Siêu Cấp Shipper

Chương 350: Bệnh nhân bệnh ảo tưởng nghiêm trọng



Đàn em lại nhắc nhở: “Đại ca, thằng nhóc này giàu như vậy, dứt khoát để cậu ta chuyển vài tỷ qua thì chẳng phải chúng ta cái gì cũng có rồi sao?”

Tên râu quai nón trừng cậu ta một cái, thấp giọng nói: “Cậu ta là người có số mệnh được quỷ thần phù hộ, để đảm bảo sự an toàn trên biển sau này, vẫn là ít động đến cậu ta thì hơn, nếu không sẽ có báo ứng, chẳng lẽ vòng xoay lúc nãy vẫn chưa đủ chứng minh vấn đề sao?”

Nghĩ tới chín lần quay vào ô số 0 lúc nãy, đàn em cũng sợ đến rụt cả cổ. Cậu ta không sợ đao thật kiếm thật, nhưng đối với những chuyện quỷ thần như có như không đó, quả thật khiến cậu ta sợ đến run người.

Bây giờ tên râu quai nón đã không có suy nghĩ thú vui xấu xa gì nữa, ông ta trực tiếp bảo những vị khách kia chuyển tiền ngay tại chỗ. Vào lúc họ chuẩn bị xếp hàng, đột nhiên trong máy thông báo tin tức truyền đến âm thanh hoảng loạn kinh sợ.

“Đại ca, đột nhiên trên thuyền xuất hiện một đám nhân viên vũ trang không rõ lai lịch, đuôi tàu đã không giữ nổi rồi, tổn thất nặng nề, hơn nữa từ màn hình giám sát có thể thấy, họ đã đến rất gần sòng bạc rồi!”

“Cái gì?” Tên râu quai nón vô cùng hoảng sợ: “Vị trí hiện giờ của họ đang ở đâu?”

“Các anh em đang dựng tuyến phòng ngự ở boong tàu số ba mươi mốt phía tây, số người của họ không nhiều, nhưng trang bị của họ tốt hơn chúng ta, lựu đạn pháo sáng cái gì cũng có, hoả lực vô cùng mạnh…”

Đùng đùng!. Google‎ 𝗻ga𝔂‎ 𝑡ra𝗻g‎ --‎ 𝑡rùm𝑡r𝘂𝔂ệ𝗻﹒V𝗻‎ ‎ --

Đang nói thì đột nhiên trong máy thông báo tin tức truyền đến âm thanh cực lớn, sau đó là tiếng sột soạt, nếu không ngoài dự kiến thì phòng lái cũng đã bị chiếm rồi…

“Khốn kiếp!”

Sắc mặt tên râu quai nón tái xanh, ông ta giận dữ đập máy thông báo tin tức xuống đất, sau đó nhấc đôi ủng da một phát dẫm nát tan!

“Các anh em, đi theo tôi!”

Ông ta bắt lấy súng trường tự động mà đàn em ném đến, kéo chốt an toàn của súng răng rắc một tiếng, sau đó đưa theo đám hải tặc hung bạo xông ra cửa lớn sòng bạc.

Nhưng họ nằm mơ cũng không ngờ tới, lúc này mười mấy nhân viên vũ trang đã đứng ngoài cửa lớn, trên đầu mỗi người đều trang bị thiết bị thăm dò hình ảnh nhiệt đầy cảm giác khoa học kỹ thuật.

“Nổ súng!”

Người đội trưởng trung niên ra lệnh một tiếng, mọi người đều không chút do dự bóp cò, hơn chục ngọn lửa đạn điên cuồng hướng về phía cửa lớn, làm nó có trăm nghìn lỗ thủng!

Vô số đạn lạc bay loạn khắp nơi trong sòng bạc, doạ các hành khách sợ tới mức vội nằm sấp trên mặt đất, đến Hoắc Vũ cũng trốn ra sau bàn đánh bài, mà Phương Dạ xông đến bên cạnh Lương Duyệt Tư, ép người đang hoảng sợ là cô ta xuống đất.

