Siêu Cấp Shipper

Chương 348: Tôi muốn làm lại lần nữa



Phương Dạ cười hi hi: “Ông có muốn một cái không?”

Khóe miệng râu quai nón giật giật: “Không cần đâu, cám ơn.”

Ông ta cảm thấy mình cũng đã quá nhạy cảm rồi, trên lầu có hàng loạt khẩu súng đang chĩa vào nhau, còn có thể giở trò gì?

Vừa rồi râu quai nón đứng rất gần, và thành thật mà nói, Phương Dạ thực sự nghĩ đến việc xông ra và khống chế ông ta, nhưng cuối cùng anh cũng đã kiếm chế lại được.

Bởi vì cái tên nhóc Hoắc Vũ đó vẫn đang vững vàng ngồi ở đối diện, cho đến bây giờ anh vẫn chưa đoán ra được rốt cuộc ai mới là kẻ đầu não thực sự.

Lỡ như tên râu quai nón chỉ là đàn em mà thôi, thì đối với anh mà nói không phải là sẽ rất gay go hay sao, Giác Khải cản súng đạn thông thường thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn đối đầu với súng bắn tỉa cỡ lớn thì có hơi trầy trật...

Phương Dạ bí mật liếc nhìn Hoắc Vũ một cái, xé giấy gói kẹo rồi cho kẹo vào trong miệng, sau đó ấn nút kích hoạt bàn xoay của Nga.

Vù!

Sau khi bàn xoay đạt đến một tốc độ nhất định, quả bóng bật ra với tốc độ cao và nhảy liên tục ở trong đĩa, hầu như tất cả mọi người đều tập trung vào đó, thậm chí trái tim của Lương Duyệt Tư còn muốn chạy lên tới cổ họng.

Không nói đến bọn họ, ngay cả bản thân Phương Dạ cũng có chút lo lắng, nhưng trên mặt vẫn phải làm ra ra vẻ bình tĩnh.

Cạch cạch bụp!

Quả bóng nhỏ nhanh chóng dừng lại, không chút nghiêng lệch dừng lại ngay đúng ô số 0...

Mẹ ơi!

Khóe miệng râu ria run lên một hồi, mẹ nó này lượt đầu tiên đã quay đúng số 0 rồi, vậy thì còn chơi cái khỉ gì nữa?

Bây giờ phải làm sao đây, giờ lật lọng bảo anh tiếp tục, hay giữ lời hứa tha cho con dê béo này ra đi?

Vào đúng lúc râu quai nón đang vô cùng phân vân, Phương Dạ đột nhiên đập mạnh vào bàn một cái: “Chết tiệt, vận may hôm nay thật là quá kém, vậy mà lại quay vào một quả trứng, vòng này có thể không tính không?”

Lương Duyệt Tư và những hành khách khác lập tức bối rối, khuôn mặt của nhóm hải tặc cũng đầy dấu chấm hỏi.

Râu quai nón nghi ngờ: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ đấy, có phải là ông còn chưa tốt nghiệp tiểu học nên năng lực lĩnh hội mới kém như vậy không?” Phương Dạ bất cần nói: “Tôi nói vòng này không tính, tôi muốn quay lại lần nữa!”

Râu quai nón gần như cảm động muốn rơi nước mắt, một cậu thanh niên tốt bụng biết bao, hiểu chuyện đến nhường nào...

Phương Dạ không ngại chuyện thêm lớn, lại bổ sung thêm một viên đạn nữa: “Như vậy đi, để tăng tỷ lệ trúng thầu của tôi, số lượng của những vị khách quý khác sẽ được tính trên đầu tôi, không có vấn đề chứ?”

“Hoàn toàn không có vấn đề!” Râu quai nón cười toe toét, nước mũi suýt chút nữa là cũng trào ra.

Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ Phương Dạ có nhiều tiền như vậy hay không, dù sao anh cũng là khách vip của Sao Xanh, hơn nữa cho dù đối phương dám lừa ông ta thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, dù sao cũng không lỗ được...

Hoắc Vũ cũng nhìn tình địch này bằng con mắt khác, vừa đoán xem rốt cuộc anh là con trai của vị đại gia nào, vừa dùng máy truyền tin để gửi tin nhắn cho Phong Bá: “Đã thành công chưa?”

Phong Bá nhanh chóng đáp lại: “Đang tấn công vào phòng, bọn họ không thể chống đỡ được nữa rồi!”

Nhìn thấy câu trả lời của ông ta, tâm trạng của Hoắc Vũ đã thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần chiếm được phòng của thuyền trưởng, kế hoạch của anh ta xem như là đã thành công được hơn một nửa rồi

Việc còn lại là chỉ cần chiêm ngưỡng giờ chết của tình địch mà thôi!

Trên bàn đánh bạc, bàn xoay của Nga từ từ dừng lại, quả bóng đã gắng hết sức lăn qua lăn lại mấy vòng cuối, rồi cuối cùng lại ngoan cố dừng lại ở số 0 tiếp tục...

Ôi con mẹ nó!

