, về mặt giá bán cũng không có ưu thế gì, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sớm muộn gì chúng ta cũng phải đóng cửa."
Lý Mộc Vân bồn chồn hỏi: "Vậy cậu có đề xuất gì hay không?"
Trợ lý cửa hàng trưởng dò hỏi lại: "Nếu không thì trước mắt chúng ta giảm giá bán xuống, ít nhất cũng bằng giá với Vi Miêu..."
"Không thể được, Loan Loan của chúng ta là thương hiệu quốc tế, chú trọng nhất chính là đẳng cấp, giảm tới mười mấy đồng một ly như vậy, chẳng phải là rẻ mạt giống mấy quán lề đường hay sao?" Lý Mộc Vân kiên quyết không đồng ý: "Ngoại trừ ý kiến giảm giá tệ hại này thì cậu nghĩ biện pháp khác đi."
Quán sắp trụ không nổi rồi, còn thượng đẳng với chả hạ đẳng cái đệt sao?
Trong lòng trợ lý cửa hàng trưởng không ngừng rủa thầm, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Vậy nếu không thì chúng ta mời mấy KOL về livestream bán hàng?"
"Vậy được, việc này giao cho cậu, nhưng không được mời giá mắc quá, nếu giá cao thế thì còn không bằng trực tiếp mời minh tinh cho rồi!"
"Vậy được, em đi xem thử xem..."
Vất vả lắm mới đuổi nhóm người Tô Thiện Y đi được, Phương Dạ ngồi xuống đang muốn hít thở một chút, Hạ Vi bưng một khay đồ tiến tới, ở trên là một ly trà sữa và một phần bánh sandwich.
"Phương Dạ, cậu vẫn chưa ăn trưa đúng không, ăn tạm này trước đi?"
"Cám ơn chị Vi." Phương Dạ cũng không khách sáo, trước tiên cầm lấy ly trà sữa hút một hơi, sau đó cắn một phát hết nửa cái bánh sandwich.
Buổi sáng anh chỉ ăn mấy cái bánh quy với uống chai nước khoáng mà thôi, anh thực sự đói lắm rồi.
Hạ Vị vội vàng kêu Trâu Lệ Lệ lấy thêm đồ ăn lại, sau đó cười tít mắt nói: "Cậu là đang đi cắm trại dã ngoại hay là người rừng thế, làm gì mà trở về như quỷ đói đầu thai vậy hả?"
PHương Dạ cười khổ nói: "Đừng nói nữa, lần này đi cắm trại dã ngoại thật sự đúng là không khác gì người rừng cả, đúng rồi, doanh số hai ngày hôm nay thế nào?"
Hạ Vi phấn khích nói: "Doanh số bán trong một ngày vượt qua một tháng trước rồi, bởi vì sợ Vi Miêu không đủ hàng bán nên bây giờ cứ cách một hai ngày là nhập số lượng lớn nguyên liệu về, công nhân bọn họ cũng rất vất vả, tôi đã giúp bọn họ tính toán tăng lương, sau đó thêm mấy người nữa!"
"Mấy cô gái này rất cố gắng, nên thưởng thêm nhiều hơn." Phương Dạ gật đầu: "Đúng rồi, tình hình kinh tế trong nhà chú Đạt không được tốt lắm, chị chiếu cố thêm một chút."
"Quên nói với cậu, chú Đạt chú ấy muốn từ chức, tôi giữ lại bằng cách nào cũng không được."
Phương Dạ ngây ngẩn cả người: "Chú Đạt từ chức, vì sao?"
"Chú ấy nói muốn tự mình đi xa một chuyến, cụ thể là chuyện gì cũng không nói rõ, nhưng mà chú ấy đã đồng ý rồi, sau khi trở về có thể đến quán trà sữa làm việc."
"Bệnh tình thím Đạt lúc này vừa mới khỏe lại, chú ấy không phải nên ở bên vợ mình nhiều hơn mới đúng hay sao?" Phương Dạ nghĩ không thông, nhưng mà cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều, bởi vì Trâu Lệ Lệ đã đem ra đầy ắp đồ ăn. Vô tận.
Ngay tại lúc Phương Dạ đang ăn ngốn ăn ngáo, bác cả Phương Viêm đang cầm theo quà cáp gõ cửa lớn nhà anh.
"Đến đây đến đây!"
Sau khi Phạm Ngọc Lan vẫn còn đang mặc tạp dề mở cửa ra thì thiếu chút nữa tưởng rằng bản thân mình đang bị hoa mắt.
"Anh... anh cả, sao anh lại đến đây?"
Trong ấn tượng của Phạm Ngọc Lan, Phương Viêm đã hơn mười năm không có ghé thăm nhà bà, nguyên nhân rất đơn giản, cả nhà bác cả ngại căn nhà hai phòng ở tồi tàn, hạ thấp địa vị thân phận bọn họ...
Vẻ mặt Phương Viêm tươi cười nói chuyện: "Em dâu à, Phương Vân nó có ở nhà không, anh tìm nó có chút việc cần bàn bạc thương lượng."
Có chuyện gì cần thương lượng?
Vẻ mặt Phạm Ngọc Lan biến sắc, bởi vì bà nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, lập tức một bụng phát hỏa.
Hai người tốt xấu gì cũng là anh em mà, không vay tiền thì thôi đi, lại còn ném Phương Vân vào trong hố lửa, nếu không có đứa con đuổi tới kịp lúc, chỉ sợ bản thân bây giờ chỗ để ở cũng không được!
"Anh cả, Phương Vân anh ấy không có ở nhà, đã đi ra ngoài câu cá rồi!"