“Ngừng bắn!”

Mười giây sau, người đội trưởng trung niên giơ nắm đấm lên, vậy mà cơn bão kim loại đã dừng lại, mà cửa lớn tan nát của sòng bạc cũng ầm ầm sụp đổ, đập bay lên rất nhiều bụi.

“Tiến vào, chú ý tốt nhất đừng làm hại đến hành khách!”

“Rõ!”

Người đội trưởng trung niên bước vào sòng bạc, họ giơ súng trường tự động lên, khuôn mặt vô cảm bước qua ba mươi sáu thi thể trên mặt đất.

“Cậu chủ, bây giờ nên làm thế nào?”

Một tên đàn em cũng đang trốn sau bàn đánh bài cẩm thạch thấp giọng hỏi.

“Còn có thể thế nào, những tên này giết người không chớp mắt, mười phần thì có đến tám chín phần là lính đánh thuê mà thuyền trưởng mời đến, chúng ta chỉ có thể liều mạng một phen mới có con đường thoát!” Hoắc Vũ từ tốn nói: “Chúng mày nổ súng thu hút sự chú ý, tao đi bắt mấy vị khách quý làm con tin.”

“Vâng cậu chủ!”

Mấy tên đàn em đột nhiên đứng dậy bắn súng, nhân viên vũ trang vội tìm vật che chắn ẩn nấp, sau đó nhanh chóng khai súng phản công.

Sau khi giao chiến, sự chênh lệch giữa hai bên rất nhanh đã được thể hiện ra. Kỹ thuật dùng súng của nhân viên vũ trang vô cùng chuẩn xác, cộng thêm sự giúp đỡ của thiết bị thăm dò hình ảnh nhiệt, rất nhanh đã đánh lác đác mấy tên đàn em thành tổ ong vò vẽ, mà Hoắc Vũ cũng nhân cơ hội chạy vào trong đám đông, anh ta giơ tay bắn ba phát súng về phía Phương Dạ!

Động tác của anh ta nhanh như tia chớp, những người khác căn bản là chưa kịp phản ứng, trong tiếng hét của Lương Duyệt Tư, Phương Dạ ôm lấy ngực ngã phịch một tiếng xuống đất.

Nhân viên vũ trang đang muốn đi qua cứu người, đột nhiên một người đàn ông máu me ướt sũng ngồi dậy từ trong đám xác chết trên đất, giơ súng trường điên cuồng bắn quét qua họ.

Hoá ra mặc dù tên râu quai nón trúng hai phát súng vào chân, nhưng không đáng ngại, ông ta nuốt giận trốn trong đám thi thể lâu như vậy, chính là sống để báo thù rửa hận, có ý nghĩ có thể giết được người nào hay người đấy!

Sự việc xảy ra đột ngột không kịp phòng bị, mấy người nhân viên vũ trang trực tiếp ngã xuống trong vũng máu, tên râu quai nón cười điên cuồng đang muốn chuyển động nòng súng, đột nhiên một đường ánh sáng bạc xoẹt qua giữa không trung, một cái đầu người lập tức nảy lên trời, máu tươi bắn ra mạnh mẽ cao đến ba bốn mét!

Người đội trưởng trung niên chầm chậm thu lại dao quân dụng của mình, sau đó ánh mắt hướng tới người đàn ông đeo mặt nạ cách đó không xa.

Hoắc Vũ đã dùng súng cưỡng ép được ba vị khách, trừ Lương Duyệt Tư lòng như tro tàn ra, còn có một cặp vợ chồng lớn tuổi.

Đội trưởng trung niên lạnh nhạt nói: “Cậu chủ Hoắc, đồng bọn của cậu đã bị tiêu diệt hết, bây giờ cậu thả con tin ra, tôi có thể suy nghĩ tha cho cậu một mạng!”

