Sau khi nói xong, Phương Vân chỉ cảm thấy tâm trạng vui vẻ sảng khoái không thôi, thấy đối phương không còn gì để nói nữa thì cười mỉa mai: “Anh à, nếu không còn việc gì khác thì xin mời mang những thứ này về đi, không thể giúp anh được một tay, em không thể nhận được.” Phương Viêm vội vàng van xin: "A Vân, chủ nợ đã tìm tới tận cửa rồi, anh có thể vay ai thì anh cũng vay hết rồi, thực sự là do anh cùng đường quá nên mới tìm tới em xin giúp đỡ thôi!"
Phương Vân cũng có chút tò mò: "Chuyện đến cùng là như thế nào? Anh làm ăn thua lỗ à?"
"Chứ sao nữa, anh cũng đã nói với em rằng năm nay anh rất khó khăn rồi mà!" Phương Viêm không nói rõ ràng, ông ta chỉ trả lời một cách mơ hồ: “A Vân à, em hỏi thử anh em của em xem có thể giúp được anh không đi, nếu hôm nay anh không thể vay được mười, tám vạn thì tòa nhà tự xây của anh cũng chỉ có thể mang đi thế chấp cho ngân hàng thôi, em cũng không muốn nhìn thấy anh vô gia cư phải không?”
Phương Vân nghi ngờ, nói: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Phương Viêm cười khổ nói: "Vì chuyện này mà anh với chị dâu em cãi nhau, còn suýt nữa đánh nhau đấy. Bây giờ cô ấy đã về nhà bố mẹ đẻ rồi, cô ấy dọa rằng nếu anh mang nhà đi thế chấp thì sẽ lập tức ly hôn với anh!”
“Vậy không phải gia đình bố mẹ vợ rất có tiền sao? Sao anh không nhờ họ giúp?”
“Anh cũng đã vay 150 vạn của họ từ lâu rồi, nếu vay nữa thì số tiền sẽ càng nhiều hơn!”
“Một trăm năm mươi vạn á?” Phương Vân hít một hơi khí lạnh: “Anh à, công việc kinh doanh của anh thua lỗ bao nhiêu vậy?”
"Vừa tròn đủ năm triệu nhân dân tệ.”
“Thật là một trò đùa mang tầm quốc tế mà, làm sao cửa hàng của anh lại có thể thua lỗ nhiều như vậy?” Một mặt Phương Vân không tin.
Phương Viêm đành phải tìm một lý do khác mà không phải là bào chữa: “Thực ra thì cháu của em chơi chứng khoán cũng lỗ không ít tiền đấy…”
Phương Vân nói: "Anh à, không phải em không muốn giúp anh, mà là em thực sự không còn tiền trong nhà, lần trước em mua xe hơi còn dư một ít, sau đó anh rể em mới trả lại một phần, tổng cộng chỉ còn mấy chục vạn thôi."
Hai mắt Phương Viêm sáng lên: "Một chục vạn cũng được, anh không để ý!"
"Tôi thì để ý đấy!"
Thấy ông chồng nhà mình đang sắp sửa buông tha, Phạm Ngọc Lan tức giận chạy ra: “Tôi nói anh này anh cả, anh còn có liêm sỉ hay không đấy? Lần trước tôi còn chưa giải quyết xong với anh đâu, vậy mà hôm nay còn muốn lấy hết tiền của gia đình tôi? Không có cửa đâu!”
Phương Viêm van xin: “Các em à, lần trước là anh sai, anh xin lỗi còn không được sao? Nếu hôm nay không vay được tiền thì căn nhà sẽ bị mang đi thế chấp cho ngân hàng và chị dâu thật sự sẽ ly hôn với anh!”
“Chuyện đó có liên quan gì đến bọn tôi không? Dù sao thì người bị ly hôn là anh chứ không phải chồng tôi!” Hai tay Phạm Ngọc Lan chống hông, nói.
Phương Viêm biết cô ấy luôn không hài lòng với mình nên bắt đầu quay lại cầu xin em trai: “A Văn à, từ nhỏ anh trai này đã luôn giúp em đi đánh nhau và còn ra nhận tội dùm em, em giúp anh mỗi lần này thôi, được không?”
Do dự một lúc, Phương Vân mới gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi, ăn tối xong em sẽ cùng anh đi đến ngân hàng, nhưng em phải tuyên bố trước rằng thực sự em chỉ có bảy mươi ngàn hay tám mươi ngàn nhân dân tệ mà thôi, mà em chỉ giúp anh nốt lần này thôi!”
“Anh biết, anh biết.”
Phương Viêm gật đầu lia lịa, tuy bảy, tám vạn hơi ít nhưng để ứng phó với tình hình bây giờ chắc vẫn đủ, dù sao chủ nợ cũng là bạn bè kết thân kết nghĩa nhiều năm, chắc sẽ không mới gặp mà đuổi tận giết tuyệt.
Phạm Ngọc Lan tức giận đến dậm chân: “Ông à, ông có biết ông đang làm gì không?"
Phương Vân lấy ra vẻ uy nghiêm của gia trưởng: “Bà à, tôi đã hạ quyết tâm rồi cho nên bà không cần thuyết phục tôi nữa đâu."
