Siêu Cấp Shipper

Chương 338: Bình thường tôi không nói cho ai biết đâu



Nếu không phải sắp đến giờ rồi, đoán chừng mấy người còn có thể trò chuyện rất lâu.

Nhìn thấy các cô tiếp viên hàng không cuối cùng cũng lưu luyến tạm biệt rời đi, tâm trạng của Lương Duyệt Tư cũng đỡ hơn một chút, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chắc hẳn cô ta cũng bị trầm cảm mất.

Phương Dạ cười hì hì nói: "Tổng giám đốc Lương, có chơi có chịu, khi nào đến Hawaii cô đừng đợi đến giờ chót lại quay xe nhé?"

Lương Duyệt Tư tỏ vẻ không muốn nói chuyện với anh, chỉ hung hăng hừ một tiếng.

Rất nhanh đã đến lúc lên máy bay, vào lúc xếp hàng kiểm tra an ninh, Lương Duyệt Tư bỗng nhiên bị người ta đụng trúng từ phía sau, suýt chút đã làm rơi điện thoại xuống đất.

Cô ta quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào đằng sau lại có thêm một người đàn ông mặc áo sweater, còn cô gái ban đầu đứng sau cô ta lại bị chen hàng, vẻ mặt cô gái đó trông như đang rất tức giận nhưng không dám nói gì.

Vào lúc người đàn ông mặc áo sweater đeo tai nghe bluetooth thấy Lương Duyệt Tư trừng mắt nhìn mình, anh ta cũng lập tức trừng mắt lại nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người ta chen hàng bao giờ sao?"

Lương Duyệt Tư lạnh lùng nói: "Chen hàng còn ngang ngược nữa à, hơn nữa vừa rồi anh còn đụng vào tôi đó!"

Người đàn ông áo sweater thấy cô ta xinh đẹp bèn cợt nhả nói: "Cô nàng, tôi chen ngang trước mặt cô ta chứ không phải chen trước mặt cô, người ta còn không lên tiếng thì liên quan cái rắm gì đến cô?"

Những lời này của đối phương có ý trêu chọc rất rõ ràng, khiến Lương Duyệt Tư giận run người.

Hôm nay đúng là không nên ra khỏi cửa mà, bản thân cô ta vừa mới bị Phương Dạ chọc cho tức chết xong, bây giờ lại có một gã thô tục trêu ghẹo trắng trợn như vậy, tưởng Lương Duyệt Tư cô ta dễ ức hiếp vậy sao?

Cô ta lạnh lùng nói: "Cho anh mười giây để xin lỗi, sau đó cút xuống cuối hàng cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi nhân viên đến đó!"

Người đàn ông áo sweater cũng không thèm quan tâm, tiếp tục kêu gào: "Thích gọi thì gọi đi, cô có bằng chứng chứng minh tôi chen hàng không, cô hỏi bọn họ thử đi, vừa rồi ai nhìn thấy anh đây chen hàng?"

Anh ta tùy ý chỉ tay, các hành khách phía sau rõ ràng không muốn gây phiền toái, tất cả đều cúi đầu không nói gì, ngay cả cô gái bị chen hàng cũng im lặng giống vậy.

Người đàn ông áo sweater nhìn thấy phản ứng của bọn họ xong lại càng hống hách hơn: "Nhìn thấy chưa cô nàng, đừng tưởng mình xinh đẹp thì có thể đổi trắng thay đen, có câu nói thế nào nhỉ, công bằng đúng sai ai nấy đều tự biết rõ, hahahaha!"

Nhìn thấy dáng vẻ cười ha hả đắc ý của đối phương, Lương Duyệt Tư lại càng giận dữ hơn, cô bỗng nhấc chiếc giày cao gót hung hăng giẫm lên chân người đàn ông áo sweater đó.

"Ui đau!"

Cô ta giẫm vừa nhanh vừa mạnh, cộng thêm gót giày cực kỳ nhọn, lập tức khiến cho người đàn ông áo sweater đau đớn toát mồ hôi hột, không ngừng kêu rên thảm thiết.

Khó khăn lắm mới đợi được cảm giác đau đớn dịu lại, anh ta quát Lương Duyệt Tư: "Con đàn bà điên này, cô biết cô giẫm đau cỡ nào không?"

"Biết đau là đúng rồi." Lương Duyệt Tư cười lạnh nói: "Nếu còn không đi nữa, tôi sẽ giẫm anh thêm một cái nữa đó!"

"Đồ điên, mẹ kiếp tôi cho cô giẫm!"

Người đàn ông áo sweater tức giận không chịu được, định tát về phía về gương mặt xinh đẹp của Lương Duyệt Tư.

Với khoảng cách gần như vậy hoàn toàn không thể tránh kịp, vào lúc Lương Duyệt Tư sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, một cánh tay bỗng nhiên giơ ra từ phía sau cô ta, vung tay lên bắt lấy cổ tay của người đàn ông áo sweater.

Phương Dạ khẽ ra sức một chút, người đàn ông áo sweater lập tức kêu rên thảm thiết: "Đau đau đau đau, mau bỏ tay ra, gãy rồi gãy rồi..."

Vẻ mặt Phương Dạ lạnh lùng nói: "Xin lỗi bà chủ của tôi ngay, sau đó cút!"

Lương Duyệt Tư chợt đỏ mặt, bởi vì cô ta cảm thấy Phương Dạ bây giờ... rất nam tính!

Người đàn ông áo sweater khóc lóc chảy nước mắt nói: "Xin... xin lỗi người đẹp tôi sai rồi, tôi không nên chen hàng..."

"Cút đi!"

Phương Dạ buông tay ra, người đàn ông áo sweater không dám hó hé gì, lập tức sợ sệt xuống cuối hàng đứng.