Phạm Ngọc Lan lạnh lùng nói, ngay cả cửa chống trộm bà cũng lười mở, hàm ý đã rất rõ ràng, nhà của tôi không chào đón anh!
Phương Viêm không biết xấu hổ tiếp tục hỏi: "Vậy khi nào thì nó trở về?"
"Không biết nữa, thời gian anh ấy câu cá rất tùy hứng, hơn nữa toàn đi chỗ xa, có khi nửa ngày, có khi một ngày, có khi một ngày một đêm cũng không trở về."
"Hèn chi gọi điện thoại cho nó toàn ngoài vùng phủ sóng..." Phương Viêm gấp gáp đến mức muốn giậm chân: "Vậy... Anh có thể ở lại đây chờ nó không?"
Phạm Ngọc Lan nhìn có chút hả hê nói: "Anh cả, em nghĩ anh vẫn nên đi về trước đi, chờ Phương Vân quay về, em sẽ nói lại với anh ấy, còn về việc anh ấy có để ý đến anh hay không vậy phải mặc cho số phận rồi, dù sao buổi tối hôm đó, anh ấy bị người nào đó hãm hại cũng đã đủ thê thảm!"
Bà không nhắc tới thì còn tốt đẹp, nhắc tới việc này sắc mặt Phương Viêm liền tối sầm lại.
Nếu không phải thằng Phương Dạ kia phá đến long trời, bản thân có thể đến nông nỗi phải bán thốc bán tháo bồi thường Phì Trùng năm trăm vạn hay sao, chẳng những mất sạch sẽ khoản gửi ngân hàng nhiều năm, còn phải mượn bạn bè một trăm vạn tiền mặt!
Bây giờ bạn bè cần tiền cấp bách để xoay vốn nên đòi tiền lại, nếu hôm nay không thể mượn mấy vạn đồng từ chỗ khác để ứng phó khẩn cấp, vậy chỉ có thể thế chấp nhà lầu của mình cho ngân hàng...
"Anh cả trở về đi, căn nhà tồi tàn của bọn em không chứa được thần tôn quý như anh đâu." Phạm Ngọc Lan cảm thấy hôm nay thực sự nở mày nở mặt, nghẹn uất mười mấy năm trút hết không chừa thứ gì, khi bà đang chuẩn bị đóng cửa thật mạnh để kết thúc hoàn mỹ thì trong hành lang đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
"Anh?"
Phạm Ngọc Lan lảo đảo một cái chút nữa té ngã trên đất, bà nằm mơ cũng không nghĩ tới chồng mình lại có thể xuất hiện ngay thời điểm mấu chốt...
"A Vân, em cuối cùng đã trở lại, anh tìm em đúng thật là vất vả mà!" Phương Viêm lập tức thở phào một hơi, chút nữa thì mừng đến phát khóc.
"Anh tìm em làm gì?" Trong lòng cũng có chút bối rối sau khi nhìn thấy ông ta, dù sao thì chuyện xảy ra đêm mưa đó còn rành rành trước ở mắt.
Phương Viêm thản nhiên nghiêm mặt cười nói: "Có chút việc muốn thương lượng với em một chút, em xem, anh còn mua vịt quay với thịt đầu heo nè!"
Phương Vân lạnh lùng nói: "Thật quý hóa quá, đã hơn mười năm anh không có qua thăm nhà của em, vừa đến đã mua nhiều quà cáp như vậy, thật khiến cho người khác ngượng ngùng mà."
Nét mặt già nua của Phương Viêm đỏ lên: "Này thì, hai chúng ta cuối cùng cũng là anh em ruột, bình thường qua lại nhiều một chút thì cũng đúng thôi!"
Nhìn thấy anh trai từng cao cao tại thượng bây giờ có bộ dạng ăn nói khép nép như thế, tim của Phương Vân cuối cùng vẫn là yếu lòng.
"Vậy thì vào nhà nói chuyện đi, vợ à, mở cửa."
"Đến đây!" Phạm Ngọc Lan thở dài, vẫn là mở cửa ra.
Sau khi ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ kĩ, Phạm Ngọc Lan đưa cho anh em bọn họ hai ly trà nóng.
Nhìn vào ly trà này thì Phương Vân lại có hơi hối hận, ông nhớ tới ngày hôm đó mình ngay cả phòng khách của Phương Viêm cũng không vào được, đừng nói tới có trà nước tiếp đón...
"Anh, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, sắp tới giờ cơm rồi, cơm nhà bọn em chỉ có rau dưa, anh chắc là ăn không quen, hay là trở về nhà sớm một chút đi!"
Vẻ mặt Phương Viêm tươi cười nói: "A Vân, anh tới là muốn thương lượng với em một chút, có thể cho anh mượn ít tiền xoay sở hay không?"
Loảng xoảng!
Trong phòng bếp, con dao trong tay Phạm Ngọc Lan đột nhiên không giữ được mà rơi xuống sàn.
Bà đang rất bực mình!
Phương Vân cũng tức giận đến mức kiềm nén lửa giận nói: "Anh cả, tình hình nhà của em không phải anh không biết, Ngọc lan đã nghỉ hưu sớm, mà lương tháng của em cũng chỉ có mấy nghìn tệ thôi, Tiểu Dạ là làm việc bán thời gian trước khi tốt nghiệp, cả nhà có thể có mấy đồng được chứ? Bản thân anh cũng nhà to chức lớn, con trai còn cưới được người vợ có tiền, bình thường ở nhà lầu đi xe hơi, là người có thân phận địa vị ở huyện Lê, cho dù thật sự muốn mượn, bình thường anh chắc là quen biết cũng không ít phú hào mà, dựa vào cái gì chạy tới đây tìm thân thích nghèo khổ mà trước kia mình không thèm để mắt tới để vay tiền chứ?"