Siêu Cấp Shipper

Chương 329: Gặp một lần đập một lần



Bị bạn trai cũ bôi nhọ như vậy, trong phút chốc Mộ Tiểu Điệp tức đến mức run cả người.

“Triệu Khoát, anh, anh đừng ở đó nói linh tinh!”

“Nói linh tinh cái gì, chẳng lẽ điều tôi nói không phải sự thật sao?” Triệu Khoát càng nói càng hăng, nhìn thấy xung quanh có không ít người qua đường đã dừng lại hóng chuyện, anh ta dứt khoát nâng giọng lên vài tông: “Không tin thì để mọi người đến phân xử, người sáng suốt vừa nhìn là biết xảy ra chuyện gì, người phụ nữ chê nghèo yêu giàu!”

Phương Dạ lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Anh nói linh tinh đủ chưa?”

“Làm sao, tôi đụng chạm đến chỗ đau của bạn gái anh, chướng mắt rồi phải không?” Triệu Khoát đắc ý nói: “Thằng nhóc, đừng tưởng lái con xe khủng là tôi sẽ sợ anh, đây là ở trên đường phố, nhiều người đang nhìn vào, anh có thể làm gì tôi?”

Đối với những kẻ hèn hạ mặt còn dày hơn cả tường thành này, Phương Dạ tất nhiên có cách đối phó.

Anh cũng không phí lời, trực tiếp cầm nửa viên gạch từ bồn hoa bên cạnh. Sau khi nhìn thấy vậy, sắc mặt Triệu Khoát thay đổi lớn: “Anh, anh muốn làm gì, bây giờ là xã hội pháp chế, đánh người là phạm pháp!”

Dáng vẻ Phương Dạ vẫn dửng dưng nói: “Anh nói rất đúng, nhưng nếu tôi chỉ là trượt tay, chắc không có vấn đề gì lớn đâu?”

Nói xong, anh bèn giơ viên gạch lên.

Triệu Khoát sợ tới mức liên tục lùi về sau, anh ta mạnh miệng hét lên: “Anh đừng làm bừa, nếu như đập trúng tôi, mọi người đều có thể giúp tôi làm chứng, thằng nhóc anh cố ý đánh người!”

Mộ Tiểu Điệp cũng bị động tác của Phương Dạ doạ, cô ấy vội vàng khuyên bảo: “Phương Dạ, loại người này không để ý đến anh ta là được rồi, nhất định đừng phạm pháp!”

Phương Dạ cười: “Yên tâm, tôi là người tốt tuân thủ pháp luật, có điều anh ta vậy mà dám bôi nhọ bạn gái tôi trước mặt mọi người, dạy dỗ anh ta một chút là điều nên làm.”

Triệu Khoát thấy đối phương không dám động thủ, sống lưng anh ta thẳng lên không ít, anh ta lớn tiếng ồn ào: “Một kẻ con nhà giàu miệng còn hôi sữa còn dám dạy dỗ tôi? Cũng không nhìn lại xem mình là ai, không phải ông đây xem thường anh, có bản lĩnh thì dựa vào đầu óc, ông đây tuyệt đối không trốn tránh, tới đi?”

“Được!”

Phương Dạ không nói nhiều đã ném viên gạch đi.

Chết tiệt, thằng nhóc này làm thật!

Thấy viên gạch đang bay tới, Triệu Khoát miệng thì hung hăng càn quấy, thân thể lại vô cùng thành thật, anh ta ngay lập tức vô thức ngồi xổm xuống né tránh.

Viên gạch bay lướt qua đầu Triệu Khoát, mang theo sức gió mạnh mẽ làm anh ta đau cả tai, may là mục tiêu của Phương Dạ vốn dĩ không phải anh ta, mà là con xe BMW mới toanh phía sau…

Xoảng xoảng!

Sau khi một âm thanh lớn vang lên, cửa bên phó lái của BMW đã lõm vào, đến kính cũng bị vỡ toang, doạ cho đám quần chúng ăn dưa gần đó kêu hét liên hồi.

Triệu Khoát quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa thì tức đến nổ phổi.

“Tên chó chết, sao anh lại đập xe của tôi, tôi mới lái chưa được một năm!”

Phương Dạ cười: “Không phải chỉ là chiếc xe BMW sao? Tôi bồi thường là được.”

Anh mở túi đeo bên người, lấy ra mấy cục tiền mới ném cho đối phương: “Đây là năm mươi nghìn tệ, đủ cho anh đi sửa xe!”

Mặc dù năm mươi nghìn tệ sửa xe là thừa tiền, nhưng Triệu Khoát ghê tởm giống như ăn một bãi phân vậy, đây là một con xe mới, bình thường bản thân mình coi nó như vợ mà bảo vệ, cách ba năm ngày lại mang đi rửa sạch một lần, nhưng bây giờ bị người khác đập đến suýt thành xe vứt đi, nói xem có tức không?

“Anh, anh đừng tưởng có mấy tờ tiền rách thì muốn làm gì thì làm, trên thế giới này người giàu hơn anh còn nhiều!”

“Rất xin lỗi, có tiền chính là muốn làm gì thì làm.” Phương Dạ cười: “Có bản lĩnh thì cũng đạp xe của tôi đi, chỉ cần anh bồi thường nổi, tôi sẽ không để ý.”

