Siêu Cấp Shipper

Chương 283: Hoàng hậu lật thẻ thái giám



Đương lúc ba người đám Mạnh Hổ còn đang rỏ dãi tận hưởng phong thái thướt tha của vị nữ tổng giám đốc thì lại có một chiếc Highlander khác đỗ lại bên đường, nhìn qua cửa kính xe cũng có thể thấy được người phụ nữ đang lái xe kia, khí chất cô ta hoàn toàn không thua kém Lương Duyệt Tư.

"Đờ mờ, tòa nhà này đúng thật là gái đẹp cứ phải gọi là nườm nượp, mật độ không phải đông bình thường đâu."

"Mặc dù xe thì không sang bằng chiếc Lamborghini vừa nãy nhưng mà cũng xinh không kém nha..."

Đương lúc ba người bọn họ chuẩn bị tiếp tục nhìn người ta rỏ nước dãi, Phương Dạ miệng ngậm bánh mì mở cửa xe từ ghế phụ bước xuống.

"Cậu chủ, chiều tôi có cần tới đón không?" Dương Lâm hỏi.

"Không cần, tôi tự bắt xe về quán trà sữa, tối còn phải đi giao hàng, giờ tôi đổi sang làm đêm rồi." Phương Dạ khoát tay, cuối cùng anh cũng không nói ra câu cuối.

Đám người Mạnh Hổ nhặt cái cằm vừa rớt xuống đất của mình lên, sau đó lộ ra vẻ mặt không mấy tốt đẹp gì cười gian nói: "Chú tư, má cái thằng này giàu thế, lại đổi khách hàng mới à?"

Phương Dạ sớm đã quen rồi, anh nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay ngủ dậy hơi muộn, chúng ta mau vào trong đi."

"Đi cùng với cô gái đẹp như vậy, ngủ dậy muộn chút cũng là lẽ đương nhiên mà." Hồ Phi cười nham hiểm: "Chú tư à, chú phải tiết chế lại chút nha, nếu thật sự bất lực thì uống thêm mấy loại thuốc bổ như Địa Hoàng Cửu gì gì đó."

"Anh không cần mấy thứ đồ chơi đó, chú cứ việc lo bản thân mình trước đi, mới vài ngày không gặp mà mặt mũi đã xanh xao rồi." Phương Dạ không hề khách sáo mà kích cho một phát.

"Thật á?" Sắc mặt Hồ Phi lập tức thay đổi, vội vàng sờ sờ mặt mình, tiếc là sờ thì sao mà thấy được màu sắc mặt mình cơ chứ?

Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh cười đến chảy nước mắt: "Chú hai ơi là chú hai, đã bảo phải tiết chế lại một chút, tương lai còn dài mà, gì mà đến nỗi mỗi đêm đều liều mạng như vậy chớ?"

Hồ Phi ngượng ngùng đáp: "Không nói cái này nữa, chúng ta mau đi lên đi, mấy người tới xin việc đều đi hết rồi này."

Phương Dạ hỏi: "Như đã nói qua, hôm nay chúng ta thực tập ở công ty nào vậy?"

Mạnh Hổ đáp: "Đợi chút là biết, tuyệt đối không khiến chú thất vọng."

Phương Dạ ngẩng đầu lên nhìn cửa chính, đột nhiên anh có cảm giác nơi đây có chút quen quen.

Đờ mờ, đây chẳng phải toàn nhà mà hồi trước anh đến giao băng vệ sinh Space 6 sao?

Anh thử thăm dò, hỏi: "Đại ca, công ty chúng ta thực tập, không phải nằm ở tầng hai mươi tám đó chứ?

Mạnh Hổ nhất thời ngây ra: "Sao chú biết?"

"Anh đoán thế."

Phương Dạ cười khổ nói tiếp: "Hồi trước anh từng giao hàng đến công ty này, trong này nhiều gái đẹp lắm, thế nên mới lập tức đoán được."

