Siêu Cấp Shipper

Chương 316: Anh em là cả đời, nhưng đại ca thì không



Sau khi Phương Dạ đạp tên cao to một cái, những đàn em khác lần lượt rút dao ra xông lên, nhưng đều bị Giang Long ngăn lại.

“Chú em Phương, hôm nay chỉ là hiểu lầm, cậu tuyệt đối đừng manh động!”

Đám đàn em đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao đại ca lại sợ tên nhóc này.

Cho dù có giỏi cỡ nào thì cũng chỉ có một người, chúng ta mấy chục người cầm dao xông qua đó, cho dù có là gì cũng sẽ bị đâm nát!

Phương Dạ nói với vẻ mặt thản nhiên: “Bớt nói nhảm đi, mau đưa bà chủ của tôi ra, tôi sẽ tha cho các người một mạng, nếu không thì…”

Anh một đập tay một cái, chiếc bàn tròn bằng gỗ vững chắn lập tức vỡ vụn thành mạt cưa, khiến Di Lặc ở bên cạnh nhìn thấy mà đau lòng không thôi.

Đám đàn em đều bị dọa giật mình một cái, nếu cú đánh này mà đánh lên người mình, hậu quả chắc chắn sẽ không khác gì đứt gãy xương cốt…

Quần áo của Giang Long bỗng chốc đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, ông ta lập tức gọi: “Tụi mày mau đưa Tổng giám đốc Lương ra, nhanh lên, đừng có để anh tao xử lý rồi!”

Đàn ông thì phải co được duỗi được, Giang Long là đại ca, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.

“Biết rồi anh Long.” Hai tên đàn em vội vã chạy vào phòng trong.

Di Lặc thăm dò hỏi: “Chú em Phương, có chuyện gì vậy? Cậu và đại ca của tôi có mâu thuẫn sao?”

Phương Dạ giải thích: “Bà chủ dẫn tôi đến đòi nợ, nhưng anh của đại ca anh có mưu đồ bất chính với bà chủ của tôi, lúc nãy còn đuổi tôi xuống lầu, tôi nói vậy anh đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu, đã hiểu!” Di Lặc vội tỏ rõ lập trường: “Chú em, chuyện này tôi không hề biết gì cả!”

Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của Giang Long càng khó coi hơn.

“Tôi biết, nếu không anh cũng đã không dẫn tôi lên đây.” Đương nhiên Phương Dạ không trách Di Lặc.

Nói thật, anh cũng chẳng muốn lo cho cô nàng ngốc nghếch Lương Duyệt Tư kia đâu, nhưng nếu đã lên đây rồi, vậy thì tiện tay cứu cô ta một lần vậy.

Không đến một phút sau, hai tên đàn em dìu Lương Duyệt Tư đã say bí tỉ ra, váy trên người cô ta vẫn mặc đàng hoàng, hiển nhiên là Giang Đạt vẫn chưa làm gì được.

Sau khi Giang Long nhìn thấy thì thở phào một hơi, may quá may quá, chuyện vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.

“Anh tao đâu?”

Một tên đàn em trả lời: “Anh Long, chắc là vừa rồi Tổng giám đốc Giang bị cô gái này nôn lên người, bây giờ vẫn còn đang tắm ở trong phòng tắm!”

Phương Dạ đỡ lấy Lương Duyệt Tư, cô ta vẫn còn đang nói lung tung: “Tôi… Tôi không có say, rượu này ngon quá, cho… cho tôi thêm một ly nữa nào…”

Còn uống? Tôi mà đến trễ một bước, cô đã bị người ta ăn sạch sẽ rồi!

Phương Dạ bị mùi rượu nồng nặc trên người cô ta khiến cho nhíu mày, cô gái say khướt như mèo này, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng như băng trước đó.

Anh quay đầu nhìn về phía Giang Long: “Anh Long đúng không, nếu bà chủ của tôi đã không có việc gì, vậy chuyện này chấm dứt ở đây, nhưng tiền anh của anh nợ thì phải làm sao đây?”

Giang Long hiểu ý: “Chuyện này cậu cứ yên tâm, bây giờ tôi sẽ lập tức chuyển tiền vào tài khoản của bà chủ của cậu.”

Phương Dạ gật gật đầu: “Được, anh Di Lặc, làm phiền anh giúp tôi đưa hai người kia theo.”

Di Lặc hỏi: “Chú em, cậu không ở lại ăn lẩu sao?”

Phương Dạ thật cảm thấy cạn lời với anh ta, bất cứ lúc nào cũng chỉ biết ăn, Giang Long có tên đàn em dở hơi thế này, thật không biết là nên khóc hay nên cười.

“Hôm nay thôi đi, lần sau vậy.”

“Được rồi.” Di Lặc cũng không ép buộc, mỗi tay ôm một người rồi đi.

Cô thư ký nhỏ nhắn thì không nói, một tên mập gần một trăm ký như Tào Hoa thế mà lại nhẹ như không trong tay anh ta, có thể thấy được sức mạnh của anh ta thật sự rất kinh người!

Nhìn thấy Di Lặc ngúng nguẩy đi theo sau Phương Dạ xuống lầu, Giang Long ngồi trở lại ghế, ánh mắt lại trở nên u ám.

Không bao lâu sau, Giang Đạt quấn khăn tắm, nóng nảy chạy ra.

“Em trai, có phải cô gái kia chạy rồi không? Tụi em có thấy cô ta không?”

Giang Long bất lực nói: “Anh, cô ta đã bị thằng trẻ tuổi đi cùng cứu đi rồi.”

