Siêu Cấp Shipper

Chương 297: Mẹ nó con mụ xấu xa



Ngay ván đầu tiên, Phương Dạ đã mất hết tất cả số thẻ đánh bạc của mình, thậm chí còn nợ một ít!

Thích Tiểu Giai sợ anh nản lòng thoái chí, ở bên cạnh nhanh chóng động viên tinh thần anh: “Không sao đâu, thua bao nhiêu cứ tính cho mẹ tôi là được!”

Phương Dạ chưa kịp lên tiếng, quản lý Hà đã hừ lạnh nói: “Sao thế, đường đường là một người đàn ông khỏe mạnh, lẽ nào thua chút tiền mà cũng phải để một người phụ nữ thanh toán giúp sao, có thể có chút cốt khí được không?”

Phương Dạ biết ý nghĩ của đối phương nhưng thứ anh không thiếu nhất chính là tiền, đương nhiên không sao cả.

“Không thành vấn đề, thắng thì tính cho dì, thua thì tính cho tôi, quản lý Hà, như vậy là được rồi chứ?”

“Là cậu tự nói đấy nhé, tôi cũng không ép câu đâu, đợi lát nữa thua đến cái quần cũng không còn nữa thì đừng nói tôi lớn bắt nạt nhỏ nhé!”

“Hoàn toàn là do tôi tự nguyện, ok chưa?”

“Ok, đến đến đến đây, chúng ta tiếp tục thôi!”

Ván thứ hai bắt đầu, bài của Phương Dạ cuối cùng cũng tốt hơn không ít, sau khi rút tám chín lá mà anh đã có được sáu cặp rồi!

Thích Tiểu Giai nhỏ giọng hỏi: “Phương Dạ, đây có phải là ù không? Gọi là bài gì vậy?”

Phương Dạ đắc ý nói: “Đây gọi là bảy cặp nhỏ, cũng chính là địa ù, đợi xem tôi làm sao thắng lại thẻ đánh bạc đi!”

“Anh lợi hại quá!”

“Nào có chứ…”

Lá bài cuối cùng của Phương Dạ là chín thùng, trên bàn cũng chỉ còn một lá này thôi, nhưng bảy thùng đã đánh rồi, chắc hẳn không ai cần lá bài này.

Quản lý Hà không chút để ý nói: “Nhóc con, xem bộ dạng đắc ý của cậu, lẽ nào ù rồi sao?”

Phương Dạ cười hắc hắc: “Như nhau cả thôi, chị bốc một lá đánh một lá, chắc hẳn cũng ù rồi chứ gì?”

“Vậy để xem vận khí của ai tốt hơn vậy.” Quản lý Hà đánh một lá: “Chín thùng.”

“Tôi… mẹ nó!”

Phương Dạ vừa định nói ù, đột nhiên phát hiện trên bàn lại là con chín, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, anh tức muốn hộc máu nói: “Quản lý Hà, đừng gạt người như vậy chứ, rõ ràng chị đánh con chín, tại sao lại kêu là chín thùng chứ?”

“Ơ ơ, ngại quá, tuổi lớn xúc cảm cũng kém đi, vậy mà lại bốc nhầm!”

Tôi tin cái quỷ ấy, mẹ nó con mụ xấu xa!

Con cái mà sờ thành thùng, viện cớ thì có thể dụng tâm chút được không?

Phương Dạ oán hận nói: “Không cần chị cho, tôi tự bốc!”

“Được, có bản lĩnh thì cậu bốc đi!”

“Bây giờ tôi bốc cho chị xem!” Phương Dạ cầm một lá bài lên, sau khi ngón tay cái nhẹ nhàng sờ trên mặt bài, nhất thời vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

Một bạn chơi bài chung hơi sững sờ: “Không phải chứ, cậu thực sự bốc trúng sao?”

“Còn cần phải nói à, ngại quá mọi người, tôi đương nhiên…” Phương Dạ lật bài được một nửa, đột nhiên phát hiện trên bài có chút không đúng lắm.

Mọe nó, thì ra vừa rồi bản thân sờ nhầm, lá bài này là tám thùng chứ không phải là chín thùng!

Sau khi nhìn thấy rõ Thích Tiểu Giai cũng cạn lời.

Quản lý Hà nói: “Tự bốc thì mở bài đi, còn ngây người ra đó làm gì nữa?”

Vì thể diện, Phương Dạ chỉ đành nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: “Tôi bấm tay tính toán, nếu ván này tôi tự sờ sẽ tổn hại đến vận khí, cho nên…”

Ba người tò mò nói: “Cho nên cái gì?”

“Cho nên tôi quyết định không ù nữa!”

Phương Dạ trở tay đánh con chín thùng của mình: “Chín thùng!”

Quản lý Hà chế giễu nói: “Thực sự tự sờ cũng không ù được sao?”

Phương Dạ tiếp tục mạnh miệng nói: “Nam tử hán đại trượng phu, nói không ù thì không ù?”

“Được, cậu không ù thì tôi ù!” Quản lý Hà cười lớn đẩy bài ra: “Chín thùng của cậu nổ toạc, ngại quá, bảy cặp nhỏ địa ù!”