Phạm Ngọc Lan chua xót nói: “Vậy thì ông phải giữ lời đấy nhé, đây là lần cuối cùng chúng ta giúp đỡ gia đình họ!"
Phương Vân cười khổ nói: “Đương nhiên đây là lần cuối, nhà ta đã rỗng tuếch rồi, sau này muốn tôi giúp thì tôi cũng bất lực!"
Phương Viêm giả vờ đứng đắn nói: "Các em yên tâm, chỉ cần anh có tiền trong tay, anh nhất định sẽ lập tức trả lại cho em, anh hứa sẽ không chậm trễ thời gian!"
Phạm Ngọc Lan vừa nghe thấy vậy, mắt cô trợn tròn: “Nếu theo anh nói, nếu trong tay anh không có đồng nào thì anh không cần phải trả nợ đúng không?”
Phương Viêm xấu hổ cười cười: "Làm sao có thể chứ, không phải cửa hàng của anh vẫn còn mở cửa sao, kiếm lại số tiền này chỉ là vấn đề thời gian thôi!"
“Tôi cũng hy vọng như vậy.” Phạm Ngọc Lan biết mình không thể thuyết phục được ông nhà mình nữa nên đành phải quay trở lại tiếp tục nấu ăn.
Ngay khi ba người đang giải quyết thức ăn thì điện thoại của Phương Viêm vang lên, ông ta cầm lên xem, hóa ra là chủ nợ đang gọi đến.
"Ông chủ Phương, đã trưa rồi, ông chuẩn bị tiền xong chưa?"
"Anh Đàm yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ đi đến ngân hàng rút tiền."
"Ông đừng hòng lừa tôi, gửi cho tôi địa chỉ ngân hàng ngay bây giờ, đợi lát nữa tôi cũng muốn đi xem cùng.”
"Được được được, tôi sẽ gửi ngay đây!"
Cúp điện thoại sau, Phương Vân bất mãn nói: "Người này là ai thế? Ăn cơm thôi mà cũng không để yên cho người ta ăn, cũng không phải là không trả tiền cho anh ta!”
Phương Viêm thuận miệng qua loa trả lời: “ Người bạn kinh doanh cũ của anh mà thôi, anh ta đã mở mấy nhà máy rồi, nói thế chắc em cũng không biết anh ta đâu.”
Ý nghĩa của những từ này đã quá rõ ràng rồi, bọn mày không phải thuộc tầng lớp thì bọn mày hỏi nhiều như vậy làm gì?
Hai vợ chồng nghe vậy có chút không vui, sau khi ăn cơm rửa bát xong, Phạm Ngọc Lan về phòng nghỉ ngơi. Sau khi hai anh em xuống tầng thì ngồi lên chiếc Audi Q8 của Phương Vân.
Sau khi lên đường, Phương Vân nhận ra có điều gì đó không ổn, ông ấy nghi ngờ, hỏi: “Anh, xe mới của anh đâu?”
Phương Viêm có chút ngượng ngùng, nói: "Bán rồi, anh thắng nên mới được nó."
Thực ra ông ta đến đây bằng xe buýt, nhưng nói ra điều này cũng hơi ngại nên đành phải nói dối.
“A Vân, xe của em chắc là loại hàng đầu phải không? Nó có giá hơn 1 triệu tệ à?” Ông ta cố tình chuyển chủ đề.
Phương Vân hờ hững nói: "Hình như là một trăm ba mươi vạn. Dù sao cũng là Tiểu Dạ dùng phiếu khấu trừ Lamborghini để đổi, không quan trọng lắm.”
Phương Viêm nghe thấy trong lòng mình có nhiều cảm xúc lẫn lộn, hơn hai mươi năm nay, trong đầu em trai mình luôn luôn thuộc về tầng lớp thấp kém trong xã hội, không ngờ rằng trong mười năm từ Hà Đông và trong mười năm từ Hà Tây, cả hai quay đầu lại, ấy vậy mà bây giờ người ta đã lái xe sang rồi còn mình chỉ có thể ngồi xe buýt thôi, trong lòng chán nản không ngừng, ông ta hận không thể đập đầu vào loa phát nhạc ở giữa ô tô để chết quắt đi cho rồi.
Mẹ nó, đều do thằng khốn Phương Dạ kia, để người ta đánh một trên coi như xong đi, đang êm đềm đi đốt sổ sách làm gì? Làm dọa mình sợ đến mức sáng hôm sau vội vội vàng vàng thu tiền rồi đánh qua.
Điều khiến ông ta muốn hộc máu hơn nữa là mấy ngày sau ông ta chỉ nhận được tin tức ông cụ Liễu đã sa sút rồi, cũng không có tin tức gì về sâu mập luôn, ngay cả nhà máy sửa chữa ô tô Bắc Giang cũng bị đóng cửa.
Lúc ấy Phương Viêm vừa vô ngực vừa dậm chân, ngửa mặt lên trời thở dài không thôi, nếu biết sớm hơn thì hai ngày sau đã thu lại tiền rồi, bây giờ biết phải kêu oan với ai đây?
Trong lòng ông ta mang Phương Dạ ra mắng xối xả, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến lúc cuối cùng, việc này cuối cùng lại thành nguyên nhân khiến ông ta đi lừa dối em trai của mình, chỉ mong đừng chết mà thôi…