Trong chốc lát Triệu Khoát tức đến nói không nên lời, đùa gì vậy, chiếc xe này hơn ba trăm vạn, nếu thật sự đạp một bên cửa, đoán chừng bán chiếc xe yêu dấu của mình đi cũng không đủ bồi thường!

“Anh được lắm, chúng ta chờ mà xem!”

Triệu Khoát không biết phải làm sao, anh ta chỉ có thể nhận thua trước, dưới cái nhìn của hàng trăm con mắt, cảm giác mặt mũi mình sắp mất hết rồi.

Phương Dạ lại cảnh cáo một câu: “Còn nữa, nếu lần sau lại tới quấy nhiễu bạn gái tôi, tôi gặp một lần đập xe của anh một lần, tuyệt đối sẽ không phí lời với anh!”

Bây giờ Triệu Khoát dám giận không dám nói, chỉ có thể nhặt năm mươi nghìn tệ lên, sau đó lái xe chuồn mất.

Mộ Tiểu Điệp có chút tiếc năm mươi nghìn tệ kia, cô ấy hạ thấp giọng nói: “Phương Dạ, lúc nãy cậu hù doạ anh ta một chút là được rồi, cần gì phải làm khó vậy, năm mươi nghìn tệ có thể mua hai chiếc xe trong nước!”

Phương Dạ không hề để ý nói: “Con người tôi có thù tất báo, anh ta dám sỉ nhục bạn gái tôi, tôi bèn lấy tiền sỉ nhục anh ta, xem ai không chịu nổi trước.”

Mộ Tiểu Điệp nghi ngờ nói: “Thì ra cậu thật sự là con nhà giàu?”

“Đương nhiên không phải, cha mẹ tôi chỉ là công nhân bình thường mà thôi.” Phương Dạ diễn bộ dáng đau khổ: “Thực ra năm mươi nghìn tệ đấy là tiền trích phần trăm tôi bán nước hoa, vừa nãy lúc ném đi, lòng tôi đau như cắt…”

Mộ Tiểu Điệp nhìn biểu cảm của anh không giống nói dối, lại có thể tin là thật: “Cảm ơn vừa nãy cậu giúp tôi giải vây, cậu yên tâm, số tiền đó tôi sẽ trả lại cho cậu, bây giờ chuyển luôn!”

Cô ấy là át chủ bài của quầy bán nước hoa, đương nhiên có thể lấy ra được năm mươi nghìn tệ.

“Đừng đừng đừng, lúc nãy tôi nói đùa thôi, tuy rằng không phải con nhà giàu, nhưng năm mươi nghìn tệ đối với tôi không là gì cả.”

“Không được, cậu vì giúp tôi mới đập xe, đương nhiên số tiền đó không thể để cậu chi!”

“Tôi nói không cần là không cần, chị mà còn nhất quyết vậy nữa, vậy tôi sẽ chọn không làm bạn với chị nữa!” Phương Dạ nghiêm mặt: “Còn nữa, buổi tụ họp bạn bè tí nữa mong chị nhờ người khác, tôi không đi nữa.”

Mộ Tiểu Điệp chỉ có thể nhường một bước: “Được được được, không cần thì không cần, cậu đừng tức giận.”

Cô ấy lại nói: “Đúng rồi, lúc nãy quên không hỏi cậu, chiếc xe này là của cậu thật sao?”

“Đương nhiên… Không phải!” Phương Dạ cười: “Đây là xe của Tổng giám đốc Lương.”

“Chẳng trách lại quen mắt như vậy, thì ra là xe của tổng giám đốc Lương.” Mộ Tiểu Điệp kỳ lạ hỏi: “Vậy xe của cô ta tại sao… Bị cậu lái đi?”

Phương Dạ không biết làm sao mà chìa tay ra: “Bởi vì bây giờ tôi là tài xế của cô ta.”

Mộ Tiểu Điệp gật đầu: “Thì ra là vậy, vậy cậu có thể nói cho tôi biết, quan hệ giữa hai người rốt cuộc là gì, vì sao hôm qua Tổng giám đốc Lương tự chạy đến đưa canh gà cho cậu?”

Phương Dạ cười: “Rất đơn giản, bởi vì cô ta có việc nhờ chị họ tôi, mà mang canh đến là yêu cầu của chị họ tôi, vậy nên… Ha ha ha.”

Mộ Tiểu Điệp tiếp tục hỏi rõ ngọn nguồn: “Vậy chị họ cậu có lai lịch gì, lại có thể khiến Tổng giám đốc Lương có việc muốn nhờ?”

“Điều này… Điều này… Dù sao chị chỉ cần biết chị ấy rất lợi hại là được.”

Lời này của Phương Dạ ngược lại không sai, Dương Lâm là thư ký kiêm quản gia tư nhân trong cuộc sống của anh, làm việc quả thật rất lợi hại.

Thấy dáng vẻ Mộ Tiểu Điệp tò mò, dường như vẫn còn muốn hỏi, Phương Dạ vội nhắc nhở: “Đúng rồi, không phải chúng ta còn phải tham gia buổi tụ họp bạn bè sao, đến giờ rồi phải không?”

“Đúng vậy!” Mộ Tiểu Điệp bừng tỉnh: “Chết rồi, sắp đến bảy giờ rưỡi rồi, nếu đến muộn, lớp trưởng chắc chắn sẽ nhắc tôi mãi mất!”

“Vậy chị còn không mau lên xe?”

“Ồ, được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.