“Mẹ nó, thì ra chị cũng bảy cặp nhỏ lá, lá chín thùng cuối cùng…”

Nhất thời trước mắt tối sầm.

Một người bạn bài cười nói: “Chàng trai, mang đủ tiền không đấy, đợi lát nữa ngay cả quần cũng thua mất thì xấu hổ lắm đấy?”

“Yên tâm, thua bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu!” Phương Dạ thực sự không tin, anh vén ống tay áo lên nói: “Tôi nợ thẻ đánh bạc này trước, chúng ta tiếp tục đi!”

Quản lý Hà mỉm cười nói: “Được, Giai Giai nhớ kỹ nhé, đừng để cậu ta quỵt nợ đấy!”

Thích Tiểu Giai chỉ đành gật gật đầu, sau đó lại an ủi Phương Dạ một câu: “Đừng sợ, tiền thua mẹ tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Phương Dạ đen mặt nói: “Không phải tôi tiếc tiền mà là bị dì nhỏ của cô chọc tức, chị ta quả thực quá xảo quyệt!”

Thích Tiểu Giai yếu ớt nói: “Vừa rồi tôi đã nhắc nhở anh rồi, dì ấy chơi mạt chược rất lợi hại.”

“Tức chết tôi rồi, xem chị ta có thể ra vẻ được bao lâu, tôi không tin không thắng được chị ta!”

Phương Dạ xốc lại tinh thần tiếp tục cố gắng, nhưng mà vận bài của anh lại bắt đầu trở nên kém, sau liên tiếp bốn năm ván, thẻ đánh bạc anh nợ càng ngày càng nhiều!

Quản lý Hà thắng nhiều nhất, hai người kia cũng giành được nhiều, bọn họ cười đến sắp lệch hàm.

Một người bạn bài có chút ngại ngùng, cô ta cười nói: “Chàng trai, hôm nay cậu đã thua nhiều lắm rồi, hay là đến đây thôi nhé?”

Phương Dạ không phục nói: “Không được, tôi không tin tôi không ù được một lần, tiếp tục đi!”

Một người bạn bài khác nói: “Vậy số thẻ đánh bạc mà cậu nợ… có phải nên thanh toán trước không?”

“Sợ tôi không có tiền trả sao, được rồi, tôi cho các người nhìn số dư tài khoản.”

Phương Dạ rút điện thoại ra, ấn mở số dư tài khoản để mấy người họ nhìn qua, trên đó hiện rõ số dư tài khoản là ba mươi vạn!”

“Chậc chậc chậc, chàng trai được đấy, tuổi còn trẻ mà tích góp được nhiều tiền như vậy!” Bạn bài nhất thời nhìn anh với cặp mắt khác xưa.

Phương Dạ cười hắc hắc: “Đây chỉ là chút ít thôi, có bản lĩnh thì thắng hết đi, tôi hoàn toàn không để ý chút nào đâu.”

“Được, xem xem chút tiền này cậu có thể kéo dài được bao lâu!”

Tiếp tục đánh bài, mặc dù Phương Dạ rất có lòng tin nhưng vận bài của anh vẫn tệ như vậy, đừng nói đến địa ù ngay cả ù cũng là hy vọng xa vời!

“Ha ha ha ha ha, tôi lại ù rồi, một màu!”

“Cuối cùng cũng đến lượt tôi, tự bốc bài!”

“Lại ù rồi, ha ha ha ha…”

Thời gian dần trôi qua, Phương Dạ đã thua đến chết lặng rồi, nợ mọi người rất nhiều thẻ đánh bạc, ngay cả Thích Tiểu Giai ở bên cạnh cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh rồi.

Quản lý Hà và hai bạn bài kia căn bản là tay già đời chơi mạt chược rồi, hơn nữa bọn họ còn cùng giở trò mèo với nhau, đối phó với tay mơ như Phương Dạ rất dễ dàng và thích thú, muốn ù thế nào thì ù thế đấy, hơn nữa ù bé còn chê chướng mắt, toàn địa ù thôi!

Nhìn thấy sắc mặt quản lý Hà đắc ý dạt dào, Phương Dạ cảm thấy rất tức giận, nhưng vẫn không thể làm gì cô ta được.

Một người bạn bài trêu chọc nói: “Chàng trai, xem ra hôm nay nữ thần may mắn không đứng về phía cậu rồi, cho nên cậu biến thành tán tài đồng tử đó!”

“Nữ thần may mắn?”

Trong đầu Phương Dạ đột nhiên lóe lên một tia sáng!

Mình đúng là đầu heo, không phải vừa rồi giành được ba cái kẹo que may mắn sao, sao lại quên mất chúng chứ?

Quản lý Hà cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy xuống rồi: “Tán tài đồng tử sao, đây là vật biểu tượng cho cậu hử, tôi thích nhất là tán tài đồng tử đấy!”

“Không phải chị thích tán tài đồng tử mà là thích tiền tài của nó mới đúng!”

“Không quan trọng, dù sao chị đây cũng thích tất, ha ha ha ha ha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.