Ba người còn lại sáu mắt nhìn nhau, thế này thật là trùng hợp quá nhỉ?

Trong lòng Phương Dạ cũng hơi bồn chồn, dù sao thì lần trước anh cũng đắc tội với nữ giám đốc ở công ty này, nếu để cô ta biết anh tới đây thực tập, liệu cô ta có biến anh thành cái bánh dầy rồi giày vò giẫm xéo lên để trả thù không?

Chắc là không có chuyện đó đâu ha, dù gì người ta cũng là người có thân phận, địa vị cao, sẽ không ranh hơi đi chú ý tới một thực tập sinh bình thường như anh, cho dù có đụng mặt thì người ta cũng không nhất định sẽ đối phó anh, đường đường là nữ giám đốc công ty, chắc cô ta sẽ không nhỏ mọn đến thế...

Sau một hồi tự an ủi bản thân, Phương Dạ cùng ba người anh em của mình đi vào thang máy.

Thang máy đi lên tầng hai mươi tám của tòa nhà, lúc này ở đây đã có không ít người đang đứng xếp hàng ngồi chờ phỏng vấn rồi.

Phía trước chính là cô em lần trước, cô ta đang cúi đầu bận bịu với công việc của mình, Mạnh Hổ bèn đi tới hỏi: "Người đẹp, bọn tôi là thực tập sinh tới từ đại học Hoa Hải, xin hỏi có thể báo cáo ở đâu?"

Cô gái không hề ngẩng đầu lên mà cứ thế trả lời: "Giống bọn họ, đầu tiên lấy đơn điền vào rồi nộp, sau đó sẽ có người phụ trách dẫn các anh đi phỏng vấn."

Xem ra công ty này chỉ nghiêm khắc với mỗi cánh đàn ông, đúng là tiêu chuẩn kép mà!

Phương Dạ nghi ngờ hỏi: "Đại ca, cơ hội thực tập lần này là do ai sắp xếp cho chúng ta vậy?"

Mạnh Hổ lén lút nói: "Nghe thầy hướng dẫn nói, hình như là do chủ nhiệm khoa sắp xếp đó."

"Chủ nhiệm khoa?" Phương Dạ nhất thời thấy đầu óc mơ hồ, chủ nhiệm khoa là một bà cô tầm gần bốn mươi tuổi, học đại học suốt bốn năm, hình như anh đã từng gặp cô ta trong buổi lễ khai giảng thì phải?

Điền xong đơn, một cô nhân viên nữ dáng người dong dỏng cao dẫn mọi người tới hành lang bên ngoài của phòng họp, sau đó dặn dò: "Chút nữa tôi sẽ đưa cho mỗi người một số thứ tự, gọi đến tên ai thì người đó lập tức vào trong phỏng vấn, mọi người nghe rõ chưa?"

"Rõ rồi!"

Ngồi xuống băng ghế dài, Hồ Phi thở dài nói: "Công ty lớn đúng là công ty lớn, phỏng vấn mà cũng nhiều nguyên tắc như vậy, anh có cảm giác giống như chúng ta đang xếp hàng để được lật thẻ trong cung thời cổ đại vậy."

Phương Dạ tí thì phun nước miếng ra ngoài: "Chú hai, cái sự ẩn dụ này của chú có phải có vấn đề không, người ta nói là hoàng thượng lật thẻ phi tần, còn chúng ta một đám trai thẳng như này thì tính là gì? Hoàng hậu lật thẻ thái giám sao?"

Mạnh Hổ cười ha ha sảng khoái: "Chú tư, chú muốn chọc anh cười chết ở đây để mình bớt đi một đối thủ cạnh tranh phải không?"

Thấy trên hành lang có tiếng cười đùa, nữ nhân viên cao ráo ban nãy bèn nghiêm giọng cảnh cáo: "Lúc phỏng vấn không được cười nói ồn ào, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách!"