“Cái gì?” Giang Đạt đột nhiên nổi giận: “Sao em không cản bọn họ lại? Lần này để cô ta trốn được, lần sau sẽ rất khó có được cơ hội này, như vậy không phải là kế hoạch của chúng ta đổ sông đổ bể rồi sao?”

Giang Long nóng nảy nói: “Cấp dưới của cô ta, Phương Dạ là một người rất độc, chúng ta không thể giữ cậu ta lại, nhưng anh cứ yên tâm, để em giải quyết thằng nhóc đó rồi, chúng ta sẽ từ từ tính chuyện của Lương Duyệt Tư!”

Giang Đạt chỉ có thể đồng ý: “Được, tốt nhất là khiến cậu ta thịt nát xương tan!”

Giang Long lạnh mặt căn dặn đàn em: “Gọi điện thoại cho Lý Ưng, bảo hai anh em họ mau chóng trở về!”

“Vâng, anh Long!”

Giang Long cầm ly rượu trên bàn uống cạn một hơi, sau đó ném mạnh xuống đất…

Sau khi nhét ba người say khướt vào xe, Phương Dạ cười nói với Di Lặc: “Anh, hôm nay anh giúp tôi như vậy, có khi nào đại ca Giang Long của anh không vui, sau đó sẽ trút giận lên người anh không?”

“Yên tâm đi, tôi không sao đâu.” Di Lặc tuỳ tiện nói: “Đại ca là đại ca, anh em là anh em, mặc dù tôi là một người thô lỗ, nhưng vẫn phân biệt rõ thứ chủ yếu và thứ yếu vẫn!”

Phương Dạ hỏi: “Vậy ở trong lòng anh, ai là chủ yếu, ai là thứ yếu?”

Di Lặc không hề do dự nói: “Đương nhiên là anh em rồi, anh em là anh em cả đời, còn đại ca chưa chắc đã là đại ca cả đời.”

“Tại sao?”

“Rất đơn giản, đại ca là nghề có rủi ro cao, nói không chừng ngày mai sẽ bị người ta chém chết ở đầu đường, vậy không phải tôi sẽ phải đổi đại ca sao?”

Phương Dạ há hốc miệng, mẹ nó còn có kiểu suy nghĩ thế này sao, người ăn uống lâu năm quả nhiên là có suy nghĩ khác biệt, không giống người thường…

Sau khi lái xe đi rồi, Phương Dạ đột nhiên nói: “Đừng giả chết trên người phụ nữ nữa, tôi biết ông không say.”

Tào Hoa ngượng ngùng, chỉ đành ngồi dậy, mặc dù mặt ông ta đỏ bừng, nhưng thực ra vẫn còn rất tỉnh táo, dù sao ông ta cũng là ma men từng trải, nhiều kinh nghiệm.

“Chú em, không ngờ lại bị cậu nhìn thấu, thật là lợi hại!”

Lúc nãy vì để tránh phiền phức, ông ta đã tự mình lăn xuống dưới gầm bàn, đến cô thư ký yêu dấu cũng không thèm quan tâm.

“Chú em, dáng vẻ lúc nãy của cậu rất có khí phách, thế mà lại có thể chèn ép được Giang Long, thật là tuổi trẻ tài cao mà, khâm phục khâm phục!” Tào Hoa giơ ngón tay cái ra, không hề bủn xỉn mà nịnh nọt Phương Dạ.

Phương Dạ lạnh lùng liếc ông ta một cái, sau đó dừng xe lại bên đường.

Tào Hoa không hiểu gì: “Chú em, cậu đây là?”

“Nếu đã không sao, vậy thì tự gọi xe đưa thư ký về đi.”

“Được, được!” Tào Hoa bỗng nhiên hiểu ra, lập tức biểu lộ vẻ mặt dung tục mà đàn ông đều hiểu: “Tôi không làm phiền cậu và Tổng giám đốc Lương nữa, tạm biệt!”

Phương Dạ trừng ông ta một cái: “Ông ít nói lung tung đi, bây giờ tôi phải đưa cô ấy về nhà!”

“Hiểu rõ, hiểu rõ!” Tào Hoa không dám nói nữa, dìu cô nàng thư ký ra rồi gọi xe rời đi.

Sau khi đóng cửa xe, Phương Dạ gọi điện thoại cho Thẩm Tiệp: “Người đẹp, lúc nãy Tổng giám đốc Lương uống say, tôi muốn đưa thẳng cô ấy về nhà, phiền cô nói cho tôi biết địa chỉ của cô ấy.”

“Cái gì, Tổng giám đốc Lương say rượu?” Giọng của Thẩm Tiệp lập tức nâng cao lên, đến Phương Dạ gọi mình là người đẹp cô ta cũng chẳng so đo.

“Đúng vậy, say dữ lắm rồi, đến mức mẹ cũng chẳng nhận ra.” Phương Dạ đang nói, Lương Duyệt Tư mơ màng dựa đầu lên vai anh.

Mặt của Phương Dạ bị mái tóc ngắn của cô nàng chủ tịch chích đến ngứa ngáy, bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên mập mờ, nhưng rất nhanh đã tan thành mây khói.

“Này, cô cách xa tôi một chút, đừng có lợi dụng mà sàm sỡ tôi… Mẹ nó, cô muốn nôn thì xuống xe nôn, cô mà dám nôn trên xe tôi có tin tôi đánh cô không!”

Thẩm Tiệp ở bên kia điện thoại bị dọa đến giật nảy mình, cái tên to gan tày trời này… có khi nào đang đánh Tổng giám đốc Lương không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.