Râu quai nón giận dữ vò đầu bứt tai, dòn Phương Dạ cũng giả vờ tỏ ra phẫn nộ.

“Lần này cũng không tính, tôi quay lại lần nữa!” Anh xắn tay áo tức giận nói: “Tôi không tin cái thử quỷ quá này còn có thể ra trứng nữa, muốn cướp tiền của tôi đúng không?”

Râu quai nón bức bối nghĩ: “Thật ra tôi cũng không tin...”

Trong khi màn kịch ở sòng bạc vẫn đang tiếp tục diễn, phòng của thuyền trưởng đã trở thành một địa ngục trần gian.

Người của Phong Bá đập vỡ kính cửa sổ, ném hơn chục bình lửa vào đó, căn phòng khổng lồ lập tức bị bốc cháy thành một biển lửa, bảy tám tên lính canh gào khóc thảm thiết, trong nháy mắt đã không còn một tiếng động gì nữa.

Một số đàn em cầm bình cứu hỏa trên tay và lao vào, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa còn lại, chỉ để lại một vài xác chết đang cháy dở trên mặt đất, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng của thuyền trưởng.

“Phong Bá, không tìm thấy mục tiêu, phải làm sao bây giờ?”

Phong Bá có kinh nghiệm dày dặn, lập tức nghĩ tới một khả năng: “Tìm kiếm chung quanh, ở đây có thể có mật thất!”

“Vâng!”

Chẳng mấy chốc, bọn họ tìm thấy một cánh cửa kim loại ẩn trong một góc khuất khó phát hiện ra được, nó còn được điều khiển bằng khóa điện tử.

Một tên cấp dưới thành thạo kỹ thuật bẻ khóa liền lấy ra một chiếc máy tính bảng đặt làm riêng ra, anh ta dán một miếng sắt vào ổ khóa điện tử, rồi kết nối với máy tính “cạch cạch cạch” một loạt thao tác.

Trong vòng chưa đầy mười giây, khóa điện tử phát ra ánh sáng màu xanh lục rồi “cạch” một tiếng mở ra.

Tên đàn em này hơi sửng sốt, bởi vì anh ta hoàn toàn không có bẻ khóa điện tử, nó tự mình mở ra đấy!

Ngay khi anh ta định cảnh báo, thì từ khe cửa đột nhiên lăn ra một quả cầu nhỏ màu bạc, lăn thẳng đến chân anh ta.

“Không ổn rồi, đó là...”

Phong Bá sợ tới mức thất kinh hồn vía, đáng tiếc là ông ta còn chưa kịp phản ứng gì thì quả cầu nhỏ đã nổ tung, vô số mảnh kim loại bằng bạc bắn ra, đâm tất cả những người gần đó thành một tổ ong vò vẽ. Những người xui xẻo này thậm chí còn không kịp gào lên một tiếng thảm thiết nữa!

Khi những người canh gác bên ngoài căn phòng nhận ra có chỗ nào không ổn và xông vào, Phong Bá và những người khác đã nằm trên mặt đất, thoi thóp như sắp chết.

Khi bọn họ đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì diễn ra, thì cánh cửa bí mật đột nhiên mở ra, một người phụ nữ gợi cảm cầm hai khẩu súng trên tay thổi huýt sáo rất lả lơi.

Trước khi nhóm người kịp phản ứng lại, viên đạn đã bắn xuyên tim họ, nối gót theo chân của những người đồng đội.

Khương Nhan làm một vài động tác xinh đẹp, sau đó hai khẩu súng biến mất không còn tăm tích giống như là mới sử dụng phép thuật, cô ta mặc một chiếc sườn xám lưng cao màu đỏ rượu, mang đôi giày pha lê cao mười phân bước ra khỏi mật thất. Sau lưng là một ông già tóc trắng mập mạp đi theo, đánh giá từ bộ đồng phục, chắc ông ta là thuyền trưởng của du thuyền Gloria.

Thuyền trưởng vẫn đang cầm một chiếc hộp có khóa còng trên tay, ông ta thận trọng hỏi: “Cô Khương, chúng ta ở trong mật thất chờ cứu viện đến có phải là sẽ tốt hơn không?”

“Không cần, viện binh sẽ tới ngay thôi.” Khương Nhan dùng mũi giày nhẹ nhàng đẩy thi thể của Phong Bá ngửa mặt lên,chỉ nhìn thấy trên mặt ông ta dày đặc kim bằng bạc, ngay cả hốc mắt cũng bị ra đâm tang hoác. Thuyền trưởng nhìn thấy suýt chút nữa đã nôn mửa rồi.

Khương Nhan lật cổ tay, trong tay còn có một chiếc điện thoại di động tinh xảo, sau khi chụp vài bức ảnh cận cảnh của Phong Bá, một loạt thông tin nhanh chóng được làm mới.

Phong Vu Ninh, người Trung Quốc, sinh năm 1966, quân nhân Mỹ đã giải ngũ, thành thạo kỹ thuật đấu súng và bom mìn, hiện sống tại trang viên của nhà học Hoặc, tại đảo Oahu, Hawaii...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.