Bốn người bọn họ lập tức ngồi ngay ngắn lại, không cả dám thả bom.

Đàm Dập Minh nhỏ giọng nói: "Không ngờ cô gái này trông dáng dấp cũng ngang ngửa người mẫu mà tính tình nóng nảy ghê ha."

Mạnh Hổ nhắc nhở: "Suỵt, đừng nói chuyện, nếu không bị người ta đuôi ra ngoài là anh em bọn mình ăn cám cả lũ!"

Đù má!

Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa ngồi cạnh Mạnh Hổ lấy từ trong túi áo ra lọ nước hoa, giữa chốn đông người mà chẳng coi ai ra gì, cứ thế xịt vào người mình.

Mạnh Hổ không chịu nổi, bèn đưa tay lên bịt mũi lại, nói: "Người anh em, mùi nước hoa này của anh hơn nồng, anh có thể vào nhà vệ sinh rồi xịt được không?"

Người mặc sơ mi hoa cười đáp: "Anh giai, mùi nước hoa này chỉ có tác dụng tốt với anh chứ không gây ra ảnh hưởng xấu gì đâu."

Mạnh Hổ nghi hoặc đáp: "Cái gì cơ?"

"Hồi trước tôi từng đi nghe ngóng rồi, công ty này chủ yếu kinh doanh sản xuất các loại nước hoa, lúc phỏng vấn sẽ coi trọng những người dùng nước hoa hơn, cho nên vừa rồi là tôi đang giúp anh có tỷ lệ thành công cao hơn đó chứ."

Hồ Phi có hơi không tin tưởng lắm: "Thật sao?"

"Đương nhiên rồi, không tin thì anh nhìn xem."

Người mặc sơ mi làm động tác ngón tay hình hoa lan, mấy người xung quanh cũng làm theo, quả nhiên xung quanh có mấy vị đang xịt nước hoa, hưn nữa bọn họ còn ra sức hăng hái.

Đàm Dập Minh cười gian xảo: "Anh giai quả là lợi hại, người em này có thể mượn một chút nước hoa được không?"

Người mặc áo sơ mi rất rộng lượng mà nói: "Cầm lấy đi, nhớ là xịt nhiều chút, nếu không người phỏng vấn không ngửi thấy mùi nước hoa thì công sức đổ sông đổ biển hết."

"Cảm ơn cảm ơn!"

Đàm Dập Minh mắt sáng ngời lên vừa cười vừa nhận lấy lọ nước hoa, sau khi xịt khắp người mình thì mới đưa cho Hồ Phi.

Sau khi ba người Mạnh Hổ, Đàm Dập Minh, Hồ Phi đều đã xịt nước hoa xong, Mạnh Hổ đưa lọ nước hoa cho Phương Dạ, anh lại xua xua tay.

"Đại ca, chắc anh đây không cần dùng đâu ha."

Phương Dạ không ngửi nổi mùi nước hoa sặc mùi phái nữ này, nếu anh thật sự xịt nó lên người thì chắc anh sẽ không sống nổi mất."

"Không xịt thì thôi, nước hoa này của tôi hơi bị đắt đấy!" Người mặc sơ mi hoa vội vàng lấy lọ nước hoa về.

"Số một!"

Đúng lúc này, nữ nhân viên cao gầy kia bắt đầu gọi theo số thứ tự.

"Có!"

Người đàn ông mặc áo hoa lúc nãy đứng dậy, trước khi rời khỏi anh ta còn nháy mắt quyến rũ với ba người đám Mạnh Hổ.

"Mọi người cứ đợi đi, xem chị đây quang minh chính đại chiến thắng trở về!"

Chị...chị đây?

Nụ cười của Mạnh Hổ lập tức đông cứng lại.

Nhìn thấy đối phương đi giày cao gót tiến vào bên trong, ngay lập tức, sắc mặt của ba người đám Mạnh Hổ đều biến thành màu xanh lét…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.