Sắc mặt Hoắc Vũ thay đổi lớn: “Sao ông biết tôi họ Hoắc?”

Lương Duyệt Tư hồn bay phách lạc nhìn đối phương, trong đầu cô ta luôn quanh quẩn cảnh tượng đáng sợ lúc nãy Phương Dạ bị giết bằng súng. Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, thanh mai trúc mã của mình vậy mà lại là một ma vương giết người không chớp mắt!

“Là tôi nói cho ông ta biết.”

Một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ sườn xám bước vào sòng bạc, mà thuyền trưởng ôm hộp mật mã vẫn đi theo phía sau cô ta.

Sau khi nhìn thấy hộp mật mã đó, ánh sáng trong mắt Hoắc Vũ vừa loé lên lại vụt đi!

“Đưa hộp mật mã cho tôi, tôi sẽ thả họ ra!”

“Cậu chủ Hoắc, anh cảm thấy bây giờ bản thân anh còn tư cách nói điều kiện sao?” Khương Nhan cười lạnh lùng nói: “Cho dù đưa hộp mật mã cho anh thì có thể thế nào? Nơi đây là biển lớn mênh mông, nếu không có thuyền, anh muốn đi đâu cũng không đi được!”

Nếu thân phận đã bại lộ rồi, Hoắc Vũ dứt khoát vứt mặt nạ đi, dáng vẻ anh ta ung dung cầm ra một máy điều khiển từ xa loại nhỏ: “Điều này không cần cô lo lắng, chỉ cần đưa hộp mật mã cho tôi là được rồi, nếu không, tôi sẽ làm quả bom vừa chôn nổ, để tất cả mọi người trong sòng bạc đều được chôn cất cùng nhau, bao gồm cả các người trong đó!”

Lời vừa nói ra, Khương Nhan và người đội trưởng trung niên đều dao động rồi, mà các hành khách càng sợ hãi kinh khủng.

Nếu đối phương không nói đùa, vậy bản thân không thể hành động mù quáng, dù sao mạng cũng chỉ có một mà thôi!

Khương Nhan nháy một ánh mắt khó phát hiện ra với người đội trưởng, sau đó cô ta thoải mái hỏi: “Cậu chủ Hoắc, chẳng lẽ anh biết trong hộp này có đồ vật gì?”

“Đương nhiên là tôi biết!” Hoắc Vũ cười dữ tợn: “Trong đó là toạ độ, ghi lại vị trí của đảo Thiên Đường, chỉ cần có được nó, tôi sẽ là người có quyền lực nhất trên thế giới này!”

Phương Dạ âm thầm làm một động tác tay, tên nhóc này nhìn thì là con người nhưng hành xử như chó, không ngờ tới còn là một bệnh nhân bệnh ảo tượng nghiêm trọng…

Dáng vẻ Khương Nhan hờ hững: “Cậu chủ Hoắc, có phải anh tin mấy lời đồn nhảm không, thật ra đảo Thiên Đường chỉ là một đảo nhỏ bình thường mà thôi, không thể nào biến anh thành bá chủ của thế giới được.”

Hoắc Vũ cười lạnh lùng: “Đừng nghĩ lừa gạt được tôi, bởi vì tôi đã từng thấy qua sự kỳ diệu của máu thằn lằn lửa, hơn nữa còn từng tiêm rồi!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Khương Nhan và người đội trưởng trung niên có sự thay đổi lớn cùng một lúc.

Hai người nhìn nhau một cái, Khương Nhan hơi gật gật đầu, người đội trưởng trung niên lập tức lén làm một động tác tay sau lưng.

Động tác tay rất đơn giản, nhưng ý nghĩa của nó lại khiến tất cả nhân viên vũ trang vô cùng khẩn trương.

Tiến hành kế hoạch xử lý cấp C!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.