Sau khi đuổi tên khốn đó đi, anh cũng không nói gì, lại quay người về chỗ tiếp tục xếp hàng.

Lương Duyệt Tư chần chừ một lúc, sau cùng vẫn nói khẽ: "Cảm ơn anh đã giúp tôi."

Phương Dạ không ngoảnh đầu lại, nói: "Không cần cảm ơn, tôi là thư ký nam thân cận của cô, đương nhiên phải bảo vệ cô chu đáo, nhận lương làm việc cũng là chuyện hiển nhiên mà."

Lương Duyệt Tư lại hỏi: "Vừa rồi anh ra tay nhanh thật, anh đã từng học võ sao, học Free Boxing hay là Judo?"

"Không phải."

"Vậy là cái gì?"

"Hàng Long Thập Bát Chưởng." Phương Dạ thần bí nói: "Bình thường tôi không nói cho ai biết đâu, nhớ giữ bí mật giúp tôi đó!"

"Sao anh không nói anh biết Quỳ Hoa Bảo Điển luôn đi?"

"Còn phải nói, tôi biết Quỳ Hoa Bảo Điển thật đó, nhưng cô yên tâm, cả đời này của tôi chắc chắn sẽ không luyện đâu!"

"..."

Sau khi lên máy bay, Lương Duyệt Tư nhìn ghế ngồi trong khoang phổ thông sau đó liên tục lắc đầu.

So với khoang hạng nhất, quả thật chỗ ngồi này quá chật hẹp, hơn nữa chỗ để chân rất nhỏ, ngồi trên ghế mười tiếng thế này thực sự như đang hành hạ cô ta.

Phương Dạ thấy vẻ mặt đầy chán ghét của cô ta, anh không nhịn được mỉa mai nói: "Tổng giám đốc Lương, nếu cô không thích ngồi khoang phổ thông vậy thì tại sao không thuê Gulfstream của tôi tiếp nữa đi?"

Anh nói chuyện nhanh quá, hoàn toàn không chú ý đến mình đã lỡ lời.

May mà Lương Duyệt Tư không tin chuyện này, cô ta trợn mắt nhìn anh nói: "Có thể biết xấu hổ chút được không, lại còn Gulfstream của anh nữa, đó rõ ràng là của chủ tịch Dương chị họ của anh!"

Phương Dạ ngượng ngùng cười nói: "Khụ, chị họ tôi thương tôi như vậy, đồ của chị ấy cơ bản cũng là đồ của tôi, nói như vậy cũng đâu có sai."

"Cho dù không sai, Gulfstream đó cũng không phải nói sai là sai, chưa kể tiền thuê, chỉ tính chi phí một lần khứ hồi đã đủ để tôi đau lòng rồi, vốn lưu động trong sổ của tập đoàn Tư Vũ đã không còn nhiều nữa, đương nhiên tiết kiệm được bao nhiêu thì phải cố gắng tiết kiệm." Lương Duyệt Tư lạnh lùng nói: "Cũng coi như anh may mắn, lần trước nếu không phải đón ngài George, bây giờ hẳn là anh vẫn còn bán đồ lót nữ đó!"

Tuy cô ta nói nhỏ, nhưng cũng đủ cho người bên cạnh nghe rõ, bỗng chốc có nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn sang.

Phương Dạ chợt đỏ mặt, nói: "Không phải đã nói sẽ không nhắc chuyện này nữa sao, con người cô làm sao vậy, lẽ nào tôi không cần sĩ diện sao?"

Lương Duyệt Tư khẽ cười nói: "Có gì ghê gớm đâu chứ, dù sao da mặt anh cũng dày như mặt tường mà, thản nhiên đối mặt là được."

Phương Dạ uy hiếp nói: "Cô còn khiêu khích tôi nữa, có tin tôi gọi điện thoại nói cho giáo sư Vạn biết chuyện ở khách sạn không?"

Lương Duyệt Tư chỉ đành chịu thua: "Được được được, không nhắc thì không nhắc."

Thấy đã sắp đến giờ cất cánh, cô ta dứt khoát đeo bịt mắt lại nghỉ ngơi, hôm qua sau khi ký hợp đồng xong, cô ta vui mừng quá nên cả đêm không chợp mắt được.

Suốt dọc đường không nói lời nào, đợi máy bay đến sân bay quốc tế Honolulu, bởi vì lệch múi giờ nên lúc này đúng lúc là buổi trưa, Lương Duyệt Tư bước ra khỏi sân bay, sau khi nhìn thấy cảnh tượng biển trời nguy nga tráng lệ, bao mệt mỏi trên đường đi lập tức tan biến hết.

Nhìn đủ kiểu người qua lại xung quanh, Phương Dạ nhìn đến say sưa, đương nhiên anh không có hứng thú gì với đàn ông, ánh mắt chỉ tập trung vào các cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh trên đường.

Vóng dáng Lương Duyệt Tư cao gầy, gương mặt đẹp đẽ, thu hút rất nhiều sự chú ý của những người đàn ông nước ngoài, trừ những người đàn ông trung niên bụng phệ ra, trong đó không thiếu những chàng trai trẻ đẹp xuất chúng.

"Hừ, may mà đàn ông không có mắt thẩm mỹ trên đời này chỉ chiếm thiểu số." Cô ta thản nhiên lườm Phương Dạ một cái.

Vào lúc Phương Dạ đang được mở mang tầm mắt, muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi đi khoe với các anh em, một chiếc Lincoln màu đen từ từ dừng lại bên đường.

Sau khi cửa xe được mở ra, một ông cụ tóc bạc mặc áo đuôi tôm bước đến trước mặt Lương Duyệt Tư, khom người thật thấp nói: "Cô Lương, cậu Hoắc bảo tôi đến đón cô, mời cô